Nửa tháng nữa lại trôi qua
Tháng mười một.
Một lớp học.
Từ ban công, tôi nhìn xuống sân trường với nửa con mắt
Những học sinh mặc đồng phục đang cười đùa vui vẻ
"Như thường lệ ...... lũ rác rưởi vẫn sống với những thứ rác rưởi, huh."
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên trong 1 nụ cười mỉa mai
"Cậu lại nói kiểu đấy rồi~"
Giọng con gái
Tôi quay đầu sang phải
Đứng ở đó là 1 bạn học cùng lớp của tôi
Mặc bộ đồng phục thủy thủ, với làn da trắng, mái tóc đỏ và bộ ngực bự chảng
Đó là Kiri.
Kiryuu Kiri.
Sau sự kiện mê cung Asahi Momoka, số học sinh khóa này đã giảm đi 1 nửa. 1 số đã chết. 1 số phát điên vì sợ hãi. 1 số bỏ học vì không chịu đựng nổi
Nhờ sự dẫn dắt tồi tệ của Gunjou, lớp 5 có lượng thương vong lớn nhất, và Kiri từ lớp 3 đã được chuyển sang
Tuy nhiên việc thiếu học sinh chỉ diễn ra trong 1 thời gian ngắn. Luôn luôn có những người sẵn sàng ghi danh vào trường này
Năm lớp, mỗi lớp 20 học sinh
Luôn luôn có người thay thế
Và sau vụ việc đó, chúng tôi khá nổi tiếng
1 nhóm học sinh của Trường Cao trung Kichijouji đã phá được mê cung sắp lấy đi mạng sống của 3 triệu người vào phút chót - tin này đã lan truyền rất nhanh trong giới truyền thông
Yeah, tất nhiên, đó cũng là do nhà trường đã quảng bá phần nào. Dù sao thì, khi có 1 nhóm tài năng được đào tạo từ trường này, sẽ có nhiều nhà tài trợ và những thứ đại loại như thế hỗ trợ cho trường
"............"
Vài nữ sinh của khóa thường đang học thể dục dưới sân. Họ nhìn lên chúng tôi - đang đứng nói chuyện bên ban công - và cười khúc khích với những tiếng kyaa kyaa
"Hey, cậu cảm thấy gì khi thấy các cô gái đó kyaa kyaa vào mặt cậu?"
Kiri hỏi khi nhìn xuống sân trường
"Không quan tâm."
"Nói dối. Mũi của cậu sẽ dài ra đấy."
"Hn ~? Aah, nếu vậy tôi sẽ nói. Tôi đã gặp 1 con bé với bộ ngực khủng 2 lần tỏ tình với tôi không thành, vì vậy 1 vài tiếng kyaa kyaa chả là cái gì cả. "
Tôi nhìn chằm chằm vào 2 quả bưởi căng phồng của Kiri trong khi cười khẩy
Nhỏ vội ôm lấy ngực và nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu "Cậu là đồ thô bỉ"
Nhưng tôi phớt lờ cái nhìn đó
"Cậu thực sự có 1 tính cách kinh khủng đấy."
"Eh ~ tôi đã cố gắng che giấu nó mà nhỉ?"
"Jeez, tôi thực sự mong cậu giấu luôn cái tính đó đi."
"Haha, nếu không thích, cô có thể đi chỗ khác mà?
Tôi cười với nửa con mắt
Nhưng nhỏ cũng chỉ cười lại
"Không thích. Tôi muốn ở cạnh cậu."
Nhỏ tiến đến bên cạnh và tựa người vào tôi
Tôi tránh sang 1 bên
"Eeh."
Kiri khẽ kêu lên trong khi bật cười
Tôi thở dài
"............"
Đây là 1 khoảng thời gian thanh bình đến đáng ngạc nhiên, như thể chúng tôi chỉ là những học sinh bình thường. Thậm chí nó còn yên bình hơn cả khi tôi mới vào nhập học
Giọng của Gunjou vọng ra khỏi lớp khi cô ấy ưỡn ngực nói với 1 học sinh mới đến
"Tôi sẽ cho cậu biết điều quan trọng nhất ở đây. Đó là tôi. Chủ nhân của lớp này. Ngoan ngoãn đi theo tôi và cậu sẽ an toàn."
Nghe hoài niệm thật
Gunjou nhận thấy ánh nhìn của tôi, và cô đỏ mặt quay đi
Shiro nằm ườn ra bàn và ngủ
Yousuke và Himi đang trò chuyện ở phía trước cậu ta
1 ngày thường lệ như bao ngày khác----
Biih Biih Biih.
Tiếng còi báo động
"Đây là thông báo cho các học sinh của Khóa Giết gái. 1 nạn nhân bị bệnh mê cung đã xuất hiện ở Hachioji. Lớp huấn luyện sẽ được bắt đầu ngay bây giờ"
Cửa lớp mở ra. Houjou-sensei thò đầu ra ngoài
"Mấy đứa đang làm cái quái gì ngoài này vây? Vào lớp nhanh, Shinosuke, Kiri!"
Trong tay sensei là 1 tập tài liệu dày
Thông tin về cô gái
Thông tin về mê cung tạo ra bởi cô gái
Thông tin được đội trinh sát thu được sau khi thám thính
"Sensei....tên cô gái là gì và mấy tuổi?"
Trước đây tôi cũng đã hỏi điều tương tự.
Sẽ thật khó chịu nếu cô gái bị bệnh cùng tầm tuổi với em gái tôi
"Không quan trọng! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Nhanh giết cô gái và cứu thế giới!"
Giết cô gái và cứu thế giới
Giết cô gái và cứu thế giới
Tôi nhìn vào lớp học
Những "đồng đội" của tôi đang ngồi đó
Trong 1 thế giới tồi tệ và thối nát như thế này, những thứ như tình bạn, tình yêu là vô giá trị
Bởi vì chúng ta đang giết những cô gái
Bởi vì chúng ta đang giết những cô gái chỉ không may bị bệnh, để bảo vệ mạng sống của chính chúng ta
Và sau tất cả, chúng ta vẫn gọi hành động đó là "cứu người"
Thật sự đạo đức giả
Nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn thấy có 1 chút ánh sáng trong tim sau khi nhìn thấy những người đang mỉm cười với tôi trong lớp
Ánh sáng của 1 ước mơ thuở nhỏ
1 ngày nào đó
1 ngày nào đó, tôi sẽ không còn giết các cô gái bị bệnh
1 ngày nào đó, tôi sẽ cứu được Saki
"...... Cứu cô gái, và cứu thế giới ---"
Tôi lẩm bẩm câu nói ngớ ngẩn đó, và bước vào lớp với 1 nụ cười
Bằng nửa con mắt.