Bảy ngày sau
Chúng tôi đã tới tầng 25. Đây là vị trí của nhóm Shiro 1 tuần trước.
Từ lúc chúng tôi qua tầng 20, thực phẩm không còn là vấn đề nữa
Có vẻ "Valor Team" đã trải qua 1 trận chiến khốc liệt ở đây
Các ba lô chứa đồ ăn, nước uống, quần áo và các vật dụng cần thiết nằm rải rác xung quanh vài xác chết.
"............"
Tôi đang nhai 1 thanh chocolate hạt điều trong khi ngồi tựa vào 1 gốc cây
Sau 5 ngày liền chỉ ăn táo, não tôi bị kích thích mạnh mẽ khi gặp đường. Thanh kẹo biến mất trong nháy mắt, và tôi thích thú lôi từ ba lô ra 1 cái bánh mì kẹp thịt
"...... Haha, có cảm giác mình sắp biến thành 1 con lợn nếu cứ tiếp tục ăn mấy thứ này."
Tôi bật cười 1 cách ngớ ngẩn khi đưa cái bánh mì lên miệng
Chúng tôi đang ở trên 1 đồng cỏ. Đây đó lác đác 1 vài thân cây và bụi cỏ
"...Guh..khặc!"
Vì vài lí do, tôi bị nghẹn. Miếng bánh mì kẹt lại trong cổ họng khiến tôi không thở nổi.
Tôi vội lấy ra 1 chai nước và tu ừng ực
"...... Huh-ah, đù.... mình vừa suýt chết vì nghẹn? Đùa à?"
Đằng sau tôi có tiếng nước. Sau khi thấy có quần áo trong các ba lô, Gunjou quyết định sẽ tắm rửa thay quần áo. Cũng dễ hiểu, chúng tôi đã đi cả tuần - không, chính xác là đã 27 ngày kể từ khi chúng tôi vào mê cung. Không có gì đáng ngạc nhiên nếu cô ấy muốn tắm
Nhưng,
"Chưa xong à?"
Thế quái nào cô ấy lại tắm lâu đến thế chứ?
"Này, đừng có nhìn! Tôi vẫn chưa mặc quần áo!"
"Tôi có hứng thú với cái bánh mì này hơn là nhìn trộm cơ thể cô đấy."
"Gì cơ?!"
"Tôi chỉ nói thẳng nói thật thôi."
"N-Nhưng tôi vẫn có...."
"Vậy tôi nhìn nhé?"
"Tôi sẽ giết cậu nếu dám quay đầu lại đấy!!!"
".....Rốt cục cô muốn cái gì đây?"
Tôi nhìn lên bầu trời
Ánh nắng xuyên qua các tán lá tạo thành 1 cảnh tượng tuyệt đẹp
"Fuh-wah ......"
Tôi khẽ ngáp
1 tuần đã trôi qua. Không có tin gì mới từ Liezel, nhưng hoàn toàn có khả năng Kujaku đã qua được tần 33 và tới chỗ Saki
Hoặc quân đội các nước đã tấn công vào mê cung
Do đó, chúng tôi không có thời gian để nán lại quá lâu
"Gunjou, đi thôi."
"C-Chờ đã! 1 chút thôi!"
Trong khi cô ấy đang luống cuống, 1 tiếng nói quen thuộc vang lên
"Yaah yaah, yaah yaah."
1 con thỏ
Tôi búng tay và kích hoạt <>
Có tiếng Gunjou ré lên
"Hey hey hey, từ từ, bình tĩnh đã! Sao nó lại xuất hiện vào lúc này chứ?! Tôi vẫn chưa....Wah!"
"Hn?"
Tôi quay lại
Gunjou vừa làm rơi áo khoác. Trên người cô ấy lúc này chỉ có bộ đồ lót màu hồng
Đôi chân nhỏ nhắn. Eo thon. Làn da trắng mịn khẽ ánh lên sắc hồng
Mà quan trọng nhất là, ngực cô ấy lớn hơn tôi nghĩ
Mặt Gunjou trông thực không thể đỏ hơn
"N-N-Này! Cậu đang nhìn gì vậy hả?!! Tên biến thái!!!"
".......Cô là người làm tôi quay lại đấy."
Tôi đứng dậy và kích hoạt [Quỷ kiếm]
"Thuộc tính ám sát, khởi động."
Con thỏ này hơi khác
Tay nó dài hơn, và cả chân cũng có móng vuốt
Nhưng quan trọng hơn,
"..........."
Điểm yếu của nó không phải cái đồng hồ quả quýt nữa
"Qủa nhiên là loại mới, huh?"
Tôi đưa kiếm lên và nói
"Gunjou, điểm yếu của chúng là đôi tai. Mặc đồ nhanh rồi phụ tôi tấn công đi."
"U-Uh."
Tôi mỉm cười và bắt đầu chạy
Con thỏ phóng tới. Nhanh hơn nhiều so với lũ ở tầng trước
Tuy nhiên---
"[Gia tốc] kích hoạt."
So với khả năng của tôi hiện giờ, thì vẫn còn quá chậm
Tôi phóng ngang qua con thỏ và lia 1 kiếm cắt đứt tai nó
Con thỏ biến mất
7 con nữa nhảy ra từ gốc cây gần đó
"Tch, phiền thật."
Tôi lao tới và vung kiếm. Nhưng không giống như lúc nãy, con thỏ nghiêng đầu và cụp tai lại trước khi tôi kịp chém tới. Lưỡi kiếm vung sượt qua đỉnh đầu nó
Tôi suýt soát tránh được cú vồ của nó
Mạnh thật
Nếu có cả 1 đám ở đây, nó sẽ là vấn đề lớn. Tuy nhiên,
"7 con là chưa đủ đâu~ [Gia tốc], kích hoạt!"
Đạp chân xuống đất, tôi xoay người chém ngược về đằng sau. Con thỏ vừa chạy qua không kịp né tránh và chết ngay lập tức
Thuận đà, tôi vung thẳng kiếm ra phía trước và xử lí 2 con thỏ tiếp theo đâm đầu tới
"Quá chậm."
Dậm mạnh chân, tôi bật thẳng lên và 1 chém kết liễu nốt 2 con thỏ nữa
2 con còn lại đang tấn công Gunjou
Hai trong số họ đang hướng tới Gunjou.
Không có gì đáng lo. [Hải nguyệt cầu] có tốc độ cực cao. 1 khi đã biết điểm yếu của lũ thỏ, cô ấy có thể xử lí 1 cách dễ dàng
Nhưng...
"Wah wah wah wah wah, đợi-đợi-đợi đã!!!"
Gunjou hét lên khi phóng những quả cầu nước về phía trước
1 con thỏ bị bắn trúng và biến mất. Nhưng Gunjou bắn trượt con còn lại
Bởi vì cô ấy bị mất thăng bằng. Gunjou vẫn đang mặc váy khi lũ thỏ tấn công, và cô ấy mất đà ngã ra sau.
Móng vuốt của con thỏ vung xuống
"Chết tiệt, đồ ngốc này!"
Tôi nghiến răng và phóng tới.
"Cút!"
Lưỡi kiếm đen chém xuống từ đằng sau và xẻ đầu con thỏ từ tai cho đến tận cổ. Nó rít lên trước khi tan biến
"E? Oh-oh-UWAAHH!!!"
Tôi dẫm lên cái váy trên mặt đất và ngã xấp về đằng trước
.....Thẳng vào người Gunjou
"Đợi-Đợi đã!"
Tôi ngã đè lên người Gunjou trước khi kịp chống tay xuống đất. Mặt tôi dừng lại ngay trước khi nó áp thẳng vào mặt Gunjou
Cô ấy nhìn tôi trong khi mặt bắt đầu đỏ lựng
Lại chuẩn bị hét ầm lên này
"............"
Eh?
Cô ấy không nói gì cả?
"E-Erhm, xin lỗi..... tôi đã bất cẩn......"
"......Từ khi nào cô trở nên lịch sự vậy?
"C-Cảm ơn..... vì đã cứu tôi......"
"............"
"Eh......Cậu rời khỏi người tôi được chưa vậy?"
"Ah, ừ nhỉ. Xin lỗi.""
Nhưng trước khi tôi kịp đứng dậy,
"Hey, 2 người đang làm cái quái gì vậy?"
1 giọng nói quen thuộc vang lên
"Hn?"
"Eh?"
Cả 2 chúng tôi nhìn lên
1 thiếu niên tóc xám, mắt đỏ mặc bộ đồng phục của Trường Cao trung Kichijouji
"Shiro?!"
Hishiro Shiro đứng đó, nhìn xuống chúng tôi 1 cách tò mò:
"Ah, 2 người thực sự làm trò đó à?"
Nghĩ lại thì, tôi đang nằm đè lên Gunjou, người chỉ mặc mỗi đồ lót. Và mặt cô ấy thì đang đỏ lựng
Tôi cười khẩy
"Oh, cậu đoán gần đúng rồi đấy."
"N-Này! Cậu đang nói cái quái gì thế hả?!!"
"Thật à?" Shiro cười gượng
"Không phải! Lũ thỏ đó tấn công trong khi tôi đang mặc quần áo, và..."
"Và 2 người đã làm chuyện đó sau khi cậu ta cứu cô?"
"KHÔNG PHẢI THẾẾẾẾẾ!!!!!!!!!!!"
Gunjou hét lên.
Tôi thở dài và đứng dậy, nhưng tay Gunjou bám chặt lấy tôi
"H-H-Hey, nếu cậu đứng dậy lúc này Shiro sẽ nhìn thấy tôi....."
"Chả ai quan tâm đến cái cơ thể đó của cô đâu. Bên cạnh đó, vậy là nếu tôi nhìn thì không sao à?"
"K-Không phải!!!"
Gunjou loay hoay mặc váy trong khi tôi hơi nhỏm người dậy vừa đủ đủ cô ấy không lộ ra ngoài
Nhìn thế nào thì cái tư thế này cũng rất.... .à mà thôi
Khi chiếc váy của Gunjou đã ở đúng chỗ của nó, tôi đứng dây----
"N-Này!"
----mà không thèm để tâm đến việc cô ấy còn chưa mặc áo
Gunjou quay lưng lại và cố gắng mặc áo nhanh hết sức có thể
Shiro nhìn chúng tôi tò mò
"2 người đã như thế này bao lâu rồi?"
"Mỗi đêm."
"Tôi đã bảo đừng nói linh tinh nữa!!!!"
Gunjou hét lên
Tôi bật cười và nhún vai
"Phải rồi, Shiro. 2 người kia đâu?"
Khả năng cao là vẫn còn sống, và đang ở đâu đó
Shiro nhìn tôi 1 cách thích thú
"Oh, cậu quan tâm đến họ cơ à?"
"............"
"Tôi không nghĩ cậu lại để tâm đến sống chết của đồng đội đấy~"
"Aah, sao cũng được, từ cách cậu nói thì hẳn 2 người đó đang nấp ở đâu đó rồi."
"........họ chết rồi."
"Eh?"
Tôi hơi cau mày
Và Shiro ôm bụng cười thích thú
"Biết ngay mà~"
"Thằng cờ hó."
Tôi đấm cái bốp vào đầu tên tóc xám, kẻ vẫn đang cười lăn lộn
"Haha-ha-hahahaha!!!"
"Guh.... vậy chính xác tình hình hiện giwof là thế nào?"
"Họ đang ở 1 vùng an toàn trên tầng này."
"Vùng an toàn ...... đây là tầng 25 phải không?"
"Đúng vậy, thì?"
Tôi cau mày khó hiểu
"Vì 1 số lí do, tôi có bản đồ của . 1 tuần trước tôi đã thấy cậu và bọn họ ở tầng này...."
"Yeah~ Cậu đang hỏi tại sao bọn tôi vẫn ở đây sau 1 tuần?"
"Ờ. Có phải vì mấy người quá vô dụng và không qua nổi 1 tầng?"
"Haha. nói vậy cũng không sai. Bắt đầu từ tầng dưới, lũ quái vật mạnh 1 cách bất ngờ. Bọn tôi có giết được 1 số chúng, nhưng không đủ để vượt tầng. Bên cạnh đó, yooi cũng không biết bản đồ tầng dưới."
"Vậy còn ma thuật của Himi?"
"Cô ấy đã thử, nhưng không thành công."
Đó có lẽ là điều dĩ nhiên
Bản đồ là thông tin tối cần thiết khi xâm nhập mê cung
""Valor Team" cũng đã kẹt ở tầng 33 1 tuần nay, cậu biết chứ?"
"Ừ. Bọn tôi vẫn bắt kịp chúng cho đến tầng 26, nhưng sau đó bị kẹt lại ở đây."
Kujaku đã mất hơn 50 người ở tầng 33.
Dễ dàng nhận thấy cấp độ của mê cung từ tầng này là cực cao
Gunjou - đã mặc xong quần áo - bước đến chỗ chúng tôi. Có lẽ do vẫn xấu hổ, mặt cô ấy đỏ bừng
"......Himi và Yousuke đâu rồi?"
1 ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi
"Chết rồi."
Tôi nói bằng giọng tỉnh bơ
"Cái gì!?"
Đệch
Xem ra chúng tôi đã trở thành 1 lũ bạn thân thiết đến khó chịu
Shiro cười xòa và xua tay
"Đến vùng an toàn thôi. Himi và Yousuke sẽ rất thích thsu khi biết 2 người không những còn sống mà còn "đổ" nhau đấy~"
"Hey! Vậy họ còn sống hả?"
Gunjou trừng mắt nhìn tôi
Nửa giây sau, cô ấy mới nhận ra điều quan trọng hơn trong câu nói của Shiro
"Và bọn tôi không có yêu nhau!!!!!!!!!!"
♦
♦
♦
"Này, các cậu còn sống?!"
"Shinnosuke-san! Gunjou-san!"
Yousuke và Himi la lên khi thấy 3 chúng tôi bước vào
Shiro tiến lên trước và giơ tay
"Nghe này, trong khi chúng ta đi tìm họ, 2 người này đã---------"
"Ngậm miệng lại!!!"
Trước khi Shiro kịp nói hết câu, Gunjou kéo giật đầu cậu ta lại và tung 1 đá thẳng giữa lưng
"Ooucch! Cô làm cái gì vậy?"
"Tôi đã nói là cậu hiểu lầm rồi!"
"Nhưng không phải là 2 người đã ôm nhau trong khi cô khỏa thân?"
Ngay lập tức,
"Eh !?"
"Eh !?"
Himi và Yousuke kêu lên và nhìn chúng tôi 1 cách kinh ngạc.
Mặt Gunjou lại đỏ lựng và cô ấy cuống quýt xua tay
"N-N-Này! Như tôi đã nói, cậu ta chỉ hiểu nhầm thôi! Chúng tôi không..... Uwahhh!!!! Shinnosuke, cậu nói gì đi chứ?!!"
"Ok. Nghe này, đây mới là lần đầu tiên của bọn tôi....."
"KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Cô ấy gào lên và cố gắng đuổi đánh tôi
Như thường lệ, chọc cô nàng này vui thật
Nhưng,
"Ok ok, bây giờ không phải lúc để làm mấy trò phí thời gian này, đúng không?"
Tôi dừng lại và giơ tay ra phía trước
Gunjou cau mày
"Đừng có đánh trống lảng!"
"Tch, đây là mê cung, cô biết chứ? Đừng có làm mọi thứ rối tung lên nữa."
"Người đang gây rắc rối là cậu đấy!!!"
Tôi nhìn sang Shiro
"Tôi có đang gây rắc rối không?"
"Không."
"M-Mấy người, tôi chắc chắn sẽ giết hết mấy ngườiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!"
Himi trông có vẻ bối rối và bắt đầu xua tay
"U-Uhm, mọi người không sao, vậy là tốt rồi. Erhm, vậy chúng ta hãy cùng....."
"Tôi không muốn!"
Gunjou gắt gỏng
Shiro và Yousuke bật cười
"Yeah, có vẻ cô nàng kiêu ngạo của chúng ta đã trở lại bình thường. Vậy là tốt rồi."
Gunjou đột nhiên dừng lại
Đúng vậy. Cách đây 1 tháng, cô ấy đã biến thành mê cung.
Và "Hero Team" đã liều mạng xông vào đây để cứu cô ấy
Gunjou ngẩng đầu lên
Cô ấy nhìn Yousuke.
Cô ấy nhìn Himi.
Cô ấy nhìn Shiro.
Cô ấy nhìn tôi.
Sau đó,
"E-Erhm ......"
2 tay Gunjou vặn vẹo.
Tất nhiên, ai cũng biết cô ấy định nói gì
"...... E-erhm ....... Tôi ......uhm, tôi.....c-cảm ......"
Nhưng Shiro ngắt lời
"Không cần cảm ơn. Ngay từ đầu, cách làm việc của "Hero Team" đã là không bỏ rơi đồng đội."
Tôi nhìn Shiro với nửa con mắt.
"Đang cố tỏ ra ngầy à?"
"Tôi lúc nào chả ngầu?"
"Thằng nào đã có ý định rút lui trước khi tới đây vậy nhỉ?"
"Aha, sao tôi không nhớ nhỉ?"
"Câm."
"Vì tôi max ngầu?"
"Max màu mè thì có."
"Haha."
Shiro cười.
Himi cũng cười.
Yousuke cũng cười.
Bọn họ là loại người như vậy. Cười 1 cách dễ dàng với người khác mà không quan tâm đó là ai. Khác hẳn tôi
Gunjou, người vẫn đang cúi gằm mặt, nói lí nhí
"...... C-Cảm ơn..... vì đã tới cứu tôi......."
Không giống như tôi, Shiro chỉ quay lại và mỉm cười.
Chết tiệt, tôi không muốn thừa nhận nhưng lũ này đúng là ngầu thật.
"Tôi thực sự ghét trò này..."
Một lần nữa, tôi nói huỵch toẹt ra suy nghĩ của mình.
Dường như cảm thấy hơi tự ái, Yousuke vỗ vào lưng tôi
"Oy, cậu bỏ quên tôi hả? Thằng này cũng ngầu éo kém Shiro đâu nha."
"Ngậm đi, 2 thằng CDSHT."
"Này này...."
"Ah-haha."
Himi bật cười khi Yousuke tum lấy cổ áo tôi
Với bộ mặt vẫn hwoi đỏ, Gunjou quay đi chỗ khác
Chết tiệt, cái cảm giác này......
Giờ có cố phủ nhận cũng vô ích.
Lũ phiền phức này đã thực sự trở thành bạn tôi.
Nếu một trong số họ chết, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy day dứt.
"............"
Mà, thực ra tôi cũng chả có tư cách gì mà nổi cáu
Tôi đã liều mình cứu Gunjou cho dù không ai bắt tôi làm điều đó - việc mà trước đây tôi có chết cũng không bao giờ làm
Ngày hôm đó, tôi đã đột kích vào mê cung không thể đột kích - cho dù có phải đi một mình chăng nữa
Ngày hôm đó, tôi đã sẵn sàng bỏ mạng trong nơi này, miễn là có 1% cơ hội để cứu Gunjou
Và cho dù việc này có lặp lại cả trăm lần đi nữa, tôi vẫn sẽ đi theo đúng một con đường----
------Tôi sẽ cứu cô ấy. Bằng mọi giá.
"Haizzz......."
Tôi thở dài.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì. Tôi chỉ mệt mỏi với cái thứ 'tình bạn' này thôi."
"Haha, nhưng cậu là người đầu tiên khơi mào vụ này đấy chứ."
"............"
Tôi không thể phủ nhận nó.
Nếu không phải do tôi, mấy người này sẽ không ở đây.
Shiro tiếp tục
"Giờ, chúng ta nên tính kế hoạch tác chiến. Chúng ta vẫn có đủ 5 người, và tên ngốc Shinnosuke này lại có bản đò của 'Khải huyền Alice'"
Yousuke và Himi kêu lên ngạc nhiên
"Thật á? Làm thế nào..."
"Chuyện dài."
Tôi xua xua tay. Sẽ khá phiền phức khi nói ra mọi thứ ở đây.
"Ok, chúng ta đã có bản đồ và đội hình đầy đủ. Vậy, giờ chúng ta sẽ làm gì?"
Tất nhiên, tôi sẽ tiếp tục đột ích mê cung này để cứu Saki.
Nhưng----
"Chúng ta đã tới đây để cứu Gunjou. Sau đó bọn tôi lại đuổi theo Kiri để buộc cô ta hoàn tác ma thuật sử dụng lên cậu. Nhưng giờ cả 2 đã an toàn, vì thế tôi không thấy chúng ta có lí do nào để đi tiếp."
Shiro tiếp tục
Tôi nhướn mày
"Cậu không định đi ngược lại với 'cách làm việc của Hero Team' hay cái khỉ gió gì đó và bắt tôi cảm ơn đấy chứ?"
"Cậu là ngoại lệ."
"Next."
"......Đồ trẻ con."
"Hah, xin lỗi nhưng nguyên tắc sống của tôi là không nói cảm ơn."
"Cậu không được dạy điều này khi còn bé à?"
"............"
"Cậu thực sự là 1 thằng nhóc nhỉ."
Tôi muốn chém chết gã phiền phức này quá.
Tôi liếc sang Gunjou để tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng vì lí do nào đó, cô ấy ưỡn ngực và nói 1 cách đầy tự hào
"Đó đó, giờ tôi người lớn hơn cậu nhiều. Chị Gunjou đây sẽ hạ cố chỉ bảo cho nhóc cách nói cảm ơn nha."
".....Một đứa nhóc với chiều cao chỉ bằng học sinh tiểu học thì đừng nói câu đó."
"Cậu nói cái gì hả?!"
Shiro xua tay khi Gunjou lại sắp sửa nhảy xổ vào tôi
"Thôi nào, chúng ta cần quyết định nhanh. Giờ chúng ta sẽ làm gì? Tiếp tục tiến lên để tới chỗ Kiri, hay [Thoát hiểm]?"
Tất nhiên tôi sẽ đi tiếp, để cứu Saki.
Nhưng trước hết
"Nếu cậu không có bất cứ kế hoạch nào, tại sao cậu lại ở lại mà không [Thoát hiểm]?
Tôi hỏi.
"Hn? Tôi nhớ đã nói là để tìm cách cứu cậu và Gunjou....."
"Nhưng cậu không chỉ có mỗi lựa chọn này. Cậu thuộc về một tổ chức nào đó, vì vậy chỉ cần thoát ra ngoài, chuẩn bị đầy đủ và trở lại."
"Tôi có thể sẽ không quay lại được. Nếu có thể ra vào dễ dàng như vậy, 'Valor Team' đã không phải mang nhiều đồ như thế."
"Uh-huh... vậy đó là lí do của cậu?"
"Đúng."
"Để có thể cứu bọn tôi?"
"Đúng thế."
Shiro thừa nhận một cách dễ dàng.
Tôi nheo mắt
"Mục đích của cậu là gì?"
Shiro mỉm cười
"Nếu là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy thôi."
"Không đúng."
"Đừng nói dối. Tất cả chúng tôi đều phản đối việc tới đây cứu Gunjou, trừ cậu. Cậu là người đã thuyết phục bọn tôi, không phải sao?"
Khi nghe những lời đó,
"Ah ......"
Gunjou khẽ thốt lên và đỏ mặt
Nhưng tôi không muốn cuộc nói chuyện bị tên này lái theo hướng đó
"Chuyện đó khác. Và việc này hoàn toàn không có lợi ích gì cho cậu, đúng không?"
"Oh, có chứ. Nếu tôi cứu cậu lần này, cậu sẽ tin bọn tôi phải không?"
"Cậu muốn tôi mang nợ mấy người?"
"Tôi không ép buộc. Tự cậu sẽ cảm thấy mang ơn thôi. Cậu là kiểu người như vậy."
"Đừng có đoán mò."
----Cậu có thể vào đó và chết 1 mình. Oh, mà có lẽ cậu siêu mạnh tới mức có thể tự xử lí mọi chuyện, phải không?----
Tôi nhớ lại những lời Shiro đã nói trước khi chúng tôi vào mê cung.
"Shiro."
"Hn?"
"Cậu đang ở trong tổ chức nào?"
Tôi có thể cảm thấy Himi và Yousuke ở phía sau đột nhiên căng thẳng.
Vấn đề nhạy cảm.
"Tại sao cậu muốn biết?"
"Tôi muốn xem xem có thể tin tưởng cậu được không."
"Nghe ngạo mạn thật. Sau tất cả những gì đã xảy ra, cậu vẫn không xem bọn tôi là đồng đội?"
"Nói."
Tôi trừng mắt.
Shiro cũng nhìn tôi một cách đe dọa
"Hah, tôi thực sự không muốn tình bạn của chúng ta được đánh giá theo cách này."
Ngón cái cậu ta chạm vào ngón giữa.
Chỉ cần búng nhẹ, <> sẽ khởi động.
Tôi cũng đang ở thế chuẩn bị tương tự.
Cả 2 chúng tôi đều đang nhăm nhe lấy mạng người còn lại
Gunjou cuống cuồng kéo tay tôi lại
"Shiro, chờ một chút! Thực ra cậu ấy..."
Nhưng tôi giật tay ra và trừng mắt
"Im đi, Gunjou! Tôi là người quyết định có nói hay không."
Shiro nhìn tôi và Gunjou và cau mày
"Huh? Vậy là cậu đã nói cho Gunjou bí mật của cậu, nhưng lại không thể nói cho chúng tôi?"
"Vì tôi đã biết toàn bộ thông tin về cô ấy trong hồ sơ."
"Và cậu kết luận rằng Gunjou không phải kẻ thù nên quyết định nói cho cô ấy?"
"Đúng."
"Vậy là nếu tôi nói cho cậu và cậu cho rằng chúng tôi là kẻ thù, cậu sẽ tấn công?"
"Tôi cũng muốn hỏi cậu đây. Cậu rõ ràng có 1 mục tiêu của riêng mình. Nếu như tôi không còn có ích, cậu sẽ làm gì? Vẫn cố gắng bám theo và tỏ ra là bạn tốt à?"
"Tất nhiên."
Shiro gật đầu 1 cách dễ dàng.
Tôi cười khẩy
"Tôi không tin."
Shiro có thể là 1 tên ngốc. Nhưng cậu ta không ngốc đến mức đó.
"....Vậy cậu bắt tôi phải nói? Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?"
"Tôi sẽ giết cậu nếu có bất cứ nguy hiểm nào."
"...... Hm."
"Thực sự mà nói thì tôi cũng không muốn làm điều đó."
"Tôi hiểu rồi."
"Vậy nói đi."
"Cậu trước."
Chết tiệt. Tên này chơi lầy hết cỡ rồi.
Mục tiêu của tôi là biến Saki trở lại thành người - điều đi ngược lại với lợi ích của cả thế giới
Cho đến tận bây giờ, 'Khải huyền Alice' vẫn luôn là thứ mà các tập đoàn ma thuật thèm muốn
Người ta nói rằng ai nắm trong tay sức mạnh lấy từ đó có thể thống trị cả thế giới.
Tổ chức của Shiro có lẽ cũng không ngoại lệ. Nếu tôi để lộ chuyện này ra, cậu ta sẽ là 1 kẻ thù
Tôi sẽ trở thành 1 con tốt vì lợi ích của kẻ khác. Và quan trọng hơn, Saki sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng,
-----Tôi nói cho cậu biết, 1 con dao nhỏ sẽ chẳng thể làm gì trong mê cung cấp 666 đâu-------
Liezel đã nói vậy. Và tôi biết điều đó.
Một mình tôi không thể làm được gì cả. Thêm Gunjou chỉ đơn giản là tăng khả năng thành công.
Nhưng nếu có Shiro cùng nhóm của cậu ta, mọi chuyện sẽ khác
"..........."
Chết tiệt.
Từ khi nào mà tôi trở nên mềm yếu như vậy?
"...... Là em gái tôi."
Trước khi nhận ra, tôi đã mở miệng
"Tôi muốn cứu em gái tôi, Arisu Saki."
"......Hiểu rồi. Tôi sẽ giúp cậu. Bọn tôi sẽ giúp cậu."
Shiro trả lời ngay lập tức
Mặc dù điều tôi vừa nói đi ngược lại với quan điểm của cả thế giới, câu ta trả lời không chút do dự.
Nhưng tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Tôi còn không buồn bịa ra 1 cái tên giả. Nếu muốn, Shiro có thể điều tra ra thân thế thật của tôi và Saki
Dù gì trước đây tôi cũng đã từng nói cho cậu ta về [Thánh kiếm]
Shiro gậy đầu
"Với điều này, chúng ta đã là đồng đội thực sự."
Nhưng tôi ngắt lời
"Chưa xong đâu. Đến lượt cậu đấy."
Shiro bật cười
"Công ty Dược phẩm Taikou."
"[Quỷ kiếm]."
Tôi búng tay
"Tên não rỗng. Đừng bao giờ nói huỵch toẹt ra mọi thứ như vậy."
Hắn là kẻ thù.
Kẻ thù tồi tệ nhất tôi có thêr nghĩ đến
Công ty Dược phẩm Taikou là lũ vô nhân đạo đã cưỡng ép Asahi Momoka phát bệnh Mê cung.
Thanh hắc kiếm xuất hiện, đầu mũi chĩa thẳng vào côr Shiro
"Tại sao cậu không tránh?"
"Tôi mới cần hỏi câu đó đấy. Tại sao cậu không giết tôi?"
"Hah."
".....Hờ.... hiểu rồi. Vì lí do nào đó mà cậu đã biết."
"Ờ. Nói dối nhầm người rồi."
Tất nhiên.
Mặc dù không đào sâu lắm, nhưng ít nhất qua Yayoi, tôi nắm thông tin đủ rõ để biết Shiro chỉ đang chém gió
"Tch, làm thế nào?"
"Tôi không có nghĩa vụ phải nói."
"Này..."
"Nếu lúc nãy tôi không dừng lại, cậu sẽ làm gì?"
"Hmm.... chắc tôi sẽ chết?"
"Eh?"
"Nhưng tôi biết cậu chắc chắn sẽ không làm thế."
"Guh..... sao cũng được. Giờ cậu có đinhj nói thật không đây?"
"Tch.... tôi phải nói à?"
"Ừ."
"Tch,...... Công ty Roland Hoa Kì đơn vị trực thuộc Nhật Bản, Thiếu tá Ma thuật gia số 3 Hishiro Shiro."
"Hm. Mục đích của cậu là?"
"Tôi có nhiệm vụ truy đuổi 1 khoa học gia. Thông tin chi tiết thì tôi không thể nói được."
Nghe khá thuyết phục. Nhưng dường như chưa phải là tất cả.
"Còn gì nữa không?"
"Hn? Ah, tôi cũng tới đây để tiếp quản 1 chi nhánh----"
Câu nói của Shiro bị cắt đứt
Bởi âm thanh của 1 vụ nổ
Tiếp theo là tiếng la hét
"Arghhh!!!!! Không, chờ đã, tôi không muốn chết!"
"Không, không, khônggggggggggggg!!!!!!!!!"
"Chờ đã, cứu, cứu tôi với!! Kujaku-sama!!!!!!!"
Chúng tôi quay lại
Khu vực an toàn này là 1 căn phòng ẩn phía bên trong 1 thân cây khổng lồ
Bang! Bang! Bang! Cánh cửa gỗ rung lên bần bật bởi áp lực từ những vụ nổ
"Đó là ......"
"Là lũ 'Valor Team'."
Shiro lẩm bẩm
"Chuyện gì đang xảy ra? Bọn họ đang làm gì ở đây? Thủ tiêu nhân chứng ư?"
Theo những gì đang vọng vào đây thì có thể lắm. Dường như lũ ngoài kia đang cầu xin Kujaku tha mạng hay gì đó
Để lấy được ma thuật từ 1 mê cung vĩnh cửu, trước hết phải bắt sống cô gái bị bệnh, mang về phòng nghiên cứu, và cuối cùng là mổ xẻ để trích xuất ma thuật từ cô gái - chiến lợi phẩm từ Mê cung vĩnh cửu
Cô gái bị bệnh sẽ không bị giết
Cô ta sẽ bị sử dụng như 1 con chuột thí nghiệm
Vì thế, nếu như Kujaku thực sự đang giết những người chứng kiến, nghĩa là cô ta đã xong việc
Cô ta đã xong việc và cần phải khử những kẻ không cần thiết
Nói cách khác.
Em gái tôi
Đã bị bắt giữ bởi Misutomo Group
"Chết tiệt!"
Tôi lao tới phía cửa. Shiro và Gunjou vội bám chặt lấy 2 tay tôi
"Shinnosuke!"
"Dừng lại!"
"Chết tiệt, để tôi đi!!"
Tôi gào lên và cố gắng giãy ra khỏi 2 người
"Himi! Kiểm tra xem bên ngoài có gì!"
"Rõ!"
Himi búng tay và chuẩn bị kích hoạt ma thuật
Nhưng, trước khi cô ấy kịp đọc mã kích hoạt, cánh cửa nổ tung
Mảnh vỡ của bức tường bay về phía chúng tôi
"Guh..."
"[Nhện quỷ], kích hoạt!"
Yousuke hét lớn. Cậu ta giơ 2 tay ra trước mặt, và từ đó mọc ra 8 cái chân nhện khổng lồ
Những cái chân đan lại thành 1 lá chắn, cản những mảnh vỡ đủ để đè 1 người dẹp lép
Shiro túm chặt lấy vai tôi:
"Tên ngốc này! Đến bao giờ cậu mới bỏ được cái kiểu độc lập ngớ ngẩn đó hả? Chúng ta là 1 đội cơ mà?!"
"Nhưng..."
"Shinnosuke, tôi hiểu cảm giác của anh lúc này, nhưng làm ơn bình tĩnh lại đi!!"
Gunjou cũng giữ chặt tay còn lại của tôi
"Chết tiệt..... vậy cậu muốn nói gì thì nhanh lên!"
"Được, cậu chịu nghe thì tốt. Mặc dù tình hình hỗn loạn nhưng chúng ta có 5 người đầy đủ cả về tấn công và phòng ngự! Như vậy ít nhất sẽ không bị bất lợi trước bất kì tình huống nào miễn là không hấp tấp! Cho đến khi nắm rõ tình hình bên ngoài, tuyệt đối không được manh động! Hiểu chưa?!"
Cậu ta thả tay ra, và tôi lảo đảo lùi lại
Chuyên về ma thuật phòng ngự, Yousuke
Chuyên về ma thuật tấn công cận chiến, tôi
Chuyên về ma thuật tấn công tầm xa, Gunjou
Chuyên về ma thuật tấn công uy lực cao, Shiro
Chuyên về ma thuật hỗ trợ, Himi
1 đội
Mỗi người trong chúng tôi đều có điểm mạnh của riêng mình
Đồng đội
Tình bạn
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ cần tới thứ này
Nhưng,
Ít nhất lúc này, tôi biết rằng sẽ không có ai đâm sau lưng mình
".....Cậu nghĩ Kiri còn sống không?"
"Ai biêt."
Tôi trả lời 1 cách thờ ơ và nhìn xuống băng tay. Vẫn còn 5 ngôi sao, nhưng không thể chắc chắn được chuyện gì đang xảy ra.
Những vụ nổ tiếp tục làm rung chuyển không gian bên ngoài vùng an toàn
"Khôngggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!"
"Tôi không muốn chết!!!!!!!!"
"[Thoát hiểm], kích hoạt! [Thoát hiểm], kích hoạt..... kích hoạt! kích hoạt!!!! Tại sao lại không được chứ-- Arghhhhh!!!!!!!!"
Dường như những người bên ngoài đang cố chạy trốn trong vô vọng
Đúng như dự đoán ban đầu, Misutomo Group đã làm gì đó để ma thuật [Thoát hiểm] không sử dụng được
"Tôi tự hỏi nếu chúng ta ra ngoài lúc này, kẻ thù sẽ là những ai."
Yousuke nói.
Nếu chúng tôi xông ra bây giờ, tình hình có lẽ cũng không quá tệ. Chỗ trống của Kiri trong đội hình đã được thay bằng Gunjou. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ bị áp đảo, đặc biệt là khi chúng tôi có thể tấn công bất ngờ
"Không phải chúng ta nên tấn công ngay lúc này? Nếu thwucj sự bọn chúng đang thủ tiêu lẫn nhau..."
"Thì chúng ta có thể đưa những người được cứu sang phe mình?"
""Đúng."
"Hmm.... có vẻ khá ổn."
Tuy nhiên Himi đột nhiên kêu lên
"Không, khoan đã. Mình vừa quét toàn bộ bản đồ xung quanh, đây không phải 1 vụ thủ tiêu!"
"Là sao?"
Himi vẫy ngón tay và cho chúng tôi thấy bản đồ bên ngoài
"200 con quái vật đang áp sát chỗ này. Chỉ còn có 8 người sống sót."
"Cái---"
"Nếu vậy, chúng ta chỉ cần nấp ở trong này!"
Tôi nói.
Nhưng Shiro gạt đi
"Nếu Kiri là một trong số 8 người đó?"
"Cậu có chắc chắn 100%? Cô ta có thể đang nấp ở đâu đó, chứ không phải trong đám ngoài kia. Một sơ sảy và tất cả chúng ta sẽ chết!"
"Kuh...."
Tình hình thực sự bế tắc
Lựa chọn tốt nhất lúc này là ở yên tại chỗ
Nhưng----
Bùm!!
Bức tường phát nổ.
"Bọn quái vật biết chúng ta ở đây!" Himi hét lên
"Chết tiệt!"
Thường thì khu vực an toàn không cho phép quái vật bước vào, nhưng có lẽ đây là ngoại lệ
Shiro đứng dậy và vung mạnh tay
"[Lôi thần thương], kích hoạt!"
Ngọn giáo sét phóng tới lỗ hổng và thổi bay những thứ đang cố tiến vào
"Chạy!!"
Chúng tôi lao ra khỏi gốc cây
Phía bên ngoài, đập vào mắt tôi là bầu trời xanh với mặt trời vàng rực. Và bên dưới chúng là thảm cỏ xanh mướt-----
Không.
Đồng cỏ đã chuyển sang màu đỏ
Nó bị nhuộm đỏ bởi máu
Đang rầm rập tiến tới là 1 đội quân đông đảo. Những tên lính có hình quân bài, đúng như những gì người ta có thể nghĩ đến trong 'Khải huyền Alice'.
Những quân K cơ di chuyển với tốc độ kinh khủng và dùng giáo xẻ những người trước mặt ra từng mảnh
Chỉ còn 3 người sống sót. Vô tình, tôi lại biết mặt bọn họ
3 thành viên của Valor Team - Kujaku, Makoto, và Zakki.
Kiri không nằm trong số này.
Tôi nhìn xuống băng tay
"........."
Một ngôi sao đã biến mất
Những tên lính vẫn tiến tới.
Kujaku dừng chân và quay lại. Máu bám đầy chiếc áo đồng phục thủy thủ và mái tóc xanh
Mặc dù trong tình huống này, cô ta vẫn giữ được vẻ quý phái
Cô ta đứng thẳng lưng và nói về phía sau
"...... Haah ...... Tôi mệt mỏi với việc chạy trốn lắm rồi. Makoto, Yamazaki, 2 người chạy trước đi. Tôi sẽ giữ chân chúng lại."
Makoto quay lại với vẻ ngạc nhiên,
"K-Không thể nào! Đừng làm thế Kujaku-sama!"
"Hãy chạy cùng nhau! Chỉ cần thêm 1 đoạn nữa và chúng ta có thể sử dụng [Thoát hiểm]!"
Nhưng Kujaku phớt lờ họ.
Cô ta giơ tay như thể đang kéo 1 cây cung
"[Khốc tiễn], kích hoạt."
Ngay khi cô ta nói dứt câu
Bầu trời sáng rực ánh hoàng kim
Ba mươi mũi tên ánh sáng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời như những ngôi sao chổi. Chúng dường như có thể quét sạch cả trăm tên lính
Một ma thuật tuyệt vời
Kujaku hạ tay xuống
"Mưa rơi."
Ngay lập tức, các mũi tên khổng lồ rơi như mưa.
Nhưng---
"Cái gì?!"
Nhưng tên lính xoay người và ném mạnh những ngọn giáo của chúng
Cơn mưa tên bị cản lại bởi hàng trăm ngọn giáo
Nổ tung.
Nổ tung.
Nổ tung.
Cây giáo thứ 200 được phóng lên
Nhưng chỉ có 30 mũi tên
Bầu trời trở lại như cũ
Những tên lính tiếp tục tiến tới. Giáo hiện ra trong tay chúng
Kujaku đứng sững. Và rồi cúi đầu xuống
Cô ta đã bỏ cuộc
"...... Vậy là không được huh.....Đây là thất bại của mình sao?"
Khoảng 10 tên lính vượt lên trước và giương giáo
Rồi ném
"...... [Gia tốc], kích hoạt."
Tôi lẩm bẩm.
Ngay lập tức, cơ thể của tôi được tăng tốc
Trong vòng 1 giây, tốc độ của tôi có thể nhanh hơn cả thánh thần
"Cái......"
Kujaku kêu lên trong ngạc nhiên khi tôi phóng vọt ra phía trước cô ta
"[Qủy kiếm] kích hoạt."
Tôi xoay thanh hắc kiếm và chém mạnh vào những ngọn giáo
Chém. Chém. Chém. Chém. Chém.
Đợt tấn công bị phá vỡ sau 1 giây, và Shiro nhảy tới
"[Lôi thần thương], kích hoạt!"
Cây giáo điện khổng lồ xuất hiện trên tay cậu ta 1 lần nữa
"Đây mới là cách sử dụng giáo, lũ chết tiệt!!!!!"
Cậu ta vung tay
Những tên lính cố đỡ đòn , nhưng....
Doh doh--doh doh--doh-dohn!!!
Từng tên một nổ tung khi đụng vào mũi giáo
Ma thuật của Shiro có khả năng công phá và hồi phục vô hạn.
Nguyên 1 hàng lính bị cày nát bởi [Lôi thần thương]. Nhưng đó là tất cả.
Bọn chúng vẫn quá mạnh
Tôi quay lại
"Được rồi, giờ thì ra khỏi đây nhanh!"
Kujaku nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên,
"Tại sao cậu lại....."
"Tch, bọn tôi không có ý cứu cô. Nhưng ít nhất tôi vẫn có việc cần hỏi."
Đột nhiên, Gunjou nắm lấy tóc Kujaku và kéo mạnh
"Đi đi chứ! Bộ cô thích ở đây chết cả nút à?!"
Mắt Kujaku mở lớn
"Gunjou? Tại sao..."
"Hỏi gì hỏi sau đi!"
Cùng với 3 người bọn họ, chúng tôi có thể thoát khỏi đây
Ít nhất là những gì tôi nghĩ lúc đó
"Ara ara, anh không được đi đâu, onii-chan."
Tôi cứng người
Giongj nói của 1 cô bé phát ra từ đằng sau lũ lính
Tôi biết giọng nói đó.
Tôi biết rõ giọng nói đó.
Mặc dù không bị ma thuật tác động, tôi không thể cử động
"............"
Tôi quay lại.
Những tên lính tự động rẽ ra.
1 cô bé bước qua chúng. 1 cô bé với bộ váy xinh xắn như hình minh họa trong quyển sách 'Alice ở sứ xở thần tiên."
Tôi khẽ nuốt
Và gọi tên của cô bé đó
"...... Saki."
Em ấy đã lớn. Trông như 11, 12 tuổi.
Nhưng không thể nhầm lẫn được. Đó là Saki - đứa em gái tôi đã mất 10 năm về trước
Trên tay của Saki là---cổ Kiri. Nhỏ đang bị lôi đi xềnh xệch như 1 con rối. Không rõ Saki đã làm gì khiến ngôi sao biến mất, nhưng Kiri có vẻ vẫn còn sống.
Nhỏ nhìn lên và mấp máy môi
'Chạy đi.'
Đó dường nhưu là lựa chọn duy nhất trong tình cảnh này. Tôi không thể tiếp Saki - người đang được bảo vệ bởi nguyên 1 đội quân hùng hậu. Tôi không thể cứu Kiri. Nói cho cùng, chính chúng tôi cũng đang gặp nguy hiểm.
[Thánh kiếm] có thể cứu Saki, nhưng vượt qua cả hàng lính kia chỉ bằng ma thuật đó là không thể. Khi đang sử dụng nó, tôi không có khả năng kích hoạt bất cứ ma thuật nào khác
Nhưng,
"............"
Tôi hủy bỏ Thuật ca của [Gia tốc] và khởi động 1 ma thuật khác
【Lừa dối bóng đêm
♪ Thay đổi thế giới
♪
Con ác quỷ cứu các cô gái trong màn đêm vô tận ♪】
Đó là ma thuật để cứu những cô gái bị bệnh khỏi mê cung
[Thánh kiếm]
Tôi sẽ cứu Saki
Ngay tại đây
Ngay lúc này
".......Mọi người, xin lỗi. Hãy rời khỏi đây. Tôi sẽ ở lại."
Những người đằng sau kêu lên kinh ngạc
"Shinnosuke!"
"Cậu đang nói cái quái..."
"Em gái tôi đang ở đây! Tôi sẽ cứu em ấy! Tôi đã chờ 10 năm chỉ cho lúc này rồi!"
1 bàn tay nắm lấy tay tôi
Là Gunjou
"Tôi sẽ ở cùng cậu. Tôi đã hứa rồi."
"Cô...."
Shiro thở dài và tiến tới
"Trời ạ... sao lại đúng lúc này? Thôi kệ mợ nó, muốn làm gì thì nhanh lên!"
Yousuke và Himi cũng quay lại
"Eh...mình sẽ giúp cậu."
"Khỉ thật, tên ngốc này. Tôi sẽ bắt cậu đãi bữa trưa 100 lần!"
Những tên lính nâng giáo và đứng chắn giữa tôi và Saki
Kiri mwor to mắt. Nhỏ cố hét lên trong khi vẫn bị chặn họng
"Không! Ra khỏi đây ngay! Các cậu không thể thắng đâu!"
Đúng vậy. Chúng tôi hoàn toàn không có cơ hội
Nếu những tên này có thể hạ chỉ với vài người, đội của Kujaku đã không bị thảm sát
Nói cách khác, chúng tôi cũng sẽ có cái kết như họ
Nhưng tập hợp những tên ngốc gọi là 'Hero Team' vẫn ở đây.
"Mấy người thực sự ngu ngốc."
Tôi làu bàu bằng giọng bực tức
"Chưa ngốc bằng cậu"
Shiro cười khẩy
"Tôi đồng ý."
Gunjou bật cười
Tôi gật đầu.
"[Thánh kiếm], kích hoạt."
Cùng với câu nói đó, tôi bắt đầu chạy
1 thanh kiếm bạc xuất hiện trong tay tôi.
Những tên lính bắt đầu ném giáo. Nhưng tôi không bận tâm đến chúng
Đúng hơn là có để ý cũng vậy. Lúc này, tôi đang bất lực. Không chút tự vệ.
Nhưng tôi có những đồng đội phía sau
Shiro, Yousuke, và Gunjou sẽ bảo vệ tôi khỏi những ngọn giáo.
Saki không di chuyển
Em ấy nhìn tôi mỉm cười
Nắm chặt thanh kiếm, tôi vung tới
Sau 10 năm.... anh cuối cùng đã chạm tới được em, Saki.
"Được rồi!"
Gunjou hét lớn
"Làm đi!"
Shiro hét lớn
"Làm đi thằng ngốc!"
Yousuke hét lớn
"....Lũ ồn ào này, tôi biết rồi mà."
Tôi cười khẩy, và chém thẳng [Thánh kiếm] xuống Saki
♦
♦
♦
Trong khoảnh khắc tiếp theo.
Với sức mạnh của [Thánh kiếm], tôi đi vào bên trong trái tim của Saki
Bóng tối bao trùm mọi thứ
Saki đang ngồi ở 1 góc.
Giống như Gunjou và Asahi Momoka.
"Saki."
Em ấy ngẩng lên
"Ah~, cuối cùng anh đã đến, onii-chan. Anh bắt em đợi lâu quá đấy."
Em ấy nói như thể chỉ vừa mới đánh thức tôi vào buổi sáng
"Anh xin lỗi."
"Em phải chờ suốt 10 năm rồi~"
"Ừ."
"Em vốn đã không dám ngủ 1 mình rồi, mà nơi này thì lại tối quá."
"Em không ngủ suốt sao?"
"Không. Thỉnh thoảng mệt quá em vẫn phải ngủ chứ."
"Uh-huh..."
"Nhưng mà không có onii-chan ở đây chán lắm~"
Saki làu bàu với vẻ tức giận.
Vẫn vẻ ngây thơ đó.
Mặc dù em ấy trong đã lớn hơn, khuôn mặt Saki vẫn mang vẻ ngây thơ đó
"Anh xin lỗi."
Tôi nói lại lần nữa.
Saki mỉm cười và lắc đầu.
"Nhưng vì em là 1 người tốt bụng, em sẽ tha cho onii-chan. Dù gì anh cũng đã đến đây rồi."
"......Ừ."
"Em biết mà. Anh đã rất nhiều lần đau khổ, tuyệt vọng, nhưng sau cùng vẫn cố gắng để tới được đây. Em đã thấy tất cả những điều đó."
"E-Em thấy?"
Saki mỉm cười
"Vâng. Vào lúc đó, 'Khải huyền' đã nhiễm 1 phần vào onii-chan."
"Eh?"
"Và, không phải em đã nói cho anh về kế hoạch của chúng ta trong những giấc mơ sao?"
"Kế hoạch ......? Ý em là sao?"
"Về việc biến cả thế giới thành 1 mê cung. Về việc đưa mọi thứ trở thành 'Khải huyền Alice'. Không phải em đã nói về điều đó sao?"
"C-Chờ đã...."
Em gái tôi đứng dậy và tiến tới
Tôi lùi lại 1 bước
"Và, với kế hoạch đó, anh đã hoàn thành [Thánh kiếm] phải không?"
"Em đang nói cái quái...."
"Onii-chan, anh không cần phải lo lắng về điều gì cả. Chỉ cần giải thoát em khỏi đây. Sau đó em sẽ được tự do. Rời khỏi mê cung này. Bước ra thế giới bên ngoài. Và thế giới loài người sẽ chấm dứt. Và mọi thứ sẽ trở thành mê cung của em."
Saki
nắm lấy tay tôi.
"....Để anh đi."
Nhưng, Saki không bỏ tay tôi ra.
Em ấy mỉm cười 1 cách ngây thơ
"Em xin lỗi, nhưng em là người mạnh hơn ở đây. Anh không thể bỏ đi được đâu."
Saki kéo tay phải của tôi lên.
Con dao tiến dần tới cổ em ấy
"Dừng lại."
Tôi cố nói
"Anh không muốn cứu em?"
"Anh muốn cứu em."
"Vậy thì chém đi."
".......Nhưng cô không phải Saki."
"Fuhfuhfuh.... em là Saki mà."
"Cô là ai?"
"Huh....."
Cô bé đứng trước mặt tôi cười khẩy
"Alice. 'Khải huyền Alice', đó là tên loài người đã đặt cho tôi phải không? Đó là lí do tôi tạo ra mọi thứ ở đây như thế này. Đó là lí do tôi sẽ biến mọi thứ ngoài kia thành thế này. Và thế giới sẽ trở thành 1 câu chuyện cổ tích---"
"Thả Saki ra!!!"
Tôi gầm lên
Nhưng cô ta chỉ mỉm cười
"Onii-chan, vai trò của anh đã kết thúc."
Lưỡi dao chạm vào cổ Saki và cứa nhẹ
Rồi bóng hình ấy biến mất
"Hẹn gặp lại, Onii-chan. Em yêu anh."
Đó là tất cả
Và đó là kết thúc
Mọi thứ đã kết thúc
"Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy chứ...."
Tôi lẩm bẩm
Nhưng không có câu trả lời
Tôi đã cứu được Saki chưa?
Bóng tôi biến mất cùng với Saki
Và tôi trở lại thế giới bên ngoài
♦
♦
♦
"............"
Tôi mở mắt
Xung quanh tôi, không phải mê cung
Đó là thực tế.
Tôi đã trở về với thế giới thực.
Đang là buổi trưa. Ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất
Tiếng còi xe kêu inh ỏi
Tiếng nói của người dân.
Mê cung của Saki --- 'Khải huyền Alice' đã biến mất, và nơi này trở lại là 1 thành phố.
"Shinnosuke!"
Tôi có thể nghe thấy tiếng hét của Gunjou.
Tôi quay lại
Gunjou ở đó.
Shiro ở đó.
Himi ở đó.
Yousuke ở đó.
Kiri đang nằm trên mặt đất
Kujaku, Makoto, và Yamazaki cũng đang đứng đó.
Họ đã được cứu. Tất cả họ.
"Cậu làm được rồi!"
Tôi không chắc.
Hơn nữa, nếu thực sự như vậy.... Saki đâu?
Tôi nhìn xung quanh và tìm kiếm em ấy. Nhưng vô vọng
Khung cảnh thường ngày
Taxi và xe tải chạy nườm nượp trên đường
1 người phụ nữ trung niên dắt chó đi dạo
1 cô gái chạy bộ
Đằng sau cô ấy là 1 con thỏ......
Đợi chút.
"Kia......."
Không. Không phải thỏ. Ít nhất là không phải 'thỏ' của thế giới này
Con thỏ này đứng bằng 2 chân, mặc vét và cầm 1 chiếc đồng hồ quả quýt
"Yaah yaah, yaah yaah."
Tất cả chúng tôi đều nhận ra nó
Đột nhiên,
Bùm!
1 chiếc xe buýt lộn nhào và nổ tung. Đứng bên cạnh là 1 tên lính hình quân bài
Phía trên 1 tòa nhà gần đó là 1 sinh vật giống như 1 con rồng khổng lồ
Nhìn thấy 1 thứu như thế ở đây tạo ra 1 cảm giác kì quặc
Bùm!
Nhiều đầu đạn tên lửa bay lên và bắn rụng con rồng
"Kia là... thứ gì vậy?"
Shiro mở to mắt
"Chuyện gì đang xảy ra...."
Gunjou bàng hoàng
Tôi chợt nhớ lại những gì Saki đã nói
---------"Sau đó em sẽ được tự do. Rời khỏi mê cung này. Bước ra thế giới bên ngoài. Và thế giới loài người sẽ chấm dứt. Và mọi thứ sẽ trở thành mê cung của em."---------
Bệnh mê cung.
Cô gái bị bệnh đã xâm chiếm thế giới bên ngoài
"Yaah yaah, Ngài Con người, đến giờ rồi."
Con thỏ nhét đồng hồ vào túi
Móng vuốt mọc ra từ 2 tay nó
"Đến giờ để chết."
Kể từ ngày hôm đó
Thế giới của chúng tôi đã vĩnh viễn thay đổi