Sau đêm đó, Minh Hy tiếp tục không nói chuyện với Bảo Hân, nhưng cô không phải gây ra lỗi lầm gì to tát nên cũng không phải sợ. Vẫn ngủ chung phòng có đều mạnh ai nấy ngủ không nhìn mặt nhau.
Tâm trạng Bảo Hân thì không khá hơn, cứ ủ rũ làm ai nhìn thấy cũng lo lắng. Hôm nay ở quán, Lưu Vân có vẻ rất rất hào hứng, cô đi vào nói lớn cho mọi người có mặt ở đó
"Mọi người ơi, hôm nay là sinh nhật của mình nên là tối nay nhớ có mặt đầy đủ nha!!"
Đấy, mới đi sinh nhật Vũ Trân cách đây hai ngày trước thì bây giờ đến bà chị này. Bảo Hân thở dài, không mấy quan tâm
"Cậu tối nay nhớ đi nha"- Mi Mi vỗ vỗ vai Bảo Hân tỏ vẻ thích thú
"Mình định là không đi"
"Cậu nhắm mình thoát được chị ta không? Cậu mà không đi là chị ấy đến tận nhà cho xem"
"Ờ, tối nay qua rủ mình đi"
Bảo Hân chỉ muốn ở nhà nằm dài ra đó xem TV thôi, nhưng chị Lưu Vân dù sao cũng hay giúp đỡ cô nên đành phải đi.
Lưu Vân có nhắc nhở Bảo Hân rủ Minh Hy đi cùng, nhưng cô biết Minh Hy sẽ không đi đâu, hai người đang chiến tranh lạnh mà.
Mở cửa phòng, cô não nề đi vào, tất nhiên ai kia cũng có trong phòng. Bảo Hân để cái túi lên bàn sau đó thẩy cái thiệp sinh nhật kế bên rồi đi tắm.
Đợi Bảo Hân vào tắm, Minh Hy liền đi lại xem cái thiệp sinh nhật đó, nàng lật ra xem thời gian địa điểm rồi đóng lại.
"Vậy là tối nay chị ta đi sinh nhật của Lưu Vân sao? Cũng muốn đi ghê"
Bảo Hân ăn mặc đơn giản thôi, dù sao cô cũng không muốn chiếm sportlight lần nữa đâu. Xịt thêm một ít nước hoa lên cổ rồi hai cổ tay sau đó thoa đều.
Minh Hy chau mày nhìn, chỉ đi sinh nhật thôi mà có cần chỉnh chu đến như vậy không chứ, thấy cái mặt ghét ơi là ghét. Trước khi ra khỏi phòng, Bảo Hân liếc mắt nhìn Minh Hy một cái rồi mới đi.
Bảo Hân không đi xe nhà, cô đi ké với Mi Mi. Sinh nhật của Lưu Vân được tổ chức tại gia, làm ngoài trời cho tiện lợi.
Bảo Hân cũng không lo lắng về chuyện uống rượu, gia đình Lưu Vân không phải giàu nên là chỉ đãi nước trái cây lên men và một loại rượu có nồng độ cồn nhẹ.
Bảo Hân vui vẻ hoà nhập vào mọi người, cô không muốn đem cái mặt ủ rũ phá tan bầu không khí. Lúc đầu Bảo Hân cùng ngồi chung với Mi Mi nói chuyện rồi ăn uống. Lưu Vân từ đâu đến đặt hai ly rượu trước mặt hai người rồi cười
"Chị thấy hai đứa uống nước trai cây lên men không vậy, uống thử loại rượu này đi"
Bảo Hân thấy không thể từ chối được, đành uống hết ly rượu đó, mà công nhận nó nồng và đắng thiệt, không biết Lưu Vân tại sao có rượu này.
Kế tiếp, mấy anh chị bày trò chơi gì đó và rủ Bảo Hân chơi, cô từ chối ngay vì nếu thua sẽ uống rượu. Lưu Vân năng nỉ riết làm cô thấy khó chịu đành chấp nhận, Bảo Hân phải làm sao để không được thua.
Người tính đầu bằng trời tính, Bảo Hân thua sấp mặt, ta nói nó xui xẻo đến mức phải bỏ của chạy lấy người. Mà mấy anh chị ở đây thật ác, nhất định không cho cô rút lui, Mi Mi có uống giùm mấy ly rồi lắc đầu.
Bây giờ đầu óc Bảo Hân xoay mòng mòng, không biết rượu gì mà chỉ uống ly thôi là đã choáng váng, nồng độ cồn thì lại thấp.
Mi Mi phải dìu Bảo Hân ngồi xuống ghế, anh Phong Châu đi lại nhìn Bảo Hân lắc đầu cười
"Chỉ mới có mấy ly mà say rồi"
"Bảo Hân tủ lượng thấp lắm, mấy anh chị còn ép nữa"- Mi Mi vỗ nhẹ lên lưng cho Bảo Hân thoải mái
"Vậy thôi em đưa Bảo Hân về đi, cũng trễ rồi đó"
"Vậy anh ở lại chơi vui nha, nói với chị Lưu Vân là em đưa Bảo Hân về trước"- Mi Mi cười nói rồi từ từ đỡ Bảo Hân đứng lên
"Để anh giúp em đưa ra xe"- Phong Châu thấy Mi Mi đỡ không nổi liền ra tay giúp, bây giờ anh mới biết con bé này nặng như trâu vậy đó, cái tướng thì nhỏ nhắn mà cân nặng cỡ lớn
Minh Hy thì làm sao ngủ được khi Bảo Hân chưa về, nàng nhìn đồng hồ cũng đã giờ mấy rồi. Nàng mặc thêm một cái áo khoác mỏng rồi đi ra ngoài dạo, sau đó thì ngồi xích đu trước nhà.
Mi Mi vật vã mới đưa Bảo Hân xuống xe, anh vệ sĩ đứng canh ở cửa liền chạy đến đỡ lấy người Bảo Hân. Mi Mi thở phào nhẹ nhõm, đúng là nặng muốn chết hà
"Phiền anh đưa Bảo Hân vào nhà giúp"
"Vâng"- anh ta cúi đầu chào rồi bế Bảo Hân lên
Minh Hy vẫn còn ngồi chờ, nàng nhìn qua nhìn lại xem ai kia về chưa. Minh Hy nhíu mày nhìn từ phía cổng thấy vệ sĩ đang bế ai đó, ý hình như là Bảo Hân.
Minh Hy lập tức chạy nhanh đến xem tình hình ra sao mà phải nhờ người khác ẵm. Vệ sĩ thấy Minh Hy đi tới chỗ nên anh dừng lại nhìn vẻ mặt của Minh Hy rồi cúi đầu
"Chị ta...."- Minh Hy chỉ tay vào Bảo Hân rồi hỏi anh
"Cô hai hình như say nên được người khác đưa về"
"Được rồi, để chị ấy xuống đi, tôi tự lo được"
Thế là anh vệ sĩ hạ thấp người xuống rồi đỡ Bảo Hân, Minh Hy nhanh tay ôm Bảo Hân vào lòng sau đó dìu vào nhà. Trong lòng Minh Hy bây giờ như mở hội, ây ây cái này là thời cơ đến nên đừng trách nha. Bảo Hân giờ có biết gì nữa đâu, cứ bám lấy tay Minh Hy mà đi.
Tiểu Thanh cùng với một người nữa vẫn là đi kiểm tra, hai người dừng lại nhìn Bảo Hân say xỉn được Minh Hy dìu dắt mà cười cười.
"Tiểu Thanh, em có nghĩ tối nay chúng ta khó có thể ngủ không?"- Chị ta cười cười nói với Tiểu Thanh
"Chị thật là....phòng của tiểu thư có cách âm đó"- Tiểu Thanh đỏ mặt lên vì câu nói đầy hàm ý của chị kia
"Ờ hé...chắc tối nay tiểu thư được toại nguyện rồi nhỉ, mấy lần trước hình như không được"
"Ừm, thôi đi kiểm tra nè, nói quày làm em ngại muốn chết"
Khó khăn lắm mới dìu Bảo Hân về đến phòng, Minh Hy liền đẩy cô xuống giường không thương tiếc vì vẫn còn tức cái chuyện lần trước. Minh Hy đi đến tủ để rượu sau đó chọn loại mạnh nhất trong số đó rồi rót ra ly.
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn lên cơ thể của Bảo Hân và nhấp một ngụm. Nhìn ai kia nằm bất động mà lòng Minh Hy dân lên cái cảm giác ham muốn. Mặt Bảo Hân ửng hồng lên do rượu, cô nằm nghiêng đầu qua một bên để lộ xương hàm đầy khiêu gợi, kế đó Minh Hy nhìn xuống phần cổ trắng ngần cùng với xương quai xanh.
Bảo Hân được một cái là mỗi khi say xỉn là ngủ như chết, mọi tác động bên ngoài đều không ảnh hưởng đến cô. Minh Hy uống hết rượu trong ly rồi để lên bàn, nàng nhẹ nhàng trèo lên người Bảo Hân, thật sự rất đẹp.
Vậy mà bấy lâu nay ngủ cùng mà nàng chẳng nhận ra vẻ đẹp đầy quyến rũ của Bảo Hân.
Minh Hy không nhanh không chậm cởi hết cúc áo của Bảo Hân ra, tiếp đó nàng lột phăng chiếc áo trên người mình ra quăng xuống dưới sàn. Minh Hy luồn tay ra phía sau lưng Bảo Hân để cởi dây áo ngực, cô thì vẫn nằm im như không có gì xảy ra, chỉ có nhút nhít nhẹ thôi.
Minh Hy nhếch môi cười khum người xuống hôn lên môi Bảo Hân, nàng mút mác mạnh lên môi cô. Trong lòng Minh Hy bây giờ rất rạo rực và suиɠ sướиɠ, cái cảm giác làm được điều mình mong muốn bấy lâu thật là tuyệt vời.
Hôn từ từ xuống xương quai xanh của Bảo Hân, nàng gậm lên da thịt mịn màng đó khiến nó để lại dấu đỏ, mùi nước hoa lúc nãy vẫn còn vương vấn trên cổ. Bảo Hân run lên vì nhột, Minh Hy không chần chừ nữa, nàng hôn xuống ngực cô, cắn nhẹ lên hai nhũ hoa.
Minh Hy lấy một ít rượu rồi đỗ lên bụng của Bảo Hân, nàng liếm nhẹ lên đó, nó làm nàng dân lên kɦoáı ƈảʍ trong lòng. Minh Hy liếm thành vòng tròn trên bụng Bảo Hân rồi lấy tay sờ lên
"Không ngờ bụng của chị săn chắc đến vậy"
Nhìn chiếc quần trên người Bảo Hân thật là khó chịu, tay Minh Hy từ từ đưa tay mở nút ở quần Bảo Hân, trong vòng phút, chiếc quần kaki của cô nằm ở dưới sàn. Minh Hy ngắm nhìn cơ thể quyến rũ và gợi cảm đó một lần nữa, tóc rối bời phủ lên gương mặt Bảo Hân.
Minh Hy lại hôn ở môi, Bảo Hân như cảm nhận được như ai đó hôn mình nên liền đáp trả khiến nàng khoái chí, nhưng rồi Bảo Hân lại không phản ứng nữa. Cứ thế cả đêm Minh Hy hôn tất cả những nơi mà nàng muốn trên cơ thể Bảo Hân, và thế là cơ thể của cô, nàng đã thấy hết không chừa bất cứ thứ gì.
Vậy là Minh Hy đã làm được điều đó rồi chỉ có chút buồn là chỉ có mỗi mình nàng hoạt động thôi, còn Bảo Hân nằm ngủ như chết, nàng phải phục vụ cả đêm chỉ để thỏa mãn bản thân.
Ánh nắng mặt trời bắt đầu chíu vào phòng, nó khiến Bảo Hân chói mắt và phải thức. Đầu cô bây giờ còn cảm giác nhứt nhẹ, cũng tại hôm qua uống hơi nhiều rượu. Bảo Hân nhìn qua Minh Hy đang ngủ yên trong lòng mình nên thấy vui lắm, chắc là hết giận rồi nên mới ngủ sát bên cô như vậy.
Tự nhiên linh cảm cho thấy cơ thể có gì đó rất trống trải, Bảo Hân dở mền lên thì.... Cơ thể cô không một mãnh vải che thân, hoảng hốt là đều đầu tiên, kế đó là cô nhìn thấy quần áo của mình nằm tứ tung dưới sàn nhà.
Bảo Hân lại nhìn qua Minh Hy, cô cắn môi đưa tay run rẩy dở mền lên xem nàng như thế nào. Cơ thể Minh Hy cũng thế, trần như nhộng kia kìa. Bảo Hân đưa tay ôm đầu của mình, cô chẳng lẽ đã làm gì đó rồi sao
"Chẳng lẻ mình...mình đã làm chuyện đó với em ấy rồi sao?"
Bảo Hân ngồi dậy dựa hẳn vào thành giường, suy nghĩ về những chuyện tối qua. Ngặc một cái là cô chẳng nhớ gì hết, Bảo Hân chỉ biết mình được Mi Mi đưa về nhà rồi sau đó thì quên hết.
Bảo Hân cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, cô biết mình nếu say xỉn thì sẽ ngủ một giấc tới hôm sau thì làm sao mà làm ba cái chuyện đó được chứ. Chắc chắn có khuất mắt ở đây
Bảo Hân nhẹ nhàng bước xuống giường rồi gom quần áo vào nhà tắm. Minh Hy cũng dần thức dậy, nàng lấy tay mò qua bên kia thì trống trơn, không có ai hết.
Mở mắt ra thì mới biết Bảo Hân đã đi đâu rồi, Minh Hy ngồi dậy nhìn thành quả mà nàng làm ra liền nhoẻn miệng cười.
"Chắc chị ta biết rồi"
Bảo Hân hớt hải chạy ra từ nhà tắm, cô nhìn thấy Minh Hy thản nhiên ngồi đó và nhìn lại mình. Bảo Hân hơi né ánh mắt mà Minh Hy dành cho cô, nó đầy sự thích thú. Bảo Hân nhớ lại đều cần phải nói với Minh Hy
"Em...như thế này là sao?"
Bảo Hân nhìn nàng như muốn biết câu trả lời của tối qua, thật sự cô không có làm theo cô nghĩ.
"Như chị đã thấy, hôm qua chúng ta rất vui"- Minh Hy cười chọc ghẹo Bảo Hân, nàng biết cô rất ngại nói ra mấy chuyện nhạy cảm
"Làm sao có thể, chị...chị nhớ mình không hề đụng chạm vào người em"- Bảo Hân cố giải thích về việc này, cô không muốn mình bị oan
"Làm sao chị nhớ được, hôm qua chị say xỉn đi về, em đỡ chị vào phòng thì tự nhiên ham muốn của chị cao quá nên đã làm chuyện đó"
"Hiểu lầm, chắc chắn hiểu lầm"
"Chị với em đã làm chuyện đó vậy mà chị nói mình không có, đúng là buồn cười"- Minh Hy cứ tiếp tục làm vẻ mặt đáng thương
"Tại...tại sao lúc đó em... không cản chị lại?"
"Em thấy chị rất quyết liệt...em có cản nhưng...haiz"
Bảo Hân ngồi đơ người xuống giường, nghe xong những lời đó từ Minh hy, bản thân giống như như rơi từ trên trời xuống. Vậy là tối đêm qua rất dữ dội lắm sao?
Thấy vẻ mặt thất thần của Bảo Hân làm Minh thầm cười trong bụng, chỉ nói vài câu mà đã xuống tinh thần rồi à. Biết thế đêm qua nàng làm cho khỏi xuống giường luôn
"Còn nữa...đây cái gì đây...tại sao lại có..."- Bảo Hân nhớ ra trên cổ mình có vài vết đỏ liền hỏi
"Tất nhiên là có rồi, chị hỏi thừa"
"Tại sao của em lại không có? Nếu như đêm qua chị là người chủ động thì trên cổ của em phải có chứ"- Bảo Hân chau mày nhìn Minh Hy đợi câu trả lời
Minh Hy liền đổi sắc mặt, đêm qua có một mình nàng làm thôi nên cổ nàng sẽ không có. Bây giờ phải nói gì đó chứ không thôi thì bị phát hiện ngay
"Ai...ai biết..."
"Như vậy làm sao tôi đi làm đây, mọi người sẽ thấy mất"- Bảo Hân não nề, sờ lên cổ
"Thì chị bận áo cổ lọ đi"
______________________________
________________________
Quán Light Up
Bảo Hân bị mọi ánh mắt nhìn, có lẻ do cái áo mà thành ra như thế này. Cô ủ rũ ngồi suy nghĩ lại chuyện đêm qua, thật sự có gì đó.
"Nè, sau hôm qua em về sớm vậy?"- Lưu Vân vỗ vỗ vai quan tâm hỏi
"Dạ tại em say quá nên muốn về sớm"- Bảo Hân ái ngại gãi đầu nói
"Ừm, tự nhiên hôm nay bận áo cổ lọ vậy trời, thời tiết nóng nực muốn chết"
"Dạ...tại...bạn em tặng, nó muốn em mặc hôm nay"
Lưu Vân vừa đi thì lập tức Mi Mi đi đến ngồi kế bên, quan sát thấy cái áo với vẻ mặt đó của Bảo Hân làm Mi Mi đa nghi
"Áo cổ lọ? Chẳng lẻ...."- Mi Mi nhìn Bảo Hân bằng ánh mắt nghi ngờ
"Đừng nghĩ lung tung, Minh Hy mua cho mình nên bận thôi"
"Ủa...chứ không phải tối hôm qua làm dữ lắm nên có dấu đỏ trên cổ sao?"- Mi Mi nói một phát trúng tim đen của ai kia liền
"Cậu...tối ngày tra hỏi mình toàn những chuyện gì đâu không. Rảnh rỗi sinh nông nổi"- Bảo Hân thẹn quá hóa giận bỏ đi, lấy tay che mặt đỏ ửng lại
"Xời... Cậu làm như mình ngu lắm vậy đó"