Mối Tình Ngang Trái

chương 11: xém chút nữa là hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chiều đó, Bảo Hân nghe theo lời ba, tranh thủ về sớm hơn mọi khi. Bước vào nhà thì không có ai hết ngoài người làm, cô cũng biết nhà này có ba người chính: cô, nàng và ba. Họ đi hết rồi còn cô, thấy quản đang ở trong bếp, cô đi nhanh lại nói:

"Bác quản gia"

"Cô hai có gì căn dặn"

"Ờ...ừm..bác dọn cho cháu một phòng riêng được không"

Nghe đến đây, ông cũng hiểu sự tình. Mới lúc sáng, tiểu thư mới nói nên ông không quên được nhưng phải tỏ vẻ như không biết

"Tại sao vậy, cô hai không ở cùng với tiểu thư sao"

"Cháu không quen ngủ cùng người khác"

"Nhưng chuyện này thì không được"

"Không được? Ý bác là sao"- Bảo Hân chau mày khó hiểu

"Tiểu thư có nói với tôi là không được dọn phòng cho cô hai"

"Gì vậy? Bác giỡn quày"

"Tôi không đùa, mong cô hai thông cảm"

"Không sao đâu, bác cứ làm đi có gì cháu sẽ nói lại cho"

"Không được, tôi không thể làm trái lệnh mong cô hai đừng làm khó tôi"

Nhìn mặt quản gia có vẻ nghiêm túc nên Bảo Hân cũng không muốn làm khó

"Vậy ở đây có phòng nào còn trống không bác"

"Phòng trống còn nhiều nhưng..."

"Cháu không phiền bác đâu, cháu chỉ hỏi có phòng nào nhỏ hơn không phải là phòng ngủ là được rồi"

"Nếu cô hai nói vậy thì...đi lên cuối lầu ở đó có phòng sách, có sẵn cái giường nhỏ nhưng không tiện cho lắm"

"Không sao, cảm ơn bác đã chỉ"

"Cô hai qua đó ngủ lỡ tiểu thư biết được sẽ mắng tôi mất"

"Cháu sẽ không nói đâu, nếu cô ấy biết cháu sẽ lo chuyện đó, bác đừng lo"

Nói rồi Bảo Hân chạy nhanh lên phòng, tranh thủ lúc Minh Hy chưa về. Lát sau, cô cùng quản gia đi đến phòng sách như đã nói.

Quản gia cầm chùm chìa khóa ra rồi lần từng cái, cánh cửa đc mở ra, bên trong không có gì ngoài - tủ sách, mà tủ nào tủ nấy lớn, ước khoảng mấy trăm cuốn sách đủ loại.

Bước vào, có cái bàn như bàn làm việc và cái ghế tựa, trên bàn có hộp đựng bút và cái đèn bàn. Bên phải là chiếc giường khá nhỏ, chỉ đủ người nhưng nếu hai người nằm thì vẫn được có điều hơi nhỏ.

Bảo Hân nhìn xung quanh phòng rồi đi đến từng tủ sách xem, bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy vườn hoa cùng với sân golf. Lúc này bác quản gia lên tiếng

"Phòng này ít khi được dùng nhưng vẫn dọn dẹp thường xuyên"

"Hèn chi, cháu thấy không có một vết bụi"- Bảo Hân lấy tay sờ lên bàn

"Ở đây không có gối với mền nên cô hai qua phòng tiểu thư mà lấy, không có chuyện gì nữa tôi xin phép"

"Dạ cảm ơn bác"

Sau khi quản gia ra khỏi phòng, Bảo Hân mới đi xung quanh xem thật kĩ, nhìn tủ sách cô thầm nghĩ

"Nhiêu đây sách đọc biết bao giờ mới xong đây trời.... Mua chi nhiều không biết nữa"

Bảo Hân bước đến đứng trước một cái tủ sách rồi lấy tay rà lên từng cuốn, Bảo Hân dừng lại rồi rút quyển sách ra, cùng lúc đó tấm ảnh được kẹp bên trong cũng rơi ra và rớt xuống sàn nhà.

Cô cầm lên rồi nhìn vào tấm ảnh, đó là ảnh gia đình của Minh Hy, lúc đó có cả mẹ nàng nữa, một cô gái đứng ở giữa có mái tóc dài không ai khác đó chính là Minh Hy, Bảo Hân nhìn rồi bất giác nở nụ cười

"Nhìn cũng dễ thương đấy chứ"

Cô kẹp lại như cũ và đặt cuốn sách lên kệ. Bảo Hân đi xuống nhà, tới cầu thang là đã thấy Minh Hy chạy lăng xăng như con nít. Thấy Bảo Hân nàng nhanh chóng đi lại hỏi:

"Nãy giờ chị ở đâu làm tôi tìm muốn chết"

"Không ở nhà thì ở đâu, cô tìm tôi làm gì"

"Bộ không có gì thì không được tìm sao"

"Cô cái gì cũng nói được"

Bảo Hân bỏ nàng đứng đó mà đi lại ghế ngồi xuống, rót nước uống, mở TV lên xem. Nhìn đồng hồ chỉ mới giờ chiều, cô thở dài

"Biết vậy về trễ cho khoẻ khỏi phải gặp cô ta"

Thấy Bảo Hân bỏ đi, Minh Hy tức dậm chân rồi đi lại chỗ cô

"Ba có nói chiều nay chị phải đi chơi cùng tôi"

"Ừ, tôi có nghe"

Mắt Bảo Hân vẫn nhìn vào TV không ngó ngàng gì đến Minh Hy làm nàng khó chịu hơn

"Chị mà không đi tôi sẽ mách ba"

"Tôi có nói là không đi đâu"

"Nói chuyện mà chị nhìn ở đâu vậy"- Minh Hy cáo giận lên

"Tôi đang xem phim, cô không thấy sao còn hỏi"- Bảo Hân vẫn bình thản trả lời

"Nhưng tôi đang nói với chị"

"Thì tôi vẫn trả lời cô mà, không nghe sao"

Minh Hy nói một câu Bảo Hân trả lời một câu, không ai nhịn ai hết. Nàng chau mài lại, không biết phải xử cái người cứng đầu này làm sao.

Một người làm bưng đĩa trái cây đặt trước bàn ngay chỗ cô ngồi rồi lui xuống. Mắt thì vẫn nhìn TV mà tay thì mò xuống lấy trái cây, lúc này nàng nhanh tay hơn, cầm đĩa trái cây về phía mình.

Cô không tìm được trái cây nên nhìn xuống thì không thấy đâu, rồi nhìn qua cái người ngang bướng đang ăn của mình

"Cô làm gì vậy?"- Bảo Hân nhăn mặt nói

"Ăn trái cây, không thấy sao"- Minh Hy nhướn mày nói, cố tình chọc tức cô

"Đây là của tôi, muốn ăn thì kêu người làm đi"

"Tôi không thích, tất cả đều là của tôi"

Bảo Hân không cam tâm, liền ngồi gần Minh Hy giành lại, nàng cũng vậy, cũng không chịu đưa mà còn giơ lên cao. Bắt buộc Bảo Hân phải chồm người lên để lấy, sau khi lấy được thì tình cảnh lúc này hơi ngượng nha. Cả hai đều sát gần nhau, mặt đối mặt, không ai nói gì cả mà chỉ nhìn nhau, nghe đc cả tiếng đập của trái tim.

Khoảng cách quá gần, lí trí của Bảo Hân không còn nữa, cô bắt đầu tiến sát lại mặt Minh Hy, nàng cũng vậy cả hai từ từ tiến gần hơn để có thể cho nhau một nụ hôn thì....

Tiếng rớt cái muỗng vang lên từ trong nhà bếp, làm cả hai giật mình, cô nhanh chóng giữ khoảng cách lại, mặt có hơi

ngượng nói:

"Cô..cô...ăn luôn đi...tôi không thèm nữa"

Bảo Hân bỏ lên phòng, tay thì vẫn ôm mặt. Minh Hy thì vẫn chưa tin được chuyện lúc nãy, tuy là chưa có gì xảy ra nhưng gần Bảo Hân như vậy là nàng đã vui lắm rồi. Nàng chợt nghĩ

"Chút nữa là mình và chị ta hôn nhau rồi vậy mà..."

Minh Hy quay người hướng về nhà bếp rồi quát lớn

"LÀ AI....PHÁ HỎNG CHUYỆN TỐT CỦA TA HẢ!!! MẤY NGƯỜI LÀM VIỆC CÁI KỂU GÌ MÀ ĐỂ RỚT MUỖNG NGAY LÚC QUAN TRỌNG KHÔNG VẬY"

Bác quản gia chạy nhanh ra để hạ nhiệt cho Minh Hy

"Tiểu thư bớt giận, họ không cố ý đâu, mong tiểu học rộng lượng bỏ qua"

"Được, có lần sau nữa thì biến cho đẹp trời"

Còn Bảo Hân sau khi về phòng vẫn còn cái cảm giác lúc nãy, cô đặt tay lên ngực

"Không lẽ mình thích.... không được, không thể xảy ra chuyện đó...sự cố chỉ là sự cố...mình không muốn vậy...."

Bảo Hân xua tay, lấy lại bình tĩnh không muốn nghĩ đến nó nữa.

Truyện Chữ Hay