“Con còn đòi hỏi gì nữa chứ? Con là chủ tịch tiếp theo của cả một công ty, còn có vợ là một người mẫu dễ thương tới vậy, ta có thể yên nghỉ rồi. Quá tuyệt hảo!”
“Ta không nói là cháu phải làm chủ tịch ngay. Cứ bắt đầu với tư cách một nhân viên bình thường rồi làm việc chăm chỉ từ đó. Tất nhiên ta sẽ hỗ trợ cháu hết sức mình.”
“Kể cả nếu ông nói vậy… Tôi—“
Tôi đang bị kẹt dưới áp lực từ hai ông bố.
“Cháu không định độc thân cả đời đúng chứ? Với cả, như bọn ta bây giờ, sớm muộn gì cháu cũng sẽ cần một đứa con để tiếp tục di sản của mình thôi. Đây chẳng phải là cơ hội hoàn hảo sao?”
“Một đ-đứa con… Cái đó giờ không quan trọng! Và tôi cũng chắc rằng Shirahime muốn cưới người mà cô ấy yêu! …Nhỉ, Shirahime!?”
Khi Shirahime hướng mắt về tôi, cô ấy chớp đôi mắt đen láy của mình và hơi đỏ mặt chút.
“Ừ thì… Toui-kun, tớ có ý định… kết hôn với cậu…”
Không thể nào, sao cô ấy lại trông cuốn hút đến thế khi nói về một cuộc hôn nhân sắp đặt chứ… Còn chiếc váy đó lại khá lộ da thịt nữa… Tôi tưởng cô ấy mảnh khảnh hơn, nhưng bất ngờ là…
Chờ đã, chờ đã! Bản năng của tôi đang gào thét muốn sinh con đẻ cái!
“V-vậy… cô có ý định kết hôn với tôi…”
Bình tĩnh lại và nghĩ kĩ đi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thực sự cưới S-Hime…?
[Mừng anh về nhà! Anh hẳn đi làm mệt rồi. Đây, để em cầm cặp hộ anh nhé.]
[Rira, anh về rồi.]
[Anh muốn ăn tối trước? Hay muốn đi tắm trước? Hay có lẽ—Ahn. Đợi đã, anh đang làm gì thế…]
[Ahaha, dĩ nhiên là anh sẽ chọn em rồi.]
[Thôi đi mà, anh hư quá đó…Ahn—h]
Không ổn rồi, bản năng nguyên thủy của tôi đang thúc giục chuyện sinh con.
Khi uống hớp nước thì cái cơ thể nóng lên và hưng phấn này của tôi bình tĩnh lại.
Không, giờ không phải lúc nghĩ về mấy thứ kì cục.
“Nhưng còn Mabuchi-san thì sao? Bọn ông định đuổi việc ông ấy chỉ vì thích thôi sao?”
“Đó không phải thứ con cần quan tâm. Mabuchi vốn dĩ là nhân viên của cái cửa hàng cao cấp mà ta quản lý. Ta sẽ đưa ông ấy về lại đó.”
“Không thể nào…”
Thấy rằng tôi chẳng thể từ chối nữa, lão già này bắt đầu tự ý kết thúc cuộc nói chuyện.
“Tóm lại, Toui sẽ tiếp quản công ty của Shirahime để đổi lấy Maison. Nếu Toui cưới Rira-chan, mọi chuyện sẽ hoàn toàn hợp lí. Thấy thế nào Toui? Chỉ bằng cái cửa hàng này mà con sẽ một mũi tên trúng hai con chim.”
“Toui-kun, liệu cháu có thể làm ơn lạc quan mà coi con gái ta như hôn thê của cháu được không?”
Tương lai của gia đình Shirahime, vấn đề tài chính của Maison và vô số những yếu tố khác được đan xen vào cuộc bàn luận đã được sắp xếp này, nhưng có một yếu tố quan trọng không thể làm ngơ được.
“Cho tôi xin đi… Cái gì mà một mũi tên trúng hai con chim chứ… Cái gì mà lạc quan lên chứ… đây không phải trò đùa đâu…”
Kể cả khi trái cấm đầy cám dỗ có mọc ngay ra trước mắt tôi, tôi vẫn có một quyết tâm chắc chắn để không bao giờ hái nó.
“Tôi đã bảo rồi. Tôi sẽ tiếp quản cửa hàng này!”
Nhìn thẳng vào người đàn ông, tôi đập lên mặt bàn và đưa ra lời cam kết của mình với ý chí không thể lay động thể hiện qua biểu cảm của khuôn mặt.
“Tôi không quan tâm tới cái trở thành chủ tịch hay hôn nhân hay gì cả! Đây là cuộc đời của tôi! Cuộc đời tôi ra sao ông không có quyền quyết định! Tôi không kết hôn hay điều hành một công ty đâu!”
Trái với cơn giận của tôi, bố của Shirahime chỉ bình tĩnh gật đầu hai cái. Nhưng ông ấy lại không nói ‘cứ cưới nó đi’ sau đấy.
Bố tôi cũng dần thể hiện sự mất kiên nhẫn.
“S-Shirahime, cứ cho Toui chút thời gian đi. Toui, con thực sự quá bướng bỉnh đấy!”
“Tôi đã từ chối suốt rồi, ai là người chả chịu hiểu chứ? Cái loại thỏa thuận gì đây? Phần nào của nó có lợi cho tôi chứ? Tất cả là cho cái lợi ích cá nhân chết tiệt của ông thôi!”
“Nghe đây Toui. Ngay từ ban đầu nơi này đã chẳng phải của con rồi!”
“Im đi! Tôi đã hứa sẽ bảo về Maison cho người đó—“
Lúc tôi chuẩn bị nói tiếp, hai người bên Shirahime quay mặt về phía tôi. Đôi mắt của họ khác biệt với lúc trước, dường như đang muốn lắng nghe thứ tôi định nói.
Tôi suýt nữa đã nói cảm xúc của bản thân ra một cách rẻ mạt rồi.
Tôi chạm vào chiếc khuyên tai hình mề đay và cố kiềm chế bản thân.
“…Dù sao thì, việc kết hôn là bất khả thi.”
“Ta hiểu cảm giác của cháu Toui-kun. Chà, mọi người hãy bình tĩnh lại một chút nào.”
Bố của Shirahime chêm vào để hòa giải chúng tôi. Shirahime Rira cũng trông khá xấu hổ.
“…Ta nên làm gì đây Papa?”
“Ta chẳng làm được gì cả. Chúng ta không thể ép buộc Toui-kun chuyện này được.”
“Xin lỗi vì thằng con rắc rối…”
“Haha, thằng nhóc đúng là gợi nhắc tôi về ai đó trong quá khứ.”
Khi nhận được nụ cười gượng từ bố Shirahime, ông già của tôi quay mặt đi ra vẻ không thoải mái.
“…Tôi ra ngoài đây.”
Khi cha tôi uống một hớp nước, tôi bước ra ngoài cửa hàng để làm nguội cái đầu của mình.
◇