Mối tình này hợp khẩu vị cậu chứ?

chương 1: terrine

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[note59818]

“Đủ rồi đấy!! Kiminami Toui!!”

Trong tiết lịch sử Nhật Bản, tiếng gào của Kondo-sensei, người cũng phụ trách việc hướng dẫn học sinh, vang lên khắp không gian và xuyên thủng màng nhĩ.

Nguyên nhân chính là chiếc khuyên tai hình mề đay màu xanh trên tai trái của tôi.

Đây là hậu quả của việc không nghe lời cảnh cáo và tháo nó ra.

Mặc kệ tên mình bị gọi, tôi quay mặt ra hướng cửa sổ, nơi một hình phản chiếu mờ ảo của bản thân tôi hiện lên.

Khuyên tai, một thứ vi phạm nội quy trường.

Chiếc ghim cài màu đỏ ở trước trán để giữ lấy tóc mái của tôi, một thứ vi phạm nội quy trường.

Mái tóc wolfcut 2 màu của tôi mà chỉ có phần gáy được tỉa, một thứ vi phạm nội quy trường.

Cà vạt lỏng, một thứ vi phạm nội quy trường.

Chiếc áo hoodie màu đỏ tươi, một thứ vi phạm nội quy trường.

Tôi tự hiểu mình đang ăn mặc như một người mà thường được gọi là ‘học sinh cao trung cá biệt’.

“Đừng bắt tôi nói lần nữa! Tháo cái khuyên tai đó xuống!”

Kondo-sensei vẫn đang làm gián đoạn buổi học để quát tháo tôi được một lúc rồi.

Nhưng chiếc khuyên tai này mang một ý nghĩa đặc biệt với tôi. Đó là lí do tôi không muốn tháo nó xuống.

Nheo đôi mắt thường mang vẻ ngây thơ vô tội của mình lại, tôi hướng ánh nhìn về lớp học, chỉ để được chào đón bởi vô số con mắt dường như đang thúc giục tôi tháo chiếc khuyên tai của mình ra.

Và trong số đó, một tên kiêu ngạo trong lớp danh là Kazama đứng lên và đối mặt tôi.

“Cậu, tháo chiếc khuyên tai đó ra luôn đi.”

Cậu ta làm như mình là anh hùng của công lý không bằng, sự can thiệp của cậu ta chỉ làm mọi thứ phiền phức hơn thôi.

Nhưng thế không có nghĩa là tôi sẽ giải quyết việc này bằng cách tháo chiếc khuyên tai xuống.

Khi tôi lại quay mặt đi, Kazama cũng trong chớp mắt chỉ thẳng một ngón tay vào tôi.

“Với lại, ít nhất thì cậu nên nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện với họ chứ.”

Bực mình với thái độ như đối xử với một đứa trẻ của Kazama, tôi tạch lưỡi. Như để đáp lại, Kazama nhếch góc miệng lên cười vào tôi với vẻ tức tối.

“Thấy chưa? Cậu không nhận ra mình đang làm phiền mọi người sao?”

Cái từ ‘làm phiền’ làm tôi ngứa quá, tôi cau mày lại.

“…Chính xác thì cái khuyên tai của tôi làm phiền các cậu như nào vậy?”

Kazama rồi lại nhìn tôi với vẻ khinh thường và vuốt lại mái tóc thẳng mượt được tỉa gọn gàng của cậu ta.

“Cậu không hiểu sao? Lớp học phải dừng lại vì Sensei phải để tâm tới cậu. Thế chẳng phải làm phiền sao?”

“Người đang dừng buổi học lại là Sensei đằng kia kìa. Nếu cậu muốn tiếp tục học thì sao không đi mà nói chuyện với ông ta? Có phải lỗi của tôi đâu.”

“Cái gì!? Kimina—“

“Cậu là Kazama nhỉ?”

Trước khi Kondo-sensei có thể lên tiếng mắng tôi vì cách ăn nói của mình, tôi lườm vào Kazama.

“Lí do chiếc khuyên tai của tôi làm phiền cậu là gì?”

“Tôi đang bảo cậu đây… Khuyên tai bị cấm tại ngôi trường này. Cứ tháo nó ra luôn cho rồi đi… Sensei đang tức giận vì cậu không tuân thủ nội quy trường lớp đấy…”

“Thế, nếu nội quy trường bảo cậu thì cậu sẽ lột quần áo khỏa thân ngay tại đây, ngay bây giờ luôn sao?”

“C-Cậu nói cái quái gì vậy… Còn lâu tôi mới làm việc đó. Đừng có đánh trống lảng.”

“Tôi không hề đánh trống lảng. Cậu là người nhắc tới nội quy trường mà. Cái ví dụ đó có hơi chút phóng đại, nhưng tôi đang nói về việc ngay từ ban đầu cái tư tưởng ‘làm theo luật lệ vì chúng là luật’ đã là sai rồi. Cậu hiểu chứ?”

Không chần chờ một phút giây nào, tôi tiếp tục.

“Thậm chí, chính cậu là người đang thay đổi chủ đề suốt vừa qua.”

“Cái gì…?”

“Có hàng tá người đeo khuyên tai ngoài kia. Họ có gây rắc rối gì cho ai không? Có phạm pháp không? Có sai về mặt đạo đức không? Không, không hề. Thế vấn đề ở đâu chứ? Tôi không hiểu tại sao nhưng các cậu lại nói là nó không được phép sao? Thôi nào, trả lời đi. Tôi đã hỏi từ nãy tới giờ rồi đấy. ‘Sao tôi không nên đeo chiếc khuyên tai này?’ Làm sao mà chiếc khuyên tai của tôi gây ra bất cứ rắc rối gì cho cậu?”

“Điều đó…”

“Ồ? Kazama-kun? Chẳng phải cậu nên nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện hay sao?”

Kazama nghiến răng và im phăng phắt.

Giờ chắc cậu ta hiểu lí luận của tôi hợp lí tới mức nào rồi.

“Kazama, em chẳng nói gì sai cả. Chỉ là cái đầu của đứa nhóc rắc rối này mới là vấn đề thôi…”

Không thể chịu được sự im lặng của Kazama nữa, Sensei lên tiếng coi tôi như một biểu tượng của cái ác, theo sao bởi một câu ‘Được rồi’ và chắp tay lại.

“Nếu đó là thái độ của cậu thì tôi hiểu. Ta không cần một đứa nhóc rắc rối (問題児) chẳng thể tuân thủ nội quy trường lớp ở đây. Cút khỏi lớp học ngay lập tức và biến về nhà ngay! Cậu thích làm gì thì làm!”

Tới rồi, câu cửa miệng yêu thích của Sensei.

Buộc phải coi lời của Sensei là sự thật, tôi cân nhắc những lựa chọn của mình một lần nữa.

Rời đi hoặc bỏ cái khuyên tai ra.

Nhưng dù nghĩ thế nào tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi sao mình nên ở lại đây bằng cách tháo khuyên tai ra.

Vẫn chưa rõ ràng làm sao mà đeo khuyên tai lại làm hại tới ai, và tôi không thể cứ đồng ý với cái lí luận ‘tháo nó ra vì đấy là luật’.

Rồi ông giáo viên thúc giục tôi ‘Nhanh nào, nhanh nào! Đi thôi!’

Nói tới vậy thì tôi không cãi lại được rồi. Tôi cầm chiếc cặp mình lên rồi đứng dậy từ chỗ ngồi của mình.

Khi tôi bắt đầu bước từ chỗ ngồi gần cửa sổ ở phía cuối lớp về hướng cái cửa sau, đôi mắt của Sensei, thứ vừa đỏ ngầu mới nãy thôi lại mở to ra vì ngạc nhiên, và còn có những giọt mồ hôi chảy ra từ trán ông ta.

“Chờ đã, Kiminami… cậu nghĩ mình đang đi đâu vậy?”

“Em không tháo chiếc khuyên tai ra được, nên em sẽ về nhà.”

“Đồ ngốc! Ai lại thực sự rời đi chứ? Cứ tháo chiếc khuyên tai ra đi! Nếu có giáo viên bảo cậu chết đi thì cậu có chết không?”

Tôi thấy khó hiểu trước cái cách người đàn ông ngoài bốn mươi này lại có thể nổi khùng như một cô gái tsundere đấy.

“Em sẽ không chết. Đó cũng là lí do sao em sẽ không tháo khuyên ra. Đúng hơn thì, thầy nên thấy biết ơn khi em rời đi theo lời thầy bảo đi. Thế thì—“

“C-Cậu nói gì cơ…? Này! Chờ chút! Đứng lại, Kiminami!”

Sensei phóng ra khỏi lớp học rồi rượt theo khi tôi bước chân ra ngoài hành lang.

Giọng quát tháo của ông ta vang khắp tòa nhà lớp học, khiến học sinh và giáo viên từ lớp khác ngoái đầu ra, băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Và nếu bạn lắng nghe thật kĩ------

“Lại là Kiminami Toui nữa kìa… cậu ta chả bao giờ chịu rút kinh nghiệm cả.”

“Tên cá biệt đó suốt ngày ở một mình. Làm sao cậu ta lên lớp được hay thế?”

“Cậu ta đáng lẽ ra chỉ nên im lặng mà nghe theo những gì giáo viên bảo thôi…”

Những tiếng thì thầm như thế có thể được nghe từ nhiều phía.

Bạn cùng lớp và kể cả Kondo cũng đều đang hướng mắt nhìn về bóng lưng tôi. Mọi người thường nói ‘mỗi người một vẻ’, nhưng với tôi, tất cả bọn họ dường như chỉ có cùng một gương mặt.

Nhìn thấy toàn bộ những gương mặt giống nhau tới vậy cùng lúc, tôi không khỏi cảm thấy cái áp lực phải hòa hợp vào một nhóm thật nực cười.

Sensei cho ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm khi tôi dừng bước và lau đống mồ hôi lạnh trên trán ông ấy bằng tay.

“Nghe này, Kiminami, đừng bước tiếp từ chỗ đó… Bây giờ tôi sẽ tạm bỏ qua chiếc khuyên tai của cậu… nên ít nhất hãy yên lặng tham gia tiết học đi… Lát nữa tôi là người sẽ bị mắng đấy…”

“Sensei, chẳng phải chính thầy đã nói là em không phải chết sao?”

“Ự…”

“Được rồi, thế là quyết định rồi nhé.”

“Cậu, Kiminami!! Kiminami Touiiii!!!!!!”

Cái tên của tôi vang khắp trường.

Tôi bắt đầu chạy trong ánh nhìn của mọi người cứ như thể cái hành lang chính là đường chạy của chính mình.

Tôi chạy vụt xuống cầu thang và thay giày của mình khi đi tới lối vào cho học sinh.

Không có ai ở quanh nên âm thanh những chiếc giày của tôi rơi xuống sàn gỗ vang lên rất lớn như để khuếch đại nỗi trống trải tôi thấy trong tim mình.

Những cây anh đào được trồng dọc con đường vòng dẫn vào trường chưa gì đã báo hiệu sự kết thúc của mùa xuân bằng những chiếc lá nhuốm màu xanh lục.

Bước tới phía cổng trường, tôi thở dài nghĩ lại về những chuyện đã xảy ra.

Tự mình nói ra thì hơi kì cục nhưng khi nhắc tới dân nổi tiếng trong trường thì tôi là một ví dụ đấy.

Nhưng không phải là tôi có ngoại hình sánh bằng được với Shirahime Rira hay là đủ tài năng để đọ lại cô ấy.

Chúng tôi hoàn toàn trái ngược ở mọi khía cạnh.

Học sinh danh dự và tên cá biệt, thiên thần và quỷ dữ, mặt trăng và chú rùa bùn[note59819]—Mọi thứ rõ ràng tới nỗi không cần chỉ ra ai là cái nào.

Đây là kết quả của việc tôi tới trường sau khi thường xuyên nghỉ học.

Tuy vậy, không phải là tôi thích cãi vã với người khác hay gì cả.

Tôi chỉ…

“…đang cố trở thành con người mình mong muốn thôi.”

Khi nhìn xuống, tôi lại thở dài ra một tiếng nữa. Đúng vào lúc đó—

“Chờ đã! Kiminami-kun!”

Nghe thấy một chất giọng cao gọi mình dừng lại, tôi quay đầu.

“—?”

Đứng ở đó là cô gái với mái tóc ngắn.

Shirahime Rira—người đang được bàn tán nhiều nhất trường, S-Hime.

“Phù-... phù-…”

Shirahime vừa chạy sao?

Cô ấy đang cố lấy lại nhịp thở và chống tay lên đầu gối.

Lúc hơi thở đã ổn định lại, cô ấy giữ lấy mái tóc giờ đã ngắn hơn trong tay mình khi nó đang đung đưa trong gió và mỉm cười dịu dàng.

“…Ehehe, mừng quá. Tớ tới kịp rồi.”

Đây là lần tương tác đầu tiên giữa tôi và Shirahime Rira.

Trùng hợp thay, nó lại xảy ra vào đúng ngày cô ấy cắt ngắn mái tóc của mình.

…Sao S-Hime lại ở đây?

Tôi chưa từng thấy hứng thứ dù chỉ một chút với S-Hime. Tôi chỉ biết mấy cái thông tin nổi nổi và thỉnh thoảng thấy cách cô ấy cư xử trên trường thôi. Tôi chưa từng quan tâm đến việc tìm hiểu thêm về cô ấy.

Nhưng sau khi thấy mái tóc cô ấy bị cắt ngắn đi, tôi lại hơi tò mò.

“…Chuyện gì thế?”

S-Hime mà mọi người trong trường yêu mến và ngưỡng mộ nhưng vượt quá tầm với lại đang ở đây.

Học sinh danh dự và tên cá biệt. Lí do đoá hoa trên đỉnh núi gọi tên tôi là gì nhỉ.

S-Hime làm gì ở đây vậy?

Sự chờ đợi làm sống lưng tôi run cả lên.

“…Tớ tới để ngăn cậu rời đi. Cùng quay về nhé? Tớ sẽ xin lỗi cùng cậu.”

—Và tôi lập tức phải thấy thất vọng trước lời của Shirahime Rira.

Nghĩ lại thứ, tôi còn chẳng chắc mình mong chờ gì từ Shirahime hay lí do thất vọng là gì nữa.

Shirahime để lộ ra một nụ cười pha chút e thẹn. Nụ cười của cô ấy—hẳn đó là lí do sao cô ấy được quý mến bởi mọi người nhiều tới vậy. Cô ấy là một con người thân thiện.

Nhưng tôi biết đống đó chỉ là xã giao thôi.

“…Cô thật sự tới tận đây để nói điều đó thôi sao? Đừng có chõ mũi vào mấy việc không liên quan tới mình. Cô không có lí do đi xa tới vậy vì tôi đâu.”

“Ờ, ưmm…”

Shirahime ngẫm một hồi khi cuốn ngọn của mái tóc ngắn mới toanh bằng ngón tay của mình rồi nói như thể mới nảy lên trong đầu vậy.

“Ah! Nè, tớ là lớp trưởng đó!”

“…Tôi biết cái đó”

“Hahaha, tớ hiểu…”

Shirahime mỉm cười lần nữa.

—Ah, đứa con gái này chả hợp tôi chút nào.

Kể cả khi đã cắt tóc thì Shirahime Rira vẫn là Shirahime Rira thôi.

Shirahime vẫn luôn nở trên môi nụ cười trăm phần trăm của mình khi nói chuyện với người khác, chưa từng để lộ ra dù chỉ một chút các cảm xúc khác. Nhưng con người ai nào chả có lúc vui lúc buồn. Nên chắc chắn trong số trăm phần trăm đó có phần là giả.

Tôi chẳng thể nào chịu được cái điệu cười nịnh nọt kia của cô ấy.

Không hiểu sao cô ấy lại có thể đóng vai một phiên bản phù hợp với người khác kể cả khi mọi chuyện chả có chút hài hước hay thú vị gì.

“Nếu ta nói chuyện xong rồi thì tôi chuồn đây.”

“…Trước khi cậu đi, tớ hỏi một chuyện nữa được chứ?”

Dù tôi đang lườm vào cô ấy, nụ cười của Shirahime vẫn không hề lung lay. Chỉ mình cô ấy đã thử tiếp cận tôi bằng lòng tốt, khác với những người khác chỉ cố tránh xa.

Luôn luôn xích mích với một thứ gì đó và bị ghét bởi tất cả mọi người, tôi khác với Shirahime, người luôn hành xử đúng mực và được yêu quý bởi tất cả mọi người.

Có thứ gì đó về cái khía cạnh đó của S-Hime mà tôi chẳng thể tiêu hóa nổi.

“Chiếc khuyên tai đẹp đó.”

“Vâng?”

“Sao cậu không tháo nó ra?”

“Sao cô lại quan tâm… Đấy là quyền của tôi.”

Có vẻ đó là một câu hỏi bắt buộc để khiến tôi chịu nhận lỗi.

Dù cô ấy dường như lo lắng tới mức kì lạ về tình huống này nhưng tôi thấy chả cần thiết phải đưa ra một câu trả lời nghiêm túc.

Giống như Shirahime luôn cố trở nên đúng đắn, tôi cũng tự có lí do cho những hành động của mình.

“Tóc của cô, hình như nó không nhận về mấy lời hay ý đẹp cho lắm nhỉ.”

“Ah, ừ. Có lẽ tớ đáng ra không nên làm thế.”

Shirahime thờ ơ lấy ngón tay vuốt qua phần tóc bên của mình. Dường như cô ấy đang hối hận về việc cắt nó đi.

Tôi không khỏi bật cười trước khuôn mặt trăn trở ấy.

“Nhưng kiểu tóc mà mọi người mong muốn là do chính họ chọn mà.”

“…?”

“Cũng giống nhau cả thôi.”

Shirahime chớp mắt ngạc nhiên và chỉ nhìn chăm chú vào tôi trong sự bất ngờ.

Cô ấy trông ngơ ngác lạ thường, một khuôn mặt mà khó tưởng tượng được rằng nó tới từ Shirahime mà mọi người đều ngưỡng mộ.

Tôi đã nghĩ rằng khuôn mặt này của Shirahime có vẻ dễ thương hơn nhiều so với Shirahime thường ngày.

“Tôi nghĩ là cái kiểu tóc đó—“

Đúng lúc tôi chuẩn bị nói thì,

“Này! Tôi không để cậu chạy đâu, Kiminami!”

Tôi có thể thấy Kondo-sensei chạy về hướng chúng tôi từ phía lối ra.

“Chết… ông ta vẫn đang đuổi theo mình… chờ đã…”

“Nhiều hơn sao…?”

Đúng như Shirahime đã chỉ ra, ông ta đã gọi thêm viện trợ và giờ có khoảng 3 giáo viên nữa. Tôi cần chuồn ngay thôi.

“Này… có lẽ ta nên quay về—hả!?”

Vào lúc Shirahime cố cản thì tôi đã đang leo chiếc hàng rào bao quanh trường rồi. Một cái hàng rào thế này chả là thá gì với tôi cả.

“C-chờ chút! Cậu làm gì thế hả!? Nguy hiểm lắm đấy!”

“Đường tắt đó! Đi ra tận cổng chính phiền phức lắm.”

“Ở độ cao này ư…?”

Tôi loạng choạng đứng trên chiếc hàng rào cao bằng cái cây anh đào và khi chuẩn bị trèo xuống thì chạm mắt với một Shirahime đang chết lặng qua tấm lưới.

“C-cùng quay lại ngay giờ đi! Cậu vẫn có thể được tha thứ đó!”

“Chẳng phải tôi bảo cô rồi sao? Tôi đang là chính mình, và tôi sẽ làm bất cứ thứ gì mình muốn với đời mình! Tôi không cần sự tha thứ từ một lão già hay gì cả.”

Mặc kệ người đời nói gì, tôi là tôi, và Shirahime là Shirahime. Đó là một sự thật không hề lung lay, một sự thật chẳng thể đổi thay. Nên dù cô ấy cắt tóc ngắn hay tôi đeo khuyên tai thì đó vẫn là quyền của chúng tôi, tự do của chúng tôi.

Sau khi nhảy xuống từ tấm lưới tại một độ cao nhất định, tôi đặt đôi tay mình lên chiếc hàng rào mình vừa leo qua và gửi Shirahime một lời tạm biệt.

“Nên là nếu cô tự cắt tóc mình, hãy tự hào về chuyện đó!”

“!”

Tôi bắt đầu chạy về hướng lối thoát của mình, thậm chí còn không thử ngoái lại nhìn xem gương mặt của Shirahime Rira đang tạo cái biểu cảm thế nào.

Tuy nhiên, trường học không phải thứ duy nhất ngáng đường tôi.

Sau khi cuối cùng cũng thoát khỏi trường, tôi chui vào cái ngõ là đường tắt về nhà, chỉ để bắt gặp một nhóm ba tên trông không được thân thiện lắm đang lảng vảng.

Có vẻ tôi chẳng thể đi qua trừ khi họ tránh đường. Cái ý tưởng quay đầu lại vì lũ này chẳng sượt qua đầu tôi tí nào.

“Này, mấy người đang chắn đường đấy.”

Khi tôi nói điều này, một tên trông như đứa cầm đầu nheo mắt lại và đứng dậy.

“—Hả? Mày có vấn đề gì? Mà sao mày còn cố đi qua cái con hẻm chật hẹp này?”

“Đó là câu của tôi mới đúng. Sao mấy người lại lảng vảng ở đây”

“Tsk… mày lùn khiếp mà đanh đá phết nhỉ… Cứ thử đi rồi tao phải động tay đấy, hiểu chưa?”

“…Ồ?”

Mọi người, từng người một, họ thậm chí còn không cố để hiểu tôi, chỉ ngáng đường tôi…

“E-Em nhớ rồi…”

Khi một tên bắt đầu đổ mồ hôi trên trán, hắn đứng dậy rồi lùi một bước.

“Tên này, có thể hắn là thằng Kiminami Toui đó… Cái tên mà trong quá khứ từng ‘chất xác thành đống bên đê’ hay là… ‘Kẻ một tay phá hủy căn cứ yakuza’… Hắn là tên đầu gấu nổi tiếng quanh đây đấy… Senpai, có lẽ ta nên nghĩ lại…”

Khi nhìn chằm chằm vào ba gã này, cái tên vừa cư xử kiêu ngạo kéo chân về phía sau, và hai tên bên cạnh hắn cũng lui chân như vậy để tạo khoảng trống.

Để tôi xác thực lại là mấy cái tin đồn đó chỉ là tin đồn thôi nhé. Chúng có lẽ đã trở nên tệ hơn mà tôi chẳng hay biết. Cơ mà thực sự thì tôi cũng chả quan tâm.

“Thế ai là tên lùn đanh đá ấy nhỉ?”

“Này, đừng có vênh váo. Mày nghĩ mày đánh lại cả ba người bọn tao à?”

“Kể cả khi ba tên thất bại chụm lại thì chúng vẫn là ba tên thất bại thôi.”

“Mày…! Tao sẽ giết mày—“

Bụp—

Tên ở giữa, người mà đã nâng nắm đấm lên để chuẩn bị tấn công thì bay ngược lại như một con cá nhảy ra khỏi nước rồi ngã dập lưng xuống đất.

Ngón chân tôi đã đập vào cằm hắn khi tôi giơ chân lên sút một cước.

Và rồi tên đó, không thể nói chuyện hay di chuyển do bị co giật chỉ có thể nằm phịch xuống đất như một con cá mắc cạn.

Chắc chắn là một tên thất bại rồi.

“Rồi đó, một tên đã xong.”

“É…senpai! Senpai!”

Cả tôi cũng phải công nhận đó là một chiêu tất sát có thể sánh bằng kĩ năng của một đầu bếp sushi điêu luyện( 板前) đấy.

Tôi không thích đánh nhau nên chỉ mỉm cười dịu dàng trước hai tên còn lại đang nhìn tôi với đôi mắt run sợ của cún con.

“Khóc lóc van xin đi mấy tên khốn. Rồi tao sẽ tha thứ cho.”

“”V-vâng! Bọn em rất xin lỗi ạ!””

Đây là tôi, Kiminami Toui.

Tôi đoán việc bị gọi là cá biệt cũng chẳng tránh được.

Thời gian trôi đi, và khi hoàng hôn buông xuống, thì không gian một quán ăn nhộn nhịp đang trong giờ đông khách ngập tràn những loại mùi của rượu nho và cồn mạnh tới nỗi khiến bạn biến thành hổ chỉ bằng việc ngửi nó[note59869], cũng như hương thơm đậm đà vị thịt từ món chính đang được nướng một cách chuyên nghiệp.

“Xin phép ạ. Đây là món khai vị, món ‘Terrine Rau Củ Mùa Xuân’.”

Hỗn hợp những loại rau củ sặc sỡ đã được cắt thái nhìn như một chiếc cầu vồng sau cơn mưa vậy.

Món ăn hình vuông này, món ‘Terrine’, khiến một cặp đôi ngạc nhiên và tò mò khi nó được bày ra bàn của họ.

“Oa, tuyệt quá… Thế ‘Terrine’ là gì vậy?”

“Ah, ừ thì, tôi đã từng nghe qua rồi nhưng mà… ‘Terrine’ là gì vậy ạ?”

Người đàn ông khi bị chặn đứng bởi câu hỏi của người phụ nữ thì quay ra hỏi lại tôi.

“’Terrine’ trong tiếng Pháp dùng để chỉ một cái hộp chứa. Nó thường được dùng trong ẩm thực và đồ ngọt Pháp khi mà món ăn được làm trong hộp chứa hay khuôn. Vốn dĩ nó là một phương thức nấu ăn của châu Âu từ thời trung cổ để tạo ra thực phẩm được bảo quản. Món Terrine này được tạo ra bằng cách lót một chiếc khuôn từ rau củ rồi cố định nó bằng thạch được nêm gia vị để giữ được hình dạng của nó.”

“Oa… Tôi hiểu rồi.”

Người khác hàng nam thốt lên khi nhìn vào món ăn.

Thấy anh ta hứng thú về lời giải thích của mình khiến tôi có chút hạnh phúc.

“Rau củ thường chỉ được chặt ra thành kích cỡ vừa miệng và phục vụ dưới dạng đồ ăn kèm hay ném vào bát, nên việc sắp xếp như thế này khiến chúng dễ ăn và bảo quản hơn. Nó thực ra khá dễ làm nên tôi cũng đề xuất việc thử nó tại nhà.”

Mắt của cặp đôi mở to ra trước lời giải thích của tôi.

“Oa, Onii-san tuyệt quá!”

“Ah, cậu chiếm ánh đèn sân khấu rồi kìa Onii-san.”

Người khách hàng nữ chụp nhẹ tay vào và tươi tắn ném mấy lời khuyên phóng đại về phía tôi.

Tôi cũng không quên hỗ trợ bạn trai cô ấy, người mà đang mỉm cười gượng gạo như thể không biết nên làm gì.

“Không-không, không hề. Bạn trai cô mới là người có khẩu vị tuyệt vời khi tìm ra được quán ăn này.”

“Oa, Onii-san tốt bụng quá… thế thì, itadakimasu! Mmm—“

Người đàn ông thấy biết ơn trước lời động viên của tôi mà thử lấy một miếng của món Terrine. Anh ta nhai thật cẩn thận khi đang nhắm mắt lại. Tôi nín thở chờ phản ứng của anh ta.

“Sao ạ? Hợp khẩu vị cậu chứ?”

“…Ngon quá! Nó đỉnh thật luôn!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm và cúi đầu thật sâu trước nụ cười của anh ta.

“Tôi rất vui khi nghe điều đó. Trong bữa ăn còn nhiều món lắm, nên làm ơn hãy cứ từ từ tận hưởng ạ.”

Lúc bước qua không gian bằng gỗ được thắp sáng bởi ánh đèn dịu nhẹ để tiến về đằng sau, một đồng nghiệp nữ mặc trên mình bộ đồ giống tôi rồi ra đứng cạnh tôi.

“…So với trên trường đúng là khác một trời một vực. Cậu có vẻ là một chàng trai tốt tính nhỉ?”

“Tự lo chuyện của mình đi…”

Tên cô ấy là Kaburagi Ichigo.

Do vài hoàn cảnh mà chúng tôi làm việc ở cùng chỗ với nhau, học cùng một trường cũng như ngồi trong cùng một lớp.

Điểm đặc trưng nhất của cô ấy là mái tóc đỏ có độ dài vừa phải của cô, thứ mà đã được buộc cao lên theo kiểu phù hợp để làm việc. Cô ấy có đôi mắt to, tròn và đáng yêu. Cô đang mang trên mình chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây đen với một chiếc tạp dề màu đen.

Dù cô ấy trông khá ngầu trong bộ đồng phục Garson[note59870] giống của tôi nhưng theo những gì tôi biết thì toàn bộ bạn bè của cô ấy đều là gyaru.

Và hiện tại, cái nhà hàng nơi tôi và Ichigo đang làm việc, quán ăn Pháp không được nhộn nhịp cho lắm với cái tên ‘Maison(メゾン)’[note59871] thuộc quyền sở hữu của bố tôi.

“Thế? Sao cậu lại làm loạn cái lớp lên rồi tự về sớm thế?”

“…Im đi, có phải như tớ đã làm gì sai đâu.”

“Trời ạ, hỗn loạn lắm đấy cậu biết không? Lũ bạn của tớ toàn kiểu ‘Tên đó nguy hiểm nhỉ’ ‘Ừ, nguy hiểm thật’ ‘Siêu nguy hiểm luôn’. Nên tớ cũng phải thuận theo họ mà nói ‘nguy hiểm’ đấy!”

Khi đang lắng nghe cái thứ ngôn ngữ gyaru khó hiểu đến từ Vương Quốc Gal này, tôi nhớ lại ngày hôm nay của mình thì sự cố với cô nàng tóc ngắn màu vàng kim kia nảy lên trong đầu.

Không hẳn là chúng tôi có quen biết hay hận thù gì nhau cả. Lạ là cô ấy đã để lại ấn tượng mạnh như vậy dù chúng tôi mới chỉ trao đổi có vài lời.“Này… Toui, cậu thậm chí có nghe không thế?”

Một khuôn mặt với cặp má phồng lên áp sát lại gần tôi.

Dù trông hơi ngốc nhưng cô ấy thực ra đã từng rất nổi tiếng với mấy tên con trai từ hồi xưa nhờ vào gương mặt của mình.

Tôi thấy hơi bị quá tải khi mà mặt cô ấy lại gần tới mức này.

“Tớ đang nghe đây… Cậu chỉ đang nói đi nói lại từ ‘nguy hiểm’ thôi mà. Có vấn đề gì to tát à?”

“Thế là sao vậy… Ah, Toui, cậu không có bạn bè trên trường nên cậu không hiểu hử?”

“Ừ? Không phải là tớ không có, chỉ là tớ chưa thử kết bạn, chỉ thế thôi.”

Bất chấp sự phản đối của tôi, Ichigo dường như không thèm nghe mà chỉ bồn chồn nhìn xuống sàn.

“Với lại… phải giả vờ không quen cậu, Toui… tớ ghét chuyện đó.”

“Ồ? Vì sao vậy?”

“…đừng hỏi chứ, đồ ngốc.”

Tôi thấy hơi thắc mắc, nhưng Ichigo trông có vẻ bực mình rồi đột ngột kết thúc cuộc trò chuyện.

“…Nghiêm túc đấy, cậu bướng bỉnh quá. Toui, đáng lẽ câu nên hòa thuận với mọi người đi.”

“Ổn mà… Mấy cái thứ đó không hợp với tớ.”

“Đây rồi. Toui, cậu luôn nói vậy mỗi khi cố chối một thứ gì đó. Cậu nhận là nó không hợp khẩu vị của mình[note60103] mà còn không thèm thử.”

“Cậu đang cố nói gì vậy…”

Lúc chúng tôi còn đang bỏ bê công việc và say sưa trò chuyện, món chính đột nhiên xuất hiện trên cánh cửa sổ nhỏ dẫn tới căn bếp và đầu bếp.

“Này Toui, đừng tán tỉnh nữa và mang cái này tới bàn ba đi.”

“Mabuchi-san… Được rồi…”

Đó là Mabuchi-san, đầu bếp của nhà hàng này.

Dù tôi không nhìn thấy ông ấy nhưng vẫn có thể nghe được giọng ông ấy phát ra từ bên kia chiếc cửa sổ.

“Còn cháu, khi đang phục vụ khác hàng, dùng ‘desu (です)’ chứ không phải ‘ssu (~っす) rõ chưa? Đừng bắt bác nói đi nói lại lần nữa. Cháu dự định tiếp quản nhà hàng này phải không?”

“V-Vâng…” (う,うっす)

“Này.”

“d-desu, desu!” (で,ですです)

Như thể chạy trốn nhiều thứ, tôi phóng ra ngoài cửa cùng với món ăn.

Tôi vẫn luôn yêu cầu Ichigo, người tôi đã biết từ hồi sơ trung và nhập học cùng cao trung với tôi giữ bí mật chuyện chúng tôi biết nhau để tránh việc dính líu tới tôi nhiều nhất có thể. Lí do cũng đơn giản thôi: Tôi không muốn giữ sự đơn độc của mình trên trường.

Nếu chuyện Ichigo có liên hệ tới một tên cá biệt như tôi thì sẽ rất phiền phức cho Ichigo. Tôi cũng sẽ thấy kì cục khi phải hành xử khác đi ở trường chỉ vì quen biết Ichigo.

Việc chịu trách nhiệm cho rủi ro của người khác là không cần thiết. Và tôi cũng không cần ai gánh trai vai mình rủi ro của chính tôi cả.

Tôi là tôi, người khác là người khác. Cái khoảng cách như vậy là phù hợp rồi.

Đó là điều mà tôi đã nghĩ.

10 giờ tối.

Tôi cúi sâu đầu mình trước một quý cô độc thân khi cô ấy rời khỏi cửa hàng; đó là khác hàng cuối của hôm nay rồi.

“Cảm ơn rất nhiều ạ.”

Học sinh cao trung chỉ được phép làm việc tới lúc 10 giờ tối, nhưng từ lúc này bọn tôi sẽ tự nguyện thực hiện các thao tác đóng cửa nhà hàng.

Sau khi đã tiễn khác hàng cuối cùng, tôi lật tấm biển [MỞ CỬA] ở phía cửa vào sang [ĐÓNG CỬA] rồi quay vào trong, nơi mà Ichigo đã bắt đầu dọn dẹp mấy bộ dao đĩa.

Dù tôi thấy hơi tệ khi phải bắt cô ấy làm việc đó một mình, nhưng vào giờ này thứ tôi thường làm là—

“Mabuchi-san. Hôm nay ta sẽ nấu món gì vậy?”

Ngó đầu vào trong căn bếp, tôi thấy đầu bếp Mabuchi-san của chúng tôi đang rửa và sắp xếp mấy thứ dụng cụ nấu ăn trong máy rửa bát.

“Ồ, hôm nay làm tốt lắm. Toui, cháu thực sự rất tận hưởng việc nấu ăn nhỉ.”

“À, vâng. Thực sự thì cháu sẽ bỏ học cao trung ngay bây giờ để làm việc toàn thời gian ở đây nếu có thể.”

Sau giờ kinh doanh thì tôi luôn học nấu ăn từ Mabuchi-san.

Tôi đã quyết định sẽ tiếp quản quán ‘Maison’ này trong tương lai.

“Đừng nói mấy thứ như vậy rồi lại hối hận vì đã không nắm lấy được một tuổi trẻ hẳn hoi một khi đã trưởng thành.”

“Vâng-vâng, cháu hiểu. Nhưng đừng cất dụng cụ đi vội, ta vẫn cần phải chuẩn bị mà phải không? Với cả, có một thực đơn cháu muốn thực hành vào hôm nay.”

“Ah, về chuyện đó…”

Mabuchi-san dừng việc rửa bát đĩa lại rồi ngồi lên chiếc quầy ở phía sau.

“Hôm nay không huấn luyện đặc biệt gì cả. Với lại, bác đã hoàn thành việc chuẩn bị cho ngày mai rồi.”

“Hả, tại sao ạ? Cháu muốn thuần thục thực đơn của nhà hàng này sớm nhất có thể—“

“Shhh!”

Mabuchi-san đưa ngón chỏ lên trước môi.

“Chuyện gì vậy…”

“Trên lầu, ông chủ đang ở đây.”

“Ồ? Ông già đấy ư…?” (親父)

“Ừ, ông ấy bảo có chuyện cần bàn với cháu.”

“Bàn? Về gì ạ?:

“Bác không biết chi tiết, nhưng lên gặp ông ấy đi. Để bọn bác đóng cửa giùm cho.”

“…Hiểu rồi, cảm ơn bác.”

Rời khỏi căn bếp, tôi leo lên chiếc cầu thang phía sau cánh cửa có đánh dấu ‘Chỉ Nhân Viên’.

Tầng thứ hai là nơi mà tôi sinh sống. Nó là một căn hộ một phòng khoảng 12 tấm tatami, được trang bị đủ loại tiện ích cơ bản như bồn tắm, toilet và bếp. Đó là nơi tôi sống một mình.

Ánh sáng của căn phòng đã được bật lên. Chắc hẳn là chính ông già chết tiệt này đã tùy ý bật chúng lên, ngồi tại chiếc bàn ăn như thể mình là chủ chỗ này vậy.

“Bonsoir,[note59872] Toui.”

Câu chào tiếng Pháp ghê rợn phát ra từ một lão già mà nhìn kiểu gì cũng thấy là người Nhật.

Không thể tin được lão khốn điên rồ này lại là bố của tôi.

“Xin lỗi về chuyện này, ta định tới sớm hơn nhưng bữa ăn họp mặt ở Tokyo hơi kéo dài một chút.”

“…Sao ông lại quay về đây?”

“Thôi nào, ta đã xây dựng nơi này đấy nhớ không? Ta thậm chí còn làm theo lúc con nổi khùng và cho phép con ở lại nơi này nên đừng phàn nàn chứ.”

“Ông là người đột ngột quyết định chuyển tới Tokyo và bỏ nơi này lại phía sau mà.”

Đây là người bố thật sự của tôi, Kiminami Isamu. Ông ta thường sống tại căn hộ của bản thân ở Tokyo.

Nói thẳng ra luôn nhé. Tôi ghét lão già này.

“Tôi nghe từ Mabuchi-san rồi. Thế muốn nói về chuyện gì vậy?”

“Ah, ta đã đặt cả quán Maison vào ngày mai nên lo liệu chuyện đó đi. Chỉ vậy thôi.”

“Chỉ vậy thôi… Có gì đang xảy ra à?”

“Không phải là ‘có gì’, ta chỉ muốn nói một thứ với con thôi.”

“Với tôi? Nếu là về tôi thì nói ngay bây giờ đi. Không cần thiết phải đặt đi tới mức đặt cả quán Maison đâu.”

“Ta có cuộc gặp mặt với một vị khác vào ngày mai, ta sẽ nói vào lúc đó. Phải bàn chuyện đó hai lần phiền lắm.”

Như mọi khi, chúng tôi nói chuyện chả ăn nhập gì cả. Lão già này chỉ nghĩ về lợi ích của chính mình thôi.

Nếu nó là chuyện liên quan tới tôi thì việc bảo tôi sớm nhất có thể là đương nhiên thôi, kể cả nếu nó có phiền phức đi nữa.

Nhưng việc cãi nhau hoàn toàn vô nghĩa. Ông ta sẽ chỉ nói rằng tôi không có chút thường thức xã hội hay tôi vẫn là một đứa trẻ hay ông ta sẽ áp đặt quan điểm của mình bằng cách chỉ ra số năm mình đã sống. Đó vẫn luôn là cách sống của ông bố ngu ngốc này của tôi.

Dù tôi có đúng tới mức nào đi chăng nữa, việc vẫn còn là một đứa trẻ biến lí luận của tôi trở nên vô nghĩa trong mắt ông ta.

Đó là lí do tôi ghét nói chuyện với người lớn. Lí do tôi ghét bố mình.

Bố tôi là ông chủ quán ‘Maison’ này, và ông ta từng là đầu bếp ở đây. Maison chính là nhà hàng mà ông đã xây dựng sau khi tốt nghiệp một trường nấu ăn và đi luyện tập tại Pháp, rồi quay về Nhật Bản.

Tuy nhiên, khi bố tôi được mời đến làm việc dưới tư cách đầu bếp tại một nhà hàng ba sao trong một khách sạn điều hành bởi một người quen tại Tokyo, ông ta đã không do dự mà chấp nhận lời đề nghị, thuê một đầu bếp khác cho Maison rồi chuyển tới Tokyo một mình.

Nước đi nhanh chóng dẫn tới thành công của ông. Sau này ông ta còn tự mở một nhà hàng riêng tại Tokyo, nơi thậm chí còn thành công hơn nữa. Ông dần dần tăng số lượng cửa hàng và giờ thì giống một doanh nhân hơn là đầu bếp.

Gia đình chúng tôi bàn luận về việc chuyển tới Tokyo ngay trước khi tôi nhập học cao trung. Tôi đã chọn ở lại đây một mình, sống trong một căn phòng trên tầng hai.

Và vấn đề là lão này phản đối việc tôi tiếp quản Maison.

“Tôi nói cho ông biết, tôi nghiêm túc về việc tiếp quản nơi này. Nếu nó không liên quan tới chuyện đó thì tôi không hứng thú.”

Lão già này vẫn luôn có ý định nhét tôi vào một trường đại học bốn năm rồi kiếm tôi một công việc bình thường, cho tôi học nền giáo dục dành cho người có năng khiếu.

Lí do tôi trở thành học sinh cá biệt cũng đơn giản: để rẽ khỏi cái con đường được bày sẵn rồi tiếp quản lấy Maison.

Nếu tôi không làm gì ngoài nấu ăn thì sẽ không còn con đường nào khác ngoài trở thành một đầu bếp. Tất nhiên thì đó là một cách để tôi có thể tự nhiên đi lệch con đường thành công trong mong đợi của bố tôi.

Ý tưởng là vậy. Còn thực thi thì phụ thuộc vào bố tôi.

Nhưng lão già này chỉ cười như thể chấp nhận sự thách thức của tôi vậy.

“Con chẳng thay đổi chút nào. Gắn bó với cái nơi mục rữa này tới vậy làm gì cơ chứ?”

“Mục rữa…? Cái thứ mục rữa là ông đấy! Chẳng phải trước kia ông từng là đầu bếp của nơi này sao? Sao ông lại ám ảnh với cái nhà hàng Tokyo đó thế? Ông không còn quan tâm tới Maison nữa à?”

“Ah, đủ rồi, ta chán việc nói chuyện với một thằng con nổi loạn rổi. Thật đấy, con còn chẳng hiểu cảm xúc của bố mẹ mình.”

“Nổi loạn ư…? Tôi—“

“Ta nói đủ rồi—ồn ảo quá. Ngày mai, vào sáu giờ tối. Hãy xuống nhà hàng dưới nhà 5 phút trước lúc đó. Ta có một lời đề nghị tốt dành cho con đây, cho dù một đứa nhóc rắc rối như con chả xứng đánh với nó… Ừ, là tôi đây. Tôi đang ra đây. Ừ, cứ đỗ dưới đấy.”

Người bố của tôi phủi tôi đi khi ông ta gọi điện thoại.

Ông ta còn chẳng cho tôi cơ hội để nói.

Khi mọi thứ vô lý tới mức này thì động lực lên tiếng của tôi cũng chết sạch.

Sau đó, ông ta cụp máy và bước lên bậc cầu thang dẫn tới lối vào.

“Chà, ta biết con sẽ làm ầm cả nên dù ta có nói gì đi nữa, nhưng ta không muốn làm mọi thứ phức tạp quá nên ta sẽ nói với con một điều. Nó là về thứ ta sẽ bàn vào ngày mai.”

“…Điều gì vậy?”

Không thèm nhìn vào mặt tôi, lão già này quay lưng mà nói.

“Maison sẽ đóng cửa vào cuối năm nay.”

“…hở? …hả?”

Khi tôi đang chết lặng thì ông ta bước xuống cầu thang.

Sự căng thẳng và cơn giận trào lên từ lưng tôi, đầu tôi trở nên nóng như nham thạch.

Trong cơn hoảng loạn, tôi chạy theo ông bố của mình, người đang hướng về phía lối ra.

“Ông đùa tôi à?! Chờ đã!! Ý ông đóng cửa là sao?! Ông chưa từng nói gì về chuyện này?! Sao đột nhiên lại—“

“Ta đã quyết định rồi. Ta sẽ giải thích chi tiết ngày mai.”

Ông ta không dừng chân và bước ra bên ngoài. Tôi vẫn chưa từ bỏ và cố gọi ông ta từ phía sau.

“Này! Ta chưa nói chuyện xong đâu! Đừng có mà chạy!”

Nhưng lão già đó phớt lờ tôi và ngồi lên ghế sau của một chiếc ô tô màu đen.

Tôi gõ cửa sổ sau chiếc xe hết lần này tới lần khác để bắt nó mở ra nhưng lão già này thậm chí còn chả thèm liếc nhìn tôi và chiếc xe cứ thế lái đi một cách vô tâm.

“Chết tiệt!! Đi chết đi, ông già ngu ngốc—!!!”

Tiếng thét của tôi không tới được ông ta.

Thật bực bội. Sao chúng tôi không có một cuộc nói chuyện công bằng được chứ? Dù là phụ huynh và đứa con nhưng chúng tôi cũng cùng là con người mà.

—Cuộc đời của tôi đã luôn bị giới hạn trong một chiếc hộp, được nhào nặn và xào nấu bởi chính bàn tay của bố mình.

Truyện Chữ Hay