“Ahh, thân hình đẹp ghê…”
Mép bộ đồ thể dục của cô đung đưa khi cô bay lên giữa không trung, để lộ ra làn da trắng muốt cùng vòng eo thon thả.
“Cô ấy cũng siêu dễ thương nữa…”
Dù chuyển động mạnh như vậy, khuôn mặt của cô không lộ ra bất cứ khuyết điểm nào.
“Cô ấy vừa giỏi học hành vừa toàn diện trong thể thao…”
Quả bóng cô ném ra vẽ một đường Parabol tuyệt đẹp rồi như bị hút vào chiếc rổ.
“Thậm chí, tính cách của cô ấy cũng rất tốt đẹp nữa… Ah, S-Hime hoàn hảo tới mức nào vậy!”
Sự chú ý của lũ con trai bị hút vào tấm lưới chia đôi nhà thể dục khi cô gái đang chơi bóng rổ không ai khác chính là S-Hime, hay Shirahime Rira.
Tôi nhăn mặt trước lời của lũ con trai đang bị quyến rũ bởi cô ta.
Tính cách tốt đẹp hả? Con nhỏ đó á?
Đang là tiết cuối trước giờ nghỉ trưa, tiết thể dục. Bọn con gái đang chơi bóng rổ còn đám con trai thì chơi bóng né.
Tôi không thuộc nhóm nào cả nên chỉ lắng nghe mọi người trò chuyện thôi.
“Rira-chan đỉnh quá! Cậu giỏi thiệt đó!”
“Có Rira-chan ở đây cứ như ta có sức của trăm người hợp lại vậy!”
“Không-không, không phải vậy đâu. Chỉ là ăn may thôi mà.”
S-Hime khiêm tốn đáp lại lời khen từ đồng đội. Cô ta chắc đang nghĩ thầm rằng mình tuyệt tới mức nào rồi.
Sau đó, tôi lại nghe được lũ con trai lúc nãy trò chuyện.
“Cơ mà… không biết sao cô ấy lại cắt tóc nhỉ?”
“Ừ, tao thích lúc nó dài hơn.”
“Nhiều người cũng nói thế đấy. Tiếc thật, cắt đi mái tóc vàng kim đẹp đẽ tới vậy đúng là phí phạm mà.”
“Tao nghĩ tóc ngắn cũng hợp với cô ấy mà!”
Dạo này mái tóc ngắn của Shirahime vẫn là chủ đề nóng hổi đang được bàn tán khắp nơi.
Tôi liếc nhìn Shirahime trong bộ đồ thể dục một lần nữa.
Tóc không tự nhiên mà ngắn đi được. Dù là đã nhờ người cắt hộ hay tự làm thì việc cô ta đã thay đổi là sự thật không thể chối cãi.
Hẳn phải có lí do cho việc đó.
Nhưng tôi nghĩ rằng kiểu tóc một người muốn chẳng phải chuyện của ai trừ chính bản thân người đó cả.
Nghĩ vậy, tôi vô thức ngắm nhìn Shirahime rượt theo quả bóng.
◇
“Vậy thì, trực nhật hôm nay hãy lo chuyện dọn dẹp nhé.”
Ca trực nhật hôm nay rơi vào một mình Shirahime.
Bằng giọng điệu rõ ràng, cô ta đáp ‘Vâng!’ trước yêu cầu của giáo viên, đóng vai học sinh danh dự thường ngày.
“Shirahime-san! Để tớ giúp cậu nhé!?”
“Không, tớ sẽ làm!”
“Im đi, mấy tên này. Mình tao là đủ để giúp cô ấy rồi!”
Một đám con trai chụm lại quanh Shirahime cố gắng tận dụng cơ hội để thể hiện sự tốt bụng của bản thân.
“Cảm ơn mọi người. Nhưng xin lỗi nhé, tớ có người này giúp mình rồi!”
Sau khi nói thế, Shirahime nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.
Lũ con trai đồng loạt lườm tôi.
“…Cậu bị sao vậy? …Chẳng phải mấy hôm trước còn là tên cá biệt sao?”
“Hở?”
“Éc… không, hôm nay bọn tôi tạm tha cho cậu vậy…”
Sau một phân cảnh cứ như chui ra từ hài kịch, bọn con trai rời đi như thể để chuồn.
Lũ thỏ đế.
Khi nhà thể dục còn lại mỗi tôi cùng Shirahime, cô ta thở dài ngao ngán.
“Cô trông đuối nhỉ.”
“Hàà… tất nhiên là tôi sẽ trông mệt mỏi rồi. Họ chắc chỉ quan tâm tới ngoại hình hay nghĩ chuyện làm một người mẫu đáng tự hào lắm thôi. Đó là lí do sao tôi cảm thấy rất tệ nếu không cư xử đúng mực.”
“Ồ, đúng như mong đợi từ người mẫu chuyên nghiệp. Trời ạ, tôi muốn thấy mặt họ lúc phát hiện ra bản chất thực sự của Shirahime quá.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Hả, nói gì đâu?”
“Cậu đang chọc tôi à!”
“Úi, lỗi tôi… đừng có nghiêm túc quá, tôi đang làm chuyện cô nhờ đó biết không.”
Lắng nghe câu chuyện như đang khoe khoang của Shirahime chán lắm, nên tôi cứ đáp lại mấy câu phàn nàn của cô ta trong khi thản nhiên nhặt đống bóng nằm rải rác quanh nhà thể dục.
Lí do cô ta bắt tôi ở lại dĩ nhiên là để dọn dẹp rồi.
Khi tôi đang nhặt bóng vào rổ, Shirahime ngồi trên khán đài bắt chéo chân đặt tay lên đầu gối, nhìn xuống tôi như thể một nữ đế đang ngồi trên ngai vàng vậy.
Nhờ sự chăm chỉ của tôi mà đống bóng đã nhanh chóng được thu lại. Nhiệm vụ cuối cùng là cất hai cái rổ bóng này trong nhà kho chứa dụng cụ thể thao.
Tôi đang đẩy chiếc rổ có lắp bánh xe tới nhà kho thì Shirahime xuống khỏi khán đài, nói ‘Làm tốt lắm!’ rồi đẩy cái rổ còn lại.
Có vẻ sau cùng thì Shirahime cũng có ý định giúp đỡ nhỉ.
Đống dụng cụ thể thao vô cùng lộn xộn và bọn tôi cố lắm mới tạo được chỗ cất mấy cái rổ.
“Này, kéo về sau nữa đi. Không thì cái của tôi sẽ không vừa đâu.”
“Im đi. Tôi đang làm đây.”
Lúc tôi đang chật vật cố giải quyết thì,
—Lạch cạch- Bang-
Tiếng cánh cửa nhà kho bị sập mạnh vang lên.
“Hm? Sao cô lại đóng cửa vậy—“
“Hả…? Không phải tôi… Có người vừa đóng nó…”
Quay lại thì tôi thấy tay Shirahime đang cầm cái rổ trước mặt chứ không phải cánh cửa.
Có vẻ đây không phải trò đùa rồi. Cả cô công chúa điềm tĩnh thường ngày cũng tỏ vẻ bối rối kìa.
Tôi đặt tay lên tay nắm cửa và thử mở nó ra.
“…Không mở được. Ta có chìa khóa mà, nên hẳn có thứ gì đó đang chặn cánh cửa từ bên ngoài. Nhiều tiếng ồn như thế này thì không đời nào có chuyện họ không nhận ra ta đang trong này. Dường như là có chủ đích. Có lẽ ta bị gài rồi…”
Shirahime ôm đầu đau đớn khi nhận ra.
“…Xin lỗi, có thể là do tôi đấy.”
“Hả…? Cô nói cái gì vậy?”
Shirahime tiếp tục nói bằng giọng khe khẽ.
“Có lẽ đó là những cô gái ghen tị với tôi. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, nhưng nếu có thì chắc đấy là lí do…”
“Hơ…”
Tôi hiểu rồi, vậy tình hình là như thế. Ghen ăn tức ở giữa lũ con gái à?
“Không, điều đó chưa chắc đã đúng. Nhỡ là ai đó căm thù tôi thì sao?”
“Một người bình thường sẽ không kéo tôi vào vụ này đâu.”
“Còn kéo tôi vào thì ổn hả…”
Shirahime tỏ vẻ chán nản, ngồi lên tấm đệm gần đó, đặt trán lên đầu gối rồi cuộn lại.
Tôi muốn hỏi là ‘Ta thoát bằng cách nào nhỉ?’ nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp.
Chà, dù ghét phải công nhận lắm nhưng nếu họ đang nhắm vào tôi thì sẽ không muốn một người nổi tiếng như Shirahime vướng vào âm mưu của họ đâu.
Từ phương pháp loại trừ, chuyện Shirahime là mục tiêu khả thi hơn. Với lại, nếu cô ta nói rằng đã nghĩ ra được nghi phạm rồi thì chắc cũng đúng. Sau cùng thì bắt nạt là thứ mà nạn nhân nhớ kĩ hơn kẻ chủ mưu mà.
Cơ mà, tôi cứ nghĩ ai cũng thích cô nàng nổi tiếng này đấy.