Công việc chuẩn bị lại hơi suýt sao chút do tôi nhớ lại những chuyện chẳng thể làm gì được trong quá khứ.
Sau vụ đó, vì đã trễ nên tôi mới có thể che đậy mọi thứ, cơ mà lượng vấn đề thì vẫn chất đống.
Và giờ, sau một đêm, tôi lại đến trường.
Tôi muốn nghỉ như thường… nhưng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu làm vậy.
“Nhìn nè~! Nhìn cái này đi! Tớ vừa mua đó~”
“Ồ, tờ Mimi hả? Rira-chan có trong kì tháng này đúng không?”
Người đang thấy hứng thú trước một tờ tạp chí là một đôi nữ hơi xa chỗ ngồi của tôi.
Cái tên quen thuộc làm tôi tự động gióng tai lên.
“Cậu ấy là người mẫu giới thiệu cho cách phối đồ đó, và trên hết Rira-chan của chúng ta dễ thương quá đi mà.”
“Này, chào buổi sáng, các cậu xem gì đó?”
“Ah, Kazama-kun, chào buổi sáng.”
Rồi Kazama tới trước lũ con gái cùng một nhóm con trai theo sau.
“Ồ! Chẳng phải đó S-Hime trong tờ tạp chí sao? Để tớ xem nào!”
“Ể? Ah, chờ đã! Trời ạ…”
Tôi cau mày từ bên ngoài trước sự trơ tráo của họ.
Lũ con trai tụm lại quanh tờ tạp chí họ vừa giật được.
“Đó là trước lúc cô ấy cắt tóc! Tớ chắc chắn là thích thế này hơn… Ô, bộ đồ len này gợi cảm thật…”
“Ừ thì, dù sao cô ấy cũng là một đóa hoa trên đỉnh núi hoàn toàn ngoài tầm với của chúng ta mà…”
“Trong lũ con trai, người duy nhất gần gũi được với Shirahime-san chắc là Kazama nhỉ?”
“Tớ ư? Là do tớ học cùng lớp với Rira từ năm ngoái rồi, và bọn tớ vẫn là bạn kể từ hồi đó. Cô ấy đúng là một cô gái tốt bụng.”
Được vây quanh bởi đám tùy tùng, Kazama có vẻ đang thấy khá thích thú khi thản nhiên vuốt lại tóc mái mình.
“Tuyệt thật… Tớ ước mình cũng có thể thân thiết hơn với S-Hime…”
Đó là suy nghĩ của lũ con gái hâm mộ cô ta cũng như lũ con trai thở không ra hơi khi nghĩ tới S-Hime vĩ đại.
Ai mà ngờ được cô nàng S-Hime đó, học sinh gương mẫu trên trường, lại thực chất là loại người như thế chứ—
Nói năng hùng hổ vậy về việc có người hầu mà giờ cô ta lại chả thể hiện ra dù chỉ một chút ở trường hay trong tạp chí, chỉ cười duyên dáng ‘ahaha’ hay ‘ufufu’.
—Tôi không khỏi nghĩ nó cứ như một trò hề vậy.
Ngay lúc tôi thấy lạnh sống lưng rồi quay ánh nhìn ra ngoài cửa số, cánh cửa lớp học mở ra, và ai đó bước vào—
“Ô, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn! Chào buổi sáng, Rira-chan!”
“Ừm, chào buổi sáng!”
Đó là thần tượng của mọi người, Shirahime Rira.
Hôm nay cô ta vẫn nở nụ cười thân thiện như thường lệ. Được vây quanh bởi bạn bè và thu hút ánh nhìn của lũ con trai, cô ta đúng là đã tới lớp khi mang bộ mặt thông thường của mình.
Kazama tạo một khoảng trống trong cái vòng tròn được hình giữa lớp để Shirahime đi vào.
“Chào buổi sáng Rira. Bọn tớ vừa nói về tờ tạp chí có cậu trong đó đấy.”
“Ô?! Tờ Mimi hả? Xấu hổ quá, đừng nhìn mà…”
“Không cần phải ngại đâu, cậu vẫn xinh đẹp như mọi khi mà.”
“Dừng lại đi~! Cậu xạo quá…”
“Haha, Rira, cậu đang đỏ mặt à?”
“Tớ không có đỏ mặt!”
“Nè hai người~? Đừng tán tỉnh nhau nữa chứ~”
“”Bọn tớ không có!””
Shirahime vẫn khiêm tốn dùng ta che mặt đi trước những lời khen từ Kazama và những người khác.
Cái dáng vẻ dễ thương trong lớp đó là sao vậy… Kinh tởm quá đấy…
Với lại, cô ta toàn nói linh tinh với tôi suốt vậy mà lại hoàn toàn ổn với mấy thứ như là hôn mà chẳng do dự…
Chờ đã, đây không phải lúc nhớ lại mấy chuyện kì cục.
Tôi phải giải quyết mọi thứ nhanh chóng—chuyện hôn nhân, chuyện làm chủ tịch công ty và chuyện Maison gặp nguy.
Lí do sao bên kia lại muốn Maison tới vậy, mối liên hệ với Maison và vô số những bí ẩn chưa có lời giải khác vẫn còn đó, nhưng sự thật rằng họ là kẻ địch của tôi chưa hề thay đổi.
Tôi kiểm tra chiếc khuyên tai trên tai trái mình.
…Tôi không đưa nó cho cô đâu. Không bao giờ.
Hạn chót là vào cuối năm nay ông già kia sẽ có ý định đóng cửa hàng. Tôi phải giải quyết cái tình huống này trước lúc đó.
Rồi khi đang ôm đầu băn khoăn—tôi đột nhiên cảm thấy một thứ gì đó.
Giữa cuộc trò chuyện, đôi mắt của Shirahime hướng về phía tôi.
Rồi với chiếc cặp vẫn cầm trên tay, cô ta bước qua đống chỗ ngồi như thể đang tách chúng ra vậy…
Hở, cô ta đang đi tới chỗ mình—
Tôi đổ mồ hôi hột. Cái cảm biến nguy hiểm của tôi đã chính xác.
Shirahime đặt hai tay lên bàn tôi rồi nhìn vào tôi với một nụ cười ngây thơ.
“Chào buổi sáng, Toui-kun.”
“Cô… sao cô lại nói chuyện với tôi ở trường…?”
“Hmm? Chuyện đó không được sao?”
“Không phải, nhưng mà… tại sao?”
“Cậu biết không Toui-kun. Tớ có chuyện muốn nói với cậu về tối qua đó!”
“…..”
“””””Hảảảảảảảả~~!!!!!!”””””
Một âm thanh hoảng hốt vang lên, to tới mức đâm thủng màng nhĩ.
Rồi, như thể để chuồn đi, Shirahime nói ‘Đi nào!’ rồi dùng lực kéo tay tôi ra khỏi ghế.
“Tối qua ư…?”
“Không đời nào… S-Hime với tên Kiminami đó á…?”
Lúc này thì tôi cứ để bản thân bị kéo bởi Shirahime ra ngoài hành lang để tránh ánh nhìn nghi ngờ về phía chúng tôi, và ngay lập tức tầng của khối chúng tôi trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Chờ đã!? Cái gì xảy ra vậy!”
“Nhìn hai người kia kìa! Có vẻ họ có gì đó đấy!”
“Shirahime và Kiminami Toui ư!? Không thể nào! Vô số người mà lại đúng hai người này á!?”
Chúng tôi lướt qua như thể đang đóng một cảnh từ một bộ phim lãng mạn trong những âm thanh tiếng nói truyền nhanh như cháy rừng.
“Cô định đi đâu vậy?”
“Bây giờ cứ ngậm mồm lại và chạy đi!”
Shirahime kéo tay tôi rồi dẫn vào một tòa trường cũ, nơi thường chỉ được dùng bởi lao công và thỉnh thoảng là giáo viên.
Nó từng là tòa chính của trường không lâu về trước, nhưng tới một ngày lại bị thay thế bởi tòa chính hiện tại và giờ vẫn giữ nguyên không được dùng.
Nó được biến thành một nhà kho, có hình một tòa nhà hai tầng bị tách ra.
Ở phía cuối tầng hai, tôi có thể thấy tấm biển ghi ‘Phòng đa năng E’, còn Shirahime thì không chần chừ mà bước vào.