Mối Tình Khó Quên Của Tổng Giám Đốc

chương 6: 6: scandal

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay trên các trang mạng xã hội, một vài tiêu đề nóng hổi gây sốt cộng đồng mạng.

“Nguyên Tiểu Tâm - một ngôi sao hạng A là kẻ thứ ba.”

“Ngôi sao điện ảnh Trần Khải Minh là người bội bạc, một kẻ không ra gì!”

Hàng ngàn bình luận chỉ trích Trần Khải Minh và Nguyên Tiểu Tâm:

“Wow, thật bất ngờ nha!”

“Nhìn bề ngoài đẹp trai sáng láng vậy mà không ngờ.”

“Ồ nooo, Tâm tỷ xinh đẹp thì ra là con giáp thứ 13 à.

Ghê thật!”

“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Thất vọng quá.”

“Cứ tưởng là tiên đồng ngọc nữ, hoá ra là tra nam tiện nữ, mèo mả gà đồng à?”

Bên cạnh những lời chỉ trích cũng có một vài fan cuồng bênh thần tượng một cách cố chấp.

Những fan đó đều bị Tiểu Bình dùng nick ảo để chửi cho sáng mắt ra.

Tiểu Bình còn lập hẳn một group anti hai người họ và thu hút hơn mười mấy nghìn người tham gia.

Có tin gì hot cô đều đăng vào group đó và kêu gọi mọi người share mạnh.

Tiểu Bình biết trong group này, còn có vài cánh nhà báo núp lùm để săn tin nên có tin gì hot một là cô trực tiếp gửi đến người quen ở toà soạn, hai là sẽ đăng lên group để bọn người núp lùm kia tự biên tự diễn.

“Mẹ kiếp! Triệu Nhã Bình, cô được lắm.”

Trần Khải Minh dập laptop, hắn nghiến răng, tay bóp chặt thành nắm đấm.

Nguyên Tiểu Tâm ngồi bên cạnh sắc mặt cũng không khá hơn là bao.

“Triệu Nhã Bình, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”

Bên kia, Tiểu Bình đọc những bình luận ác ý kia mà cười rất vui vẻ.

Sáng nay cô vừa gửi những bài viết và bức ảnh hai người tình tứ với nhau cho bên báo chí mà bây giờ đã đứng đầu trên các trang báo mạng.

Vì hai người họ đều là người nổi tiếng nên với những thông tin quan trọng, thu hút sự chú ý của dư luận đương nhiên là phải đăng càng sớm càng tốt.

“Cho đáng đời các người! Đồ sở khanh, đê tiện.

Một ả mặt dày cướp chồng người khác.

Scandal lớn như vậy, tôi xem hai người dập tắt như thế nào.”

Tiểu Bình cười tít mắt, gì chứ dám đụng đến chị cô thì cô không bỏ qua đâu.

Tiểu Bình cất điện thoại rồi thay đồ chuẩn bị đưa Nhã Yên đến phòng trà, sẵn tiện đến khách sạn luôn.

Cũng may là giờ làm của Nhã Yên và Tiểu Bình trùng nhau, chứ nếu không cô không biết phải đưa chị mình đi bằng cách nào nữa.

“Chị xong chưa?”

Tiểu Bình chuẩn bị xong xuôi, cô đứng trước cửa phòng Nhã Yên hỏi.

“Chị xong rồi.

Chúng ta đi thôi!”

Cánh cửa phòng mở ra, Nhã Yên vẫn như cũ đeo kính đen và cầm theo cây gậy dò đường.

Tiểu Bình dẫn Nhã Yên đến phòng trà, cô dặn dò:

“Khi nào về chị nhớ ở trong đó đợi em nha, đừng ra ngoài đứng nữa.

Nguy hiểm lắm!”

Hôm qua Tiểu Bình nghe Nhã Yên kể cô suýt bị hãm hại mà Tiểu Bình muốn thót tim.

Cũng may là có hai người đàn ông kia giúp đỡ, chứ nếu không Tiểu Bình không biết chị mình sẽ ra sao khi quá khứ năm xưa lặp lại.

Mà Tiểu Bình càng thắc mắc, tại sao mỗi lần chị cô có chuyện, đều là người đàn ông quyền lực kia giúp đỡ?

Nhã Yên gật đầu cười, vỗ vỗ vào tay Tiểu Bình rồi dò đường vào bên trong.

Tiểu Bình nhìn theo Nhã Yên cực khổ tìm đường, âm thầm thở dài rồi cất bước đi.

Cô và Nhã Yên vốn chỉ là phận con gái chân yếu tay mềm, nhưng mọi chuyện trong nhà từ sửa bóng đèn đến thay ống nước đều một tay Tiểu Bình làm.

Trước kia khi Nhã Yên còn nhìn thấy thì cô và chị cùng làm, còn bây giờ tất cả đều trông cậy vào một mình cô.

Thi thoảng Lâm Trác Hy sẽ qua giúp họ một tay, cậu bé ấy xem nhỏ vậy nhưng rất khoẻ và lanh lợi.

Đặc biệt là giúp chị em cô chăm sóc An An rất tốt.

Tiểu Bình là nhân viên lễ tân của một khách sạn 5 sao có tiếng.

Khách sạn này chỉ dành cho giới thượng lưu và đặc biệt phải có thẻ VIP mới được vào.

“Đến rồi à?”

Lễ tân ca đầu là Vy Vy, cô ấy vừa thấy Tiểu Bình đến liền hỏi.

Tiểu Bình ừ một tiếng rồi cất túi xách vào tủ, đeo lại bảng tên, chỉnh lại tóc một xíu rồi thay chỗ cho Vy Vy.

“Hôm nay cậu đọc báo chưa? Tên Trần Khải Minh và ả Nguyên Tiểu Tâm kia cuối cùng đã bị vạch mặt, dân mạng chỉ trích rất dữ dội đấy.”

Vy Vy phấn khích nói, vẻ mặt còn hào hứng hơn cả Tiểu Bình lúc xem được những bình luận ấy.

“Ừ, tôi có đọc rồi.”

Vy Vy thấy Tiểu Bình có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện này, trong khi người bất bình và chủ động nói về bọn họ trước luôn là cô.

Cô ấy liền thắc mắc:

“Đây chẳng phải là điều cậu muốn sao? Sao tôi thấy cậu có vẻ không hào hứng lắm vậy?”

“Tôi thấy quả báo này đến với họ hơi muộn đấy.”

Tiểu Bình không muốn để ai biết mình là người đứng sau vụ này để tránh bàn tán xôn xao.

Mặc dù cô biết chắc chắn “hai nhân vật chính” kia sẽ không ngu ngốc đến nỗi không biết ai làm ra chuyện này.

“Ha ha, đúng đấy.” - Vy Vy cười rồi cầm lấy túi xách - “Tạm biệt cậu.”

Vy Vy vẫy tay chào Tiểu Bình, cô liền mỉm cười tạm biệt.

Thật ra Tiểu Bình chỉ mới vào làm ở đây không lâu, nhưng cũng may mắn là cô được làm chung với Vy Vy - một cô gái khá dễ tính và thân thiện.

Chứ với tính cách của Tiểu Bình, nếu cho cô làm với một người không biết điều hay ỷ ma cũ bắt nạt ma mới thì chắc chắn Tiểu Bình sẽ không nhân nhượng bỏ qua.

Vy Vy vừa đi không lâu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại gặp hai nhân vật chính đang khoát tay nhau đi vào sảnh khách sạn.

Tiểu Bình nhanh chóng lấy khẩu trang đeo vào, trong lúc làm việc cô không muốn xảy ra chuyện đồn đến tai của cấp trên.

Nguyên Tiểu Tâm đứng trước quầy lễ tân.

Cô ta đội nón, đeo khẩu trang và kính mát che gần hết gương mặt.

Trần Khải Minh cũng không khác gì ả, Tiểu Bình thầm cười trong lòng.

Đúng là người nổi tiếng đi đâu cũng sợ tai tiếng nên đành phải ăn mặc như vậy.

Nguyên Tiểu Tâm vốn là một người mắc bệnh ngôi sao, không coi ai ra gì.

Cô ta dằn tấm thẻ Vip của khách sạn trước mặt Tiểu Bình, cặp chân mày hơi hếch lên, không mở miệng nói tiếng nào như bị câm vậy.

Tiểu Bình cẩn thận cầm lấy quẹt vào máy để lấy số phòng rồi trả lại, ánh mắt ánh lên tia cười:

“Phòng của quý khách là 502 ạ.”

Nguyên Tiểu Tâm lấy lại thẻ Vip rồi khoát tay Trần Khải Minh đi vào thang máy.

Cả người cô ta như rắn cứ quấn quít lấy tay Trần Khải Minh, cả người không có xương sống xà nẹo như hồ ly tinh nhìn phát tởm.

Tiểu Bình nhanh chóng lấy điện thoại ra tách vài phát rồi nhanh chóng cất đi.

Cô tháo khẩu trang ra, trên môi là nụ cười vô cùng thoả mãn.

Hai người này đúng là vừa đê tiện lại còn mặt dày, tin tức nóng hổi vừa xảy ra lại còn có tâm trạng vào khách sạn hú hí.

Đúng là gian phu dâm phụ, không biết liêm sỉ.

Nay để Tiểu Bình cô bắt gặp, thì hai người tới số rồi.

Tiểu Bình càng nghĩ càng hận thay cho chị mình.

Mặc dù Nhã Yên không yêu cái tên bội bạc đó nhưng cô vẫn không muốn chị nai lưng ra làm lo cho An An còn hắn ta thì hoàn toàn không có trách nhiệm như vậy.

Từ lúc lấy nhau tới lúc An An được sinh ra, hắn ta còn chưa một lần thăm hỏi con bé hay chị cô.

Nhã Yên vì hắn mà bị cha mẹ từ mặt, cô vì thương chị và cháu nên mới dọn ra ở chung và lo cho họ.

Tiểu Bình nhanh chóng đăng tấm ảnh ấy lên group và kèm theo một dòng trạng thái hết sức thu hút các anti: “Tiên đồng ngọc nữ vẫn bình thản trước scandal, ôm ấp nhau đi vào khách sạn.”

Bài viết vừa đăng, lập tức các anti tràn vào bình luận, lượt like và comment tăng mỗi lúc một nhiều.

Tiểu Bình thích thú cười đến không khép miệng lại được mà không hay biết rằng có một ánh mắt đang đứng nhìn cô chằm chằm.

Một tiếng gõ nhẹ lên bàn kèm theo giọng nói ba phần uy nghiêm, bảy phần cợt nhả:

“Quản lý tới.”.

Truyện Chữ Hay