Hôn lễ tiến hành đến rất muộn, một đám người bàn tán xôn xao cho đến khi đèn trong phòng ký túc xá được tắt hẳn, lúc này Liễu Chanh Chanh mới lên giường. Trước khi đi ngủ, cô gửi cho Chử Dực một tin nhắn chúc ngủ ngon, ngay sau đó cũng nhận được một tin nhắn trả lời giống như vậy.
Nhưng chỉ một lúc sau, Chử Dực lại gửi tới: Đừng lo lắng.
Liễu Chanh Chanh ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại trong chốc lát, trả lời lại: Vâng.
Nói đến đây, Liễu Chanh Chanh cũng không biết mình đang lo lắng điều gì nữa. Rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng không hiểu sao cô lại sợ Lâm Tịch Nhan sẽ đến gây rối… Hơn nữa, cô bây giờ đã là bạn gái chính thức của Chử Dực, cho dù trời có sập xuống thì đã có Chử Dực chống đỡ giúp cho cô.
Nghĩ đến đây, Liễu Chanh Chanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.
Tháng ở thành phố A có chút khô nóng, không biết có phải ban đêm để quạt điện thổi quá mạnh không, sáng hôm sau lúc ngủ dậy, Liễu Chanh Chanh cảm thấy cổ họng hơi ngứa, còn tưởng là bị cảm.
Ngày hôm sau, cả Ôn Đồng và Liễu Chanh Chanh đều có tiết học buổi sáng. Tan học, hai người rời khỏi tòa nhà dạy học, từ xa Liễu Chanh Chanh đã nhìn thấy Chử Dực đứng ở đó đợi cô.
Ôn Đồng nhìn thấy cảnh đó bất giấc “chậc chậc” hai cái: “Con gái rơi vào tình ái thật khiến người khác ghen tỵ, xem ra trưa nay tớ chỉ có thể tìm chị Dao ăn cơm cùng thôi.”
Liễu Chanh Chanh đỏ mặt, kéo kéo cánh tay cô ấy, nói: “Đi cùng đi Đồng Tử, tớ nghĩ Chử Dực chắc chắn sẽ không ngại nếu đưa cậu đi ăn cơm cùng đâu.”
Cả người Ôn Đồng run lên: “Thôi xin, tớ không có sở thích làm bóng đèn đâu, trời sẽ phạt đó.”
Chờ hai người đến gần, Ôn Đồng chào hỏi Chử Dực: “Chanh Tử nhà em giao cho anh đó, nam thần.”
“…” Có lẽ là bị cái từ “nam thần” này làm cho nghẹn lời, Chử Dực im lặng một hồi mới mỉm cười nói: “Giao cho anh.”
Liễu Chanh Chanh đứng ở một bên chửi thầm, tại sao nghe thế nào cũng thấy không hợp lý nhỉ?
Bởi vì Liễu Chanh Chanh nói rằng có quá nhiều sinh vật nữ ở khu Tây, cô không thể chịu được áp lực khi bị người khác vây quanh nhìn như sinh vật lạ, nên Chử Dực đã đặc biệt đưa cô đến nhà ăn ở khu Đông để ăn cơm, chủ yếu là vì ở khu Đông có nhiều con trai hơn, nên cũng ít người buôn chuyện hơn.
Tuy rằng không có những ánh mắt khác thường, nhưng Liễu Chanh Chanh vẫn hắt xì không ngừng giống như mọi khi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của người đối diện, Chử Dực nhẹ nhàng hỏi: “Bị cảm sao?”
Liễu Chanh Chanh rút khăn giấy ra xoa xoa: “Vâng… Chắc là tối hôm qua để quạt điện thổi mạnh quá.”
“Buổi chiều không có tiết học đúng không?”
“Vâng.”
“Ăn cơm xong anh sẽ đưa em tới bệnh viện của trường.”
“Không đến mức vậy đâu…” Trước đây khi cô bị cảm cũng không uống thuốc hay tiêm chích gì, cứ để tự nhiên như vậy thì sẽ tốt hơn. Bây giờ cũng không đến mức phải tới bệnh viện của trường mà, đúng không?
Trên thực tế, Chử Dực đã trực tiếp đưa cô đến bệnh viện của trường học sau bữa trưa, để tiêm thuốc! Tuy rằng được bạn trai chăm sóc là một chuyện không tệ, nhưng điều này khiến cô có chút dở khóc dở cười.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Chử Dực cầm bình thuốc truyền, cùng Liễu Chanh Chanh đi tìm chỗ để ngồi.
“Thật ra thì…” Suy nghĩ một hồi, Liễu Chanh Chanh nói: “Chỉ là cảm mạo thôi, thật sự không cần thiết phải tiêm chích gì đâu.”
“Tiêm thì cũng đã tiêm rồi, em còn nói gì nữa?” Chử Dực nắm lấy tay kia của cô, nói: “Buổi sáng lên lớp chắc em cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi.”
“Vâng.”
Liễu Chanh Chanh chu chu môi không nói gì nữa, thuận thế ngả đầu vào vai anh, nhắm mắt lại.
Không biết đã ngủ được bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng liền nghe thấy một giọng nữ chói tai ở bên cạnh vang lên: “Chử Dực!”
“…” Liễu Chanh Chanh thật sự không ngủ được nữa.
Cô dụi dụi mắt nhìn đám người đang nhìn về phía bọn họ, liền phát hiện ra có một cô gái đang đứng ở cửa phòng truyền dịch. Bởi vì một tiếng “Chử Dực” kia vang lên trong phòng truyền dịch nên tất cả bệnh nhân đều nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Sau khi nhìn thấy cô ta, Chử Dực càng thấy không vui, cuối cùng… Lựa chọn làm lơ cô ta.
Nhìn thấy thái độ của Chử Dực đối với mình, Lâm Tịch Nhan bước trên đôi giày cao gót tám phân, trực tiếp đi tới trước mặt hai người, chỉ vào Liễu Chanh Chanh, nói: “Thì ra chính là cô ta sao?”
Bị người khác bỗng nhiên chỉ vào mặt, trong lòng Liễu Chanh Chanh tức khắc thấy bực tức. Đại tỷ, từ từ nói chuyện được không, đừng động một chút là chỉ này chỉ nọ vào mặt người ta thế chứ!
Sau đó, ngước mắt nhìn lên khuôn mặt tinh xảo của cô ta… Bây giờ sau khi quan sát gần như vậy, cô mới phát hiện ra cô gái này có chút quen mắt.
Chử Dực nhìn thẳng vào Lâm Tịch Nhan, càng nắm chặt tay Liễu Chanh Chanh hơn: “Là cô ấy.”
Vì tức giận, gân xanh của Lâm Tịch Nhan gần như muốn bùng nổ: “Rốt cuộc em có chỗ nào không bằng cô ta chứ?”
“Chỗ nào cũng không bằng.”
“Chử Dực, anh…!”
Liễu Chanh Chanh nhìn tình cảnh này, bỗng nhiên phun ra một câu xanh rờn: “Xin hỏi… Cô là ai vậy?”
Lâm Tịch Nhan: “…”
Liễu Chanh Chanh ra vẻ câu nói này của cô là có chủ ý, tuy rằng lúc này chứng mù mặt của cô lại tái phát, nhưng nhìn cái tư thế này cũng không khó để đoán cô gái này là ai.
Nhưng Lâm Tịch Nhan lại càng thêm bực tức sau khi nghe những lời này của cô: “Cô câm miệng lại cho tôi!”
Chử Dực lập tức tiếp lời, nhưng giọng nói cũng không quá lớn: “Lâm Tịch Nhan, cô mới là người nên câm miệng.”
“…” Lâm Tịch Nhan lại ngây ngốc.
Có lẽ là vì giọng nói của Lâm Tịch Nhan quá lớn ảnh hưởng đến cách bệnh nhân nghỉ ngơi, ý tá đã chạy tới ngăn lại: “Bạn học sinh này, nếu không có chuyện gì thì phiền cô đi ra ngoài trước, sẽ quấy rầy đến các bệnh nhân nghỉ ngơi đó.”
Lâm Tịch Nhan lúc này cũng không thèm quan tâm đến thể diện nữa, cô ta gân cổ lên trực tiếp hỏi Chử Dực: “Rõ ràng là anh gặp em trước, em thích anh trước, em thích anh bốn năm… Tại sao anh lại chọn cô ta mà không chọn em?”
Chử Dực lạnh lùng nhìn cô ta: “Không thích chính là không thích, đừng ép buộc nó làm gì.”
“Cô ta không phải là người đã tham gia cuộc thi với anh trước đây sao? Làm sao anh có thể biết được lúc trước có phải cô ta muốn tiếp cận anh nên mới tham gia thi đấu không? Thủ đoạn không sạch sẽ gì cả! Em biết thao tác của mình không tốt bằng cô ta, chơi trò chơi cũng không giỏi, Chử Dực, anh như vậy là không công bằng với em!”
Liễu Chanh Chanh nhìn cô ta, cô không biết nên phỉ nhổ bắt đầu từ đâu nữa. Trong đầu cô gái này thật sự không có cái hố nào, đúng không?
Chử Dực nghiêm mặt nhìn cô ta, nói: “Không sạch sẽ? Chẳng lẽ cô ở trong game thuê người đuổi giết cô ấy, lên Weibo cố tình bôi đen cô ấy, tới phá hôn lễ,… Thủ đoạn này là sạch sẽ sao? Lâm Tịch Nhan, cô đừng có quá đáng.”
“Tại sao anh lại có thể nói chuyện như vậy với em chứ…”
Liễu Chanh Chanh thấy Lâm Tịch Nhan vẫn còn đứng đó mà dương dương tự đắc, cô chân thành nói: “Vì lúc trước Cố sư huynh đã tốt bụng tặng tôi trang bị trong game, cho nên chuyện cô thổi bay tôi từ trên cầu, thuê người đuổi giết tôi, còn cả chuyện trên Weibo nữa, tôi sẽ bỏ qua những chuyện đó. Nhưng bây giờ tôi có thể yêu cầu cô ra ngoài trước được không, ở đây có bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
Lâm Tịch Nhan tức giận mà nghiến răng: “Cô…”
“Tịch Nhan, đừng làm loạn nữa, mau về cho anh.”
Cũng không biết Cố Anh Kiệt đã đến đây từ khi nào, chỉ thấy anh ta chạy tới nắm chặt tay Lâm Tịch Nhan rồi kéo cô ta ra ngoài.
“Anh Anh Kiệt, anh đừng nói chuyện với em nữa!”
“Em làm loạn đủ rồi đó, còn chưa đủ xấu hổ sao hả?”
“Em… Em…”
“Không thích chính là không thích, em có nói thêm nữa cũng chỉ vô ích thôi! Em mau tỉnh táo lại cho anh, em còn định trẻ con như vậy đến khi nào nữa hả!”
“…”
Chử Dực và Liễu Chanh Chanh kinh ngạc nhìn Lâm Tịch Nhan bị Cố Anh Kiệt kéo đi, thật lâu sau cũng không thể kìm nén lại được cảm xúc của mình. Một lúc sau, Liễu Chanh Chanh nhận được tin nhắn từ Cố Anh Kiệt.
—— “Xin lỗi, tôi đã làm phiền hai người rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Liễu Chanh Chanh quyết định trả lời lại anh ta: Cảm ơn.
Tuy rằng cuối cùng Cố Anh Kiệt đã xử lý xong xuôi chuyện của Lâm Tịch Nhan, nhưng điều này vẫn khiến Chử Dực có chút buồn bực, nhưng ít nhất anh sẽ không bao giờ phải nhìn thấy bộ dạng đầy khó chịu này nữa. Đương nhiên, sau đó Chử Dực cũng đã nói rõ ràng chuyện của anh với Lâm Tịch Nhan, điều này khiến cho Liễu Chanh Chanh vô cùng ngạc nhiên.
“Thì ra Lâm Tịch Nhan này cũng tự luyến như vậy sao?”
Chử Dực đen mặt, nói: “Em có thể hiểu được quãng thời gian trung học, anh đã phải trải qua cuộc sống như thế nào không?”
Liễu Chanh Chanh gật gật đầu: “Tỏ vẻ đồng tình.”
“…”
Nhưng vẫn còn một chuyện nữa, đó là vụ náo động của Lâm Tịch Nhan ở bệnh viện đại học V đã được lan truyền tới tốc độ mau lẹ. Không ít học sinh của đại học E cũng sôi nổi chỉ trích vị hoa khôi này có phải não tàn rồi không, quá mất mặt đại học E mà.
Sự việc này cũng ồn ào ở đại học E mất vài ngày, cũng có một vài cư dân mạng đã đăng trên BBS của đại học E với tiêu đề như thế này: [Lâm đại mỹ nữ khoa tiếng Anh vì tình mà náo loạn bệnh viện đại học V thật ra bị não tàn]
Nội dung sau đó cũng nói lên sự thật, không hề cường điệu chút nào.
l: Hóa ra Lâm nữ thần của trường chúng ta lại phóng túng không kiềm chế được như vậy, trực tiếp chạy tới đại học V để tìm người sao?
l: Còn Lâm nữ thần gì nữa, quả thực là Lâm đại não tàn mà. Người ta cũng đã trở thành bạn trai bạn gái chính thức rồi, còn chạy tới vồ lấy làm gì. Đừng khiến cho đại học E chúng tôi mất mặt có được không?
l: Nghe nói bạn gái hiện tại của Chử đại soái ca bên đại học V chính là cô gái bị Lâm não tàn bôi nhọ trên Weibo đó…
l: Trả lời l: Không đâu, cô gái đó thật đáng thương, thủ đoạn của Lâm não tàn thật chả sạch sẽ gì cả!
l: Tại sao các người lại hủy hoại hình tượng nữ thần trong mộng của tôi chứ, nữ thần nhà chúng tôi không phải người như vậy, các người trên nhóm này
l: Trả lời l: Thằng ngốc lầu trên không cần phải giải thích đâu.
……
l: Hại người thành ra lại hại mình. Lâm não tàn, cô còn nhớ Lý XX bị cô bôi nhọ ở bên hồ Đại Minh không, ít nhiều nhờ có cô mà tôi phải làm lại báo cáo ba lần rồi đó, ha ha.
l: Trả lời l: Xem ra lại có một vụ nổ nữa rồi!
l: Trả lời l: Nói có sách, mách có chứng, đừng có nhử!
l: Một bài viết mới được đăng lên, mời mọi người rời đi.
……
Câu chuyện đến đây càng rắc rối hơn.
Sau khi nhìn thấy điều này, Liễu Chanh Chanh trực tiếp nhấp vào dấu thập đỏ ở góc trên bên phải trình duyệt. Lúc này, cô đang dùng ipad trong quán nước Mèo đen để xem những bình luận này.
Cô quay đầu lại hỏi Ôn Đồng: “Ai đăng bài này lên vậy?”
“Còn có thể là ai nữa? Athena đó.” Ôn Đồng vừa lau bàn vừa nói.
“Hả?” Liễu Chanh Chanh giật mình: “Athena và Lâm Tịch Nhan cũng có liên quan đến nhau sao?”
Ôn Đồng quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Ngày cậu và Chử Dực kết hôn, cậu không nhìn thấy Athena phỉ nhổ ở trên bang hội sao? Nghe nói bạn cùng phòng của chị ấy với Lâm Tịch Nhan học cùng lớp, hình như Lâm Tịch Nhan này đạo văn bài báo cáo của bạn cùng phòng chị ấy rồi còn bôi nhọ người ta sao chép bài của cô ta, hại nữ sinh kia phải viết lại báo cáo ba lần, thật là đáng thương.”
“Cho nên Athena đã nói ra chuyện này sao?”
“Nếu không thì sao, loại người này cần phải cho một bài học nhớ đời! Không cho cô ta nếm mùi đau khổ một chút thì cô ta còn lộng hành trời đất đến mức nào chứ? Xem ra Lâm Tịch Nhan còn làm nhiều hơn thế, sau khi Athena nói ra chuyện này, thể nào chả có người nói tiếp ra mấy chuyện này…” Ôn Đồng tức giận nói.
“Có vẻ như Lâm Tịch Nhan sẽ không xuất hiện ở trường trong khoảng thời gian này.”
“Đâu chỉ có vậy.” Khâu Như Tuyết ở một bên nằm dài trên quầy bar, chống cằm nói: “Nghe Tiểu Mã ca nói Lâm nữ thần này chuẩn bị ra nước ngoài đào tạo chuyện sâu rồi, ai.”
“…” Nếu biết điều đó thì cô còn bận tâm làm gì?
“Nhắc mới nhở, Chử Dực nhà em đâu rồi?” Khâu Như Tuyết lúc này mới nhớ ra cô ấy không nhìn thấy vị nam thần này đâu.
Liễu Chanh Chanh đóng ipad lại, bình tĩnh nói: “Hôm nay em gái anh ấy đi thi đại học, anh ấy đưa con bé đi thi.”
“Hả? Quan hệ tốt như vậy sao, nghe nói em gái Chử Dực cũng đang chơi game, đợi con bé thi xong thì gọi Athena và Tiểu Mã ca tới, chúng ta tụ hội đi.” Khâu Như Tuyết cười tủm tỉm nói.
Điều này khiến Liễu Chanh Chanh có chút buồn bực: “Chỉ là tụ hội thôi mà, chị Tuyết, chị có cần cười rạng rỡ như vậy không.”
“Nào có… Chị với Hải Hải còn có việc muốn tuyên bố đây.”
“Chuyện gì?”
“Bọn chị sẽ kết hôn, không phải trong trò chơi, mà là hiện thực.”
“…”