Soái.
Liễu Chanh Chanh nhớ mang máng rằng có ba cách giải thích cho từ này trong từ điển bách khoa toàn thư:
: Họ Soái xuất phát từ họ Sư, có tổ tiên là Tư Mã. Đây chính là cách gọi họ.
: Quân cờ Tướng Trung Quốc.
: Người hiện đại chủ yếu sử dụng từ này để mô tả những người đẹp trai, tuấn tú.
Chắc chắn, ý Medusa muốn nói là nghĩa thứ ba. Cho nên, cô ấy muốn nói rằng anh trai của cô ấy rất đẹp trai sao? Nhưng suy nghĩ của cô ấy và cô hoàn toàn không cùng một chiều hướng, nên gu thẩm mỹ…
Liễu Chanh Chanh hít một hơi, tiếp tục gõ bàn phím.
[Tổ đội] Irina: Vậy chắc anh trai em không có bạn đâu nhỉ.
[Tổ đội] Medusa: Ý chị là bạn tốt hay là bạn gái?
[Tổ đội] Irina: …
Tôi muốn nói rằng anh trai của cô chắc chắn “Đẹp trai đến mức không có bạn bè” ý! Tại sao cô không hiểu được chứ! Quả không hổ danh là anh em ruột, suy nghĩ kỳ cục như vậy chắc chỉ có ba mẹ hiểu được thôi!
[Tổ đội] Medusa: Bạn tốt thì anh trai em có không ít, nhưng bạn gái thì không có thật, cho nên chị không cần phải lo lắng gì cả.
[Tổ đội] Irina: Chị vốn có tồn tại cái gọi là lo lắng hay không lo lắng đâu…
Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, cũng không phải là thực tế. Nhưng khi Liễu Chanh Chanh nói lời này xong, đột nhiên cô cảm thấy hình như mình hơi chột dạ thì phải. Nhưng rốt cuộc cô cũng có tội lỗi gì đâu.
Liễu Chanh Chanh lập tức sững người, sau đó lại thấy có ai đó đang nhắn tin trên kênh trò chuyện riêng.
[Trò chuyện riêng] Mèo Con Meo Meo: Rina đang làm gì vậy?
[Trò chuyện riêng] Irina: Em đang làm nhiệm vụ hàng ngày với em gái của đại thần.
[Trò chuyện riêng] Mèo Con Meo Meo: Ồ, thế làm xong nhiệm vụ hàng ngày thì có rảnh không?
[Trò chuyện riêng] Irina: Có.
[Trò chuyện riêng] Mèo Con Meo Meo: Vậy cùng chị đến “Vực thẳm địa cực đi”. Chị có nhiệm vụ bang hội ở đó, không thể làm một mình được.
Vực thẳm địa cực là một tòa lâu đài cổ bị bao phủ bởi băng giá ở phía bắc thành chính Hoa Đài. Để đến đó, người chơi cần phải đi qua một cây cầu bị gãy. Vì chỗ đứng bên dưới cây cầu gãy trong bản đồ thiết kế rất nhỏ nên người chơi cần phải rất cẩn thận khi đến đó.
Không phải vô cớ mà Mèo Con Meo Meo lại sợ đi tới đó một mình.
[Trò chuyện riêng] Irina: Sơ Không đâu?
[Trò chuyện riêng] Mèo Con Meo Meo: Anh ấy có việc bận, không có ở đây.
[Trò chuyện riêng] Irina: Được rồi. Chị có cần mục sư không?
[Trò chuyện riêng] Mèo Con Meo Meo: Ý em là cô em gái của đại thần sao?
[Trò chuyện riêng] Irina: Vâng.
Gõ xong, Liễu Chanh Chanh mới ngẩn ra. Khoan đã, sao cô lại biết được em gái của Chước Diễm là mục sư nhỉ? Hay chỉ là phỏng đoán thôi?
Khoảng mười giây sau, Mèo Con Meo Meo trả lời lại.
[Trò chuyện riêng] Mèo Con Meo Meo: Được.
Liễu Chanh Chanh sau đó cũng không quan tâm đến chuyện này nữa. Cô quay trở lại kênh [Tổ đội], nói với Medusa về điều này. Cũng may cô em gái này rất nghe lời, lập tức đồng ý ngay.
Sau khi mời [Mèo Con Meo Meo] vào đội, ba người bọn họ cưỡi thú đi đến lối vào của “Vực thẳm địa cực”.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cuối cùng Liễu Chanh Chanh cũng hiểu cái gọi là “Gió lốc thổi bụi mù cả huyện Hà, người đi cách một cánh tay mà không nhận ra”. Gió lạnh ảm đạm xen lẫn tuyết rơi, áo choàng màu lam của Nữ Kiếm Khách bị thổi tung lên, mái tóc vàng bay nhảy trong cơn gió.
Đứng ở lối vào của cây cầu, trong tiếng nhạc nền sống động của trò chơi, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc từ vực thẳm phía dưới vang lên.
Liễu Chanh Chanh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Cô chưa từng đến đây bao giờ, bởi vì nơi này trông rất đáng sợ. Quan trọng nhất là nếu chẳng may rơi xuống vực sâu… Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
[Tổ đội] Medusa: Đây là lần đầu tiên em đến đây.
[Tổ đội] Irina: Chị cũng vậy.
[Tổ đội] Mèo Con Meo Meo: Đi qua cầu trước, chú ý thời điểm nhảy xuống, vị trí đáp xuống rất nhỏ.
[Tổ đội] Mèo Con Meo Meo: Rina, ở đây có em là thao tác tốt nhất, có thể yểm trợ từ phía sau được không?
Hả? Bảo cô yểm trợ từ phía sau sao?
Liễu Chanh Chanh suy nghĩ rồi đồng ý.
Cuộc hành trình qua cầu diễn ra rất suôn sẻ, mặc dù có một vài con quái vật cấp xuất hiện, nhưng cũng may vì có “vú em” Medusa này nên cũng không khổ sở lắm. Cả ba nhanh chóng đi qua cây cầu gãy, đi đến lối vào.
[Medusa] và [Mèo Con Meo Meo] lần lượt nhảy khỏi cây cầu gãy, hạ cánh thành công xuống vị trí đáp.
[Tổ đội] Medusa: Làm em sợ muốn chết, còn tưởng sẽ ngã xuống chứ.
[Tổ đội] Mèo Con Meo Meo: Rina, mau xuống đi.
[Tổ đội] Irina: Được.
Liễu Chanh Chanh căn góc độ, nhìn xuống vực sâu cuồn cuộn kia mà nuốt nước miếng, điều chỉnh góc độ rồi nhảy xuống, hạ cánh thành công xuống vị trị đáp nhỏ hẹp kia. Nhưng ngay khi cô vừa định bước vào lối vào, không biết tại sao cô lại đột nhiên quay lại, thì thấy [Mèo Con Meo Meo] bỗng nhiên sử dụng thủ pháp của pháp sư hệ gió. Một cơn bão nổi lên quanh cô, trực tiếp thổi bay Liễu Chanh Chanh khỏi vị trí đáp.
Không, xong, rồi!
Lúc này tâm trạng của cô rất không thể nói nên lời. Cô nhìn chằm chằm nhân vật của mình rơi xuống vực sâu, sau đó… Hình ảnh quá đẹp, cô thật sự không dám nhìn!!!
[Hệ thống]: Người chơi [Irina] thân mến, bạn đã chết.
[Hệ thống]: Người chơi [Irina] thân mến, vết thương lần này của bạn rất nghiêm trọng, yêu cầu trở về thành chính để điều trị.
[Hệ thống]: Người chơi [Irina] thân mến, độ bền trang bị của bạn là , yêu cầu trở về thành chính để sửa chữa.
[Hệ thống]: Người chơi [Irina] thân mến, bạn phải chịu sự trừng phạt của Minh Giới, các hoạt động bị cấm trong vòng giờ.
Liễu Chanh Chanh: “= 口 =!”
Đủ rồi đó! Cô biết rồi, hệ thống đại nhân, ngươi có cần phải nhắc nhở mãi những chuyện bi thảm như vậy được không? Liễu Chanh Chanh tèm lem nước mắt nước mũi, cuối cùng miễn cưỡng rời khỏi Minh Giới để trở về thành chính.
Nhưng tại sao lúc đấy [Mèo Con Meo Meo] lại sử dụng thủ pháp chứ? Tuy rằng Liễu Chanh Chanh chưa từng chơi pháp sư hệ gió, nhưng cô vẫn biết kỹ năng đó. Hình như nó là kỹ năng duy nhất có thể dịch chuyển đồng đội, đồng thời tăng % máu cho đồng đội.
[Tổ đội] Mèo Con Meo Meo: / (ㄒ o ㄒ) / ~~ Rina, chị sai rồi, chị thật sự sai rồi, vừa rồi không cẩn thận nên ấn nhầm.
[Tổ đội] Medusa: Bé Bò Sữa, chị không sao chứ?
[Tổ đội] Irina: Chị… Vẫn ổn.
Thực ra cô không ổn chút nào cả! Rơi từ khoảng cách cao như vậy không chết thì cũng tàn phế đó! Trang bị và vũ khí đeo trên người đều bị hư hại rồi, không biết sẽ phải tốn bao nhiêu tiền trong trò chơi để sửa chữa cái này, cái này và cái này nữa
Vì vậy, rơi từ vực sâu để mở nhiệm vụ ẩn, rơi vào bản đồ mới, nhận kỹ năng ẩn hay gì gì đó hoàn toàn không tồn tại!
Quả nhiên truyện cổ tích đều là lừa người mà! ┭┮﹏┭┮
Bởi vì độ bền trang bị quá thấp nên không thể trang bị trên người nữa, trang bị trên người Liễu Chanh Chanh đều bị hệ thống tự động gỡ xuống. Kết quả, lúc [Medusa] và [Mèo Con Meo Meo] vội vàng chạy đến điểm hồi sinh thì thấy [Irina] đứng đó chỉ mặc một chiếc quần đùi che ngực.
Liễu Chanh Chanh tức khắc cảm thấy cái tạo hình này hình như quá táo bạo rồi!
[Tổ đội] Mèo Con Meo Meo: Trang bị đều hỏng hết sao?
[Tổ đội] Irina: (Biểu cảm khóc lóc) Đúng vậy, có lẽ em phải chạy trốn đây.
[Tổ đội] Medusa: Có chuyện gì xảy ra với chị vậy? Tại sao đột nhiên lại sử dụng thủ pháp thổi Bé Bò Sữa xuống dưới chứ?
[Tổ đội] Mèo Con Meo Meo: Chị thật sự không cố ý. Chị định gõ chữ, kết quả thay vì ấn nút enter lại ấn nhầm sang nút kỹ năng.
[Tổ đội] Medusa: Tôi không tin!
[Tổ đội] Irina: Thôi không sao, chỉ phải chịu hình phạt của Minh Giới mà thôi, sữa chữa trang bị với vũ khí là xong.
[Tổ đội] Medusa: Đều đã như vậy rồi, còn nói không sao sao?
[Tổ đội] Irina: Ừm… Chắc vậy.
Có trời mới biết lúc này cô muốn khóc đến nhường nào. Liễu Chanh Chanh khóc không ra nước mắt mà vỗ bàn, chợt nhìn thấy lời nhắc nhở online ở góc dưới bên trái.
[Hệ thống]: Bạn tốt [Chước Diễm] của bạn đã trực tuyến.
[Hệ thống]: Bạn tốt [Chước Diễm] của bạn xin gia nhập tổ đội, bạn có đồng ý hay không?
Liễu Chanh Chanh đang lo rằng cô không có chỗ nào để phát hỏa, vừa nhìn thấy Chước Diễm online, lập tức đồng ý cho anh gia nhập tổ đội.
Ở bên này vừa thấy anh trai nhà mình online, liền lập tức nhắn tin riêng.
[Trò chuyện riêng] Medusa: Anh, anh đang ở đâu thế?
[Trò chuyện riêng] Chước Diễm: _ (: з 」∠) _ Trong quán cà phê Internet, Toa Toa, hai người đang làm gì vậy?
[Trò chuyện riêng] Medusa: Nói đến lại thấy bực mình. Hôm nay em được nghỉ học nên đăng nhập vào trò chơi, vừa hay nhìn thấy Bé Bò Sữa ở đó, liền cùng chị ấy đi làm nhiệm vụ hàng ngày.
[Trò chuyện riêng] Medusa: Sau đó có pháp sư hệ gió tên là Mèo Con Meo Meo đột nhiên kéo bọn em đi làm nhiệm vụ ở “Vực thẳm địa cực”. Nơi này vốn dĩ đã nhỏ rồi, bỗng nhiên cô ta sử dụng kỹ năng thổi Bé Bò Sữa xuống dưới, làm chị ấy rơi xuống vực sâu.
[Trò chuyện riêng] Medusa: Anh mau tới đây xem đi, Bé Bò Sữa sắp bốc hỏa rồi.
Bốc hỏa? Chử Dực tức khắc cảm thấy cả người không được ổn. Mấy ngày nay anh đang bận rộn liên lạc với chỗ thực tập vào năm cuối đại học, nhớ tới hôm nay CGO cập nhật nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mà tới tiệm net xem thế nào. Tại sao mới chỉ không gặp nhau hai ngày mà đã xảy ra chuyện như này vậy?
[Trò chuyện riêng] Chước Diễm: Anh sẽ đến ngay.
Bên kia, Liễu Chanh Chanh đang ngồi dưới đất, nhất thời không biết phải làm gì bây giờ. Bởi vì cô tự động rơi xuống vực sâu, không bị người hay quái vật giết nên phải nhận thêm một hình phạt.
Đó chính là không thể làm gì trong vòng giờ!
Bao gồm sử dụng thú cưỡi, nhận nhiệm vụ, giao dịch, vân vân! Thăng cấp thì không sao, nhưng cô không có trang bị hay vũ khí nào, cô chỉ có thể dùng mạng mình để thăng cấp thôi!
[Tổ đội] Irina: Tiểu Diễm Tử!
[Tổ đội] Chước Diễm: _ (: з 」∠) _ Anh đây, anh đây, anh sẽ đến chỗ em ngay lập tức.
[Tổ đội] Irina: ┭┮﹏┭┮ Đừng đến.
Bây giờ cô đang để trần nửa người, thật xấu hổ! Mặc dù cô đã nói như vậy, nhưng Chước Diễm vẫn cưỡi thú chạy tới, dừng lại ở bên cạnh [Irina], rất gần.
Có lẽ là do góc độ, và động tác nhảy khỏi thú cưỡi của Chước Diễm, nên thoạt nhìn có vẻ như hai người đang âu yếm nhau.
Liễu Chanh Chanh bị hình ảnh ái muội trước mặt làm cho choáng váng, chỉ cảm thấy hai má mình đều nóng lên.
[Tổ đội] Chước Diễm: Cứ nghĩ rằng Bé Bò Sữa đã thay quần áo rồi, không ngờ còn nhiệt tình hơn nhiều.
[Tổ đội] Irina: Đứng một bên chơi đi!
Liễu Chanh Chanh cảm thấy vừa rồi nhất định là mình quên uống thuốc nên mặt mới nóng lên như vậy, thẹn thùng cái mẹ gì chứ!
[Tổ đội] Mèo Con Meo Meo: Chị xin lỗi, tất cả là lỗi của chị, chị không nên tùy tiện như thế. Rina, em có thể tha thứ cho chị không?
Tại sao cô lại thấy lời này của cô ấy còn đau khổ hơn mình nhỉ? Liễu Chanh Chanh khẽ nhíu mày, bắt đầu gõ bàn phím.
[Tổ đội] Irina: Không sao, chỉ là sự việc ngoài ý muốn thôi, em không trách chị.
[Tổ đội] Mèo Con Meo Meo: Chị thật sự rất xấu hổ. Chờ em có thể giao dịch lại, chị sẽ bồi thường tiền cho em.
[Tổ đội] Irina: Thật sự không cần mà.
[Tổ đội] Medusa: Cái gì mà không cần chứ, em thấy nhất định phải cần.
[Tổ đội] Chước Diễm: Được rồi, em gái, em cũng đừng nói gì nữa.
[Tổ đội] Chước Diễm: Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Bé Bò Sữa nhà tôi, bây giờ cô có thể trả người lại cho tôi được rồi.
Cái gì mà “Cô có thể trả lại người cho tôi” hả! Liễu Chanh Chanh đang bối rối thì thấy Chước Diễm gửi tin nhắn trò chuyện riêng tới.
[Trò chuyện riêng] Chước Diễm: Rút khỏi tổ đội đi, anh với em một đội.
Bây giờ mới chính là không biết phải làm như thế nào, Liễu Chanh Chanh ạ.
Cô ngoan ngoãn rời khỏi tổ đội, gia nhập vào tổ đội của Chước Diễm.
[Hệ thống]: Người chơi [Chước Diễm] mời bạn cùng cưỡi thú, bạn có đồng ý không?
Liễu Chanh Chanh ngạc nhiên. Tại sao cô lại không nghĩ tới chứ. Tuy rằng cô không thể sử dụng thú cưỡi được, nhưng lại có thể cưỡi cùng với người khác đó!
Ngay sau đó, cô chọn đồng ý, rồi ngồi trên con rồng đen băng giá của Chước Diễm. Vì sự khác biệt giữa người chơi nam và người chơi nữ, người chơi nữ sẽ ngồi ở phía trước người chơi nam. Vì vậy, trông lúc này giống như là cô được Chước Diễm ôm vào lòng vậy.
Có cần phải như vậy không!
[Trước mặt] Chước Diễm: Em gái, anh đưa cô ấy đi trước, còn em thì sao?
[Trước mặt] Medusa: Em sẽ tự mình chơi, một lúc nữa sẽ nghỉ.
[Trước mặt] Chước Diễm: Được rồi, chú ý thời gian đó.
Rõ ràng là có thể trò chuyện trong kênh trò chuyện riêng, vậy mà anh lại cố tình phải nói những lời này ở kênh [Trước mặt]. Nói trắng ra chính là muốn nói với [Mèo Con Meo Meo] rằng, tôi đang phớt lờ cô đó.
Cô gái ngồi trước máy tính với mái tóc được búi lên khẽ nhướng mày: Chậc chậc chậc, ông anh trai nham hiểm ngốc nghếch này, sống trên đời này năm rồi mà vẫn chưa có bạn gái, cuối cùng lại học hẹn hò qua mạng!
Ngay lúc cô ấy còn đang cảm thán thì một giọng nói của yêu nữ từ phía sau truyền đến: “Chử Toa Toa, thì ra con đang chơi máy tính. Con có biết con sắp thi đại học rồi không hả!”
Giây tiếp theo, Chử Toa Toa lập tức tắt máy tính, ôm đầu chạy trốn khắp phòng!