Biên tập: Mộ Vũ
Giống như lúc này vậy.
[Tuyết Ủng Quan Sơn] Đừng gấp, từ từ sẽ ổn thôi, dạo này trời hơi lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm đấy.
[Canh Hạt Sen] Tôi biết, có điều lắm lúc tôi thật sự không nhịn được mà hoài nghi cậu có phải đàn ông hay không đấy, em gái còn không tri kỷ được bằng cậu đâu.
Cũng không phải Quan Tử Sơn tự kỷ, anh lẫn lộn ở trong giới quen biết không ít bạn bè, trong đó có cả trai lẫn gái, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng thấy qua người nào dính lấy và quan tâm đến mình được như Tuyết Ủng Quan Sơn, những người khác cùng lắm chỉ thỉnh thoảng gửi đến một lời hỏi thăm, nhưng mỗi câu Tuyết Ủng Quan Sơn nói với anh đều bộc lộ sự quan tâm của cậu ta.
Mà dù Quan Tử Sơn không phải người tự kỷ đi chăng nữa, cũng không nhịn được mà nghi ngờ liệu mình có phải là kiểu được người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
Nội tâm của anh cực kỳ rối rắm.
Mỗi ngày login đều nghi ngờ bạn tốt có phải yêu thầm mình hay không
Có nhiều lần anh còn rất muốn hỏi thẳng Tuyết Ủng Quan Sơn liệu có phải cậu ta thích anh hay không, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám hỏi ra, thứ nhất là Tuyết Ủng Quan Sơn tuy cùng anh phối kịch đam mỹ nhưng trong cái giới này dù sao trai thẳng vẫn chiếm đa số, thậm chí có không ít người mang mục đích đến để dụ dỗ các em gái trong giới, ngộ nhỡ anh suy nghĩ sai chẳng phải càng thêm xấu hổ sao? Ngộ nhỡ Tuyết Ủng Quan Sơn là một tên trai thẳng tỏa ra khí chất hủ tự nhiên thì sao?
Thứ hai là bởi vì nếu Tuyết Ủng Quan Sơn thật sự trực tiếp thừa nhận, anh ngược lại không biết nên trả lời thế nào, anh thích đàn ông là điều không sai nhưng không phải chỉ cần là đàn ông thì đều có thể tiếp nhận. Ít nhất là sau mối tình đầu, từ đó đến giờ anh chưa từng thích một ai nữa.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, anh cũng chẳng sợ những lời nói và việc làm của Tuyết Ủng Quan Sơn khiến mình sinh ra nghi ngờ, cuối cùng lại chỉ có thể im lặng kìm nén, giả bộ cái gì cũng không biết, giả vờ cái gì cũng không phát hiện ra.
[Tuyết Ủng Quan Sơn] Tôi có phải đàn ông hay không cậu còn không biết sao ~/////////////~
[Canh Hạt Sen] Đủ rồi!
Tuy rằng quen biết Tuyết Ủng Quan Sơn chỉ là do hai người đã từng hợp tác, đã từng diễn cùng nhau trên kênh YY, từng nghe qua giọng nói của đối phương nhưng anh vẫn không nhịn được mà sinh ra ảo giác nào đó bởi vì câu nói đầy ái muội kia…
Dù sao trong tiểu thuyết, một khi có người nói ra lời kịch này, sau đó đều có câu “Muốn tôi chứng minh cho cậu xem không?”, tiếp theo đều có một hành động kết thúc chính là cởi quần áo.
Quan Tử Sơn trêu ghẹo với Tuyết Ủng Quan Sơn một lúc liền chuẩn bị logout đi làm bản kế hoạch cho hoạt động quảng cáo.
[Canh Hạt Sen] Tôi off trước, hôm nay có khả năng phải thức suốt đêm.
[Tuyết Ủng Quan Sơn] Thường xuyên thức đêm không tốt cho cơ thể.
[Canh Hạt Sen] Hết cách rồi, buôn bán tiếp tục ế ẩm thì tiệm bánh của tôi sẽ sớm đóng cửa mất, đến lúc đó chẳng nhẽ phải hít không khí sống à?
[Tuyết Ủng Quan Sơn] Không sao, đến lúc đó tôi nuôi cậu.
Lại nữa rồi.
Quan Tử Sơn cười lắc đầu, lời như thế nếu đặt ở quan hệ bạn bè tuy rằng rất bình thường, dù sao cũng chỉ là nói đùa, nhưng đặt trên người Tuyết Ủng Quan Sơn, chẳng hiểu vì sao anh lại cảm thấy cậu ta đang rất nghiêm túc, thật sự khiến anh không dám thừa nhận.
[Canh Hạt Sen] Tôi sợ cậu nuôi không nổi.
[Tuyết Ủng Quan Sơn] Tôi sẽ đi bán thân.
[Canh Hạt Sen] Cậu bán thận cũng không nuôi nổi. Được rồi, không nói giỡn với cậu nữa, tôi off đây.
[Tuyết Ủng Quan Sơn] Ok, bye bye ==
Quan Tử Sơn thoát nick, sau đó cười lắc lắc đầu. Anh biết tuổi tác của Tuyết Ủng Sơn hẳn là không lớn, lúc tán gẫu với anh còn thường xuyên dùng icon, chắc hẳn cậu ta vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn, cho dù Tuyết Ủng Quan Sơn thật sự có tình cảm với anh, có lẽ cũng chỉ là ảo giác sinh ra do tuổi còn nhỏ mà thôi.
Tối hôm đó anh gần như dùng cả đêm để làm kế hoạch, anh xem đi xem lại rồi chỉnh sửa, rốt cuộc khi mặt trời mọc cũng làm ra một bản kế hoạch miễn cưỡng coi như vừa lòng, lúc này mới ngả đầu xuống giường.
Anh gần như chôn mặt vào gối rồi ngủ ngay lập tức.
Có lẽ qua hơn một hai giờ, Quan Tử Sơn bị tiếng chuông của đồng hồ báo thức gọi dậy, thiếu ngủ trầm trọng khiến anh giãy giụa ở trên giường vài cái, nhắm mắt muốn vươn tay tắt thứ đang kêu inh ỏi kia đi, cố hai lần đều không với tới, tiếng chuông báo thức ngày càng chói tai.
Quan Tử Sơn yên lặng lăn lộn trên giường thêm hai cái, lúc này mới mang đôi mắt ngái ngủ đứng dậy rửa mặt.
Buổi sáng ngày hôm nay Tiểu Kiều có tiết học, anh nghĩ Tiểu Kiều có thể không đến được, buôn bán trong tiệm của anh đã đủ tệ hại lắm rồi, nếu không cố gắng thêm chút thì giờ phút nào cũng có nguy cơ đóng cửa.
Thay một bộ quần áo khác, đeo tạp dề của tiệm bánh lên, Quan Tử Sơn ngay lập tức biến thân từ một trạch nam chán nản thành anh chủ tiệm bánh đẹp trai, sau khi dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, anh đứng trước gương luyện tập hơi cong khóe miệng lên mỉm cười lịch sự, sau đó xoay người xuống dưới tầng.
Ngày hôm nay buôn bán cũng không có gì khởi sắc như cũ, từ sáng đến giữa trưa chỉ lác đác vài người tới tiệm mua bánh, có điều Quan Tử Sơn vẫn mỉm cười từ đầu đến cuối, cho dù nụ cười trên mặt gần cuối đã chuyển thành cứng đờ. Nhưng mỗi khi có khách vào cửa, anh vẫn cong lên khóe miệng như cũ, cố gắng khiến mỗi vị khách đều cảm nhận được sự nhiệt tình như ở nhà.
Chuông gió treo ở cửa lại vang lên, anh ngẩng đầu, theo thói quen lộ ra nụ cười… Ngay sau đó anh chững lại, người tới là thanh niên mặc áo liền mũ hôm qua, chẳng qua hôm nay cậu ta đổi thành một cái áo liền mũ màu vàng mà thôi.
Cũng có lẽ do tính hướng, Quan Tử Sơn rất xoi mói về thẩm mỹ, nếu đổi một người khác mặc màu vàng non choẹt như vậy, chắc chắn anh sẽ âm thầm mắng chửi một trận. Nhưng người thanh niên trước mặt lại có thể mặc một cái áo liền mũ vàng nhạt khiến Quan Tử Sơn tìm không thấy điểm nào để mắng, cho dù ở giữa bộ quần áo kia còn có hình một con vịt nhỏ, nhìn qua ngây thơ muốn giết người.
Trên thế giới này có rất nhiều người bán có thể tự mặc sản phẩm của mình để rao bán rộng rãi trên diễn đàn weibo, nhưng hiếm có người mua nào lại có thể đem tất cả quần áo đã trải qua photoshop điêu luyện từ các cửa hàng Taobao mà mặc lên đẹp đến mức ngay cả người bán cũng nhận không ra.
Cái thế giới chỉ biết nhìn mặt mà!
… À quên, còn cả dáng người nữa.
Đờ mờ cái thế giới khốn nạn chỉ biết trọng ngoại hình này!
Quan Tử Sơn rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, anh ung dung tươi cười hướng về phía thanh niên, thong dong trầm tĩnh như đối mặt với khách hàng khác “Chào mừng đã ghé thăm, xin hỏi cậu muốn mua gì?”
Thanh niên ngậm kẹo que, nghiêm trang đứng trước tủ bánh ngọt suy nghĩ mấy phút đồng hồ mới chậm rãi vươn tay chỉ bánh ngọt vị ca cao trong tủ qua tấm kính thủy tinh.
Động tác Quan Tử Sơn thuần thục lôi bánh ca cao ra, đang định đóng gói lại thì nghe thấy thanh niên chậm chạp nói “Không cần gói, ăn ở đây luôn.” Giọng nói của cậu ta còn mang theo âm mũi, nghe như nhỏ đi mấy tuổi.
Quan Tử Sơn dừng một chút, mới hồi phục tinh thần thì lại chợt nghe thấy giọng mũi rất nhỏ của người nọ “Trong tiệm các cậu vì sao không có bánh sữa pudding?”
Thanh niên còn nghiêng nghiêng đầu, giống như việc tiệm bánh ngọt lại không bán bánh sữa pudding là chuyện cậu ta thực sự không hiểu được vậy.