“Cloris, cô gái trong bức tranh này là ai a?”
Tiểu Lolia vẫn như trước một đầu tóc vàng buộc cao hai bên không biết từ nơi nào tìm tới một khung tranh vẫn còn được phủ vải, lạch bạch chạy đến trước mặt Lăng Mộ Ngôn đang quét tước phòng ốc, ngửa đầu tò mò hỏi.
Lăng Mộ Ngôn cúp mắt nhìn lại, đồng tử không khỏi mãnh liệt co rút, khăn lau trong tay bất tri bất giác rơi xuống trên mặt đất.
“Dung mạo thực xinh đẹp, nếu Lolia về sau cũng có thể xinh đẹp giống như cô ấy thì thật tốt.” Lolia mang theo vẻ mặt cảm thán nói, sau đó hơi hơi nghiêng đầu, “Cô ấy là bằng hữu của Cloris sao?”
Lăng Mộ Ngôn trong con ngươi hiện lên một tia ảm đạm, khóe môi miễn cưỡng giương lên, “Ừm, là một người… trước kia tôi quen biết.”
[Đinh, phát động nội dung cốt truyện chi nhánh của NPC ‘Cloris’, đạt được một trong những điều kiện tiên quyết để mở khóa tình tiết ẩn giấu – ‘Bí ẩn thân thế’.]
“À, hóa ra là người trước kia Cloris quen biết sao? Vậy cô ấy hiện tại đang ở đâu?”
Lăng Mộ Ngôn sắc mặt hòa hoãn, xoay người nhặt lên khăn lau, thản nhiên đáp, “Không rõ lắm, đã lâu lắm rồi không gặp mặt.”
“… Vậy thực đáng tiếc nha.” Lolia cắn môi nhỏ giọng nói, sau đó ngập ngừng một chút lại hỏi, “Cô ấy tên là gì?”
“Caroline.” Lăng Mộ Ngôn làm như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt rõ ràng trở nên nhu hòa, hắn thấp giọng từng tiếng từng tiếng đọc lên tên của cô gái kia, tựa hồ tràn ngập tưởng niệm, vì thế cái tên này từ trong miệng hắn thốt ra dường như cũng mang theo tình cảm ký thác, “Cô ấy tên là, Caroline.”
Lolia che giấu vẻ mặt có chút đau khổ của bản thân, trừng mắt nhìn, “Cái tên… rất êm tai a.”
Lăng Mộ Ngôn khóe môi thoáng cong lên, nhưng không tiếp tục đáp lời của cô, mà dời đi đề tài, “Lolia tiểu thư, có thể nói cho Cloris biết ngài từ đâu tìm ra bức tranh này được không? Hửm?”
Không nghĩ tới hắn cư nhiên lại đột ngột hỏi vấn đề này, Lolia sắc mặt không khỏi cứng đờ, “A?”
“Nếu trí nhớ của tôi không sai, bức tranh này hẳn là được đặt ở tầng hầm đi, đúng không?”
Lolia: “…” Xong rồi QAQ
“Như vậy, Lolia tiểu thư thân ái, có thể nói cho Cloris đáng thương biết, dưới tình huống cửa tầng hầm bị khóa, ngài như thế nào tìm ra bức tranh này?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nheo lại huyết mâu, tươi cười càng thêm diễm lệ.
Lolia nhất thời vẻ mặt nước mắt rong biển: “Tôi sai rồi, Cloris, tôi không nên tò mò trong tấng hầm có cái gì, cũng không nên nghịch ngợm đem khóa cửa tầng hầm mở ra, oa oa oa, lại càng không nên trực tiếp mang bức tranh lên đây, tôi thật sự biết sai rồi!!”
Cô cô cô nói một hơi như vậy không bị thở dốc sao?! đào đào cái lỗ tai, giật mình xen lẫn kính nể thầm nghĩ.
Lăng Mộ Ngôn cong ngón tay dở khóc dở cười nhẹ nhàng gõ lên cái trán của cô gái, bất đắc dĩ cười nói, “Hi vọng tiểu thư là thật lòng biết lỗi.”
Lolia duyên dáng kêu to một tiếng, theo bản năng muốn ôm cái trán bị gõ, tay buông ra khiến khung tranh liền hướng mặt đất rơi xuống. Thấy vậy cô không khỏi sắc mặt đại biến, vội vàng muốn đỡ lấy khung tranh, mặc dù đúng lúc đỡ được nhưng bởi vì lực đạo quá mạnh, Lolia cả người đều bổ nhào lên mặt đất.
“… Đau quá QAQ!” Lolia quỳ rạp trên mặt đất, hai tay đang cầm khung tranh lại liều mạng giơ lên cao.
[Cloris hảo cảm +.]
Nam thần là bởi vì thấy cô mất mặt mới thêm độ hảo cảm, hay là… bởi vì cô bảo vệ bức tranh của mẹ mình? Lolia chán nản nghĩ, sau đó tựa như con rùa nhỏ bị lật vỏ, không ngừng lắc qua lắc lại muốn lật thân.
[Cloris hảo cảm +.]
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu dùng tay che đi khuôn mặt, một bộ dáng mắt thấy không đành lòng, tươi cười ma mị diễm lệ lại tùy ý nở ra trên môi của thanh niên. Hắn cúi đầu tiếng cười vang lên, mang theo ý vị lười biếng câu nhân.
câu nhân: mê hoặc người ta
“Không, không cần cười, Cloris!” Lolia quẫn bách hô lên, “Anh mau mau đỡ tôi ngồi dậy a, đáng ghét!”
“Tôi tưởng rằng tiểu thư đây là đang tự tìm niềm vui nha, dù sao không phải ai cũng có thể sau khi ngã sấp xuống lại không thể ngồi dậy được, hóa ra không phải sao…” Lăng Mộ Ngôn chớp mắt vài cái, vẻ mặt giật mình nói, “Tiểu thư phải sớm một chút nói cho Cloris, may mắn sàn nhà tương đối sạch sẽ, bằng không tiểu thư đáng thương sẽ biến thân thành khăn lau a.”
Bị trúng một mũi tên, Lolia đột nhiên cảm thấy ngực đau quá, kỳ thực Cloris đang trả thù chuyện cô tự tiện mang bức tranh nữ thần của hắn tới truy hỏi hắn đi QAQ!
Vì sao mỹ nhân quản gia trong game cùng trong hiện thực thuộc tính khác nhau nhiều như vậy… Tuy rằng Cloris lòng dạ hẹp hòi lại phúc hắc độc mồm độc miệng như vậy càng thêm ngầu _(:_” ∠)_ [Này!]
“Tiểu thư như thế nào còn chưa đứng lên, chẳng lẽ trên mặt đất có thứ gì hấp dẫn tiểu thư hơn cả Cloris sao?” Giọng nam thanh lãnh mang theo trêu chọc vang lên, Lăng Mộ Ngôn đưa tay đến trước mặt Lolia, trong mắt tràn ngập ý cười hỏi.
Lolia theo bản năng phản bác, “Như thế nào có thể, phải biết rằng Cloris anh chính là nam thần của tôi —– A a, không có gì!” Đợi một chút, Lolia mày cái đồ ngu xuẩn này, như thế nào liền cứ như vậy nói ra!!
“Nam thần?” Lăng Mộ Ngôn nhướng mày, trong con ngươi xẹt qua một tia hoang mang.
Lolia vội vàng lộ ra tươi cười nịnh nọt, “Không, không có gì! Khụ khụ, ý của tôi là, Cloris anh đẹp trai như vậy, làm gì có thứ gì so với anh có lực hấp dẫn hơn, đúng không?”
Lăng Mộ Ngôn cũng không biết là tin hay không tin, chính là như cười như không phun ra một câu, “Tiểu thư thực sự là càng ngày càng ngọt miệng, Cloris nên cảm thấy sâu sắc vui mừng sao?”
“Cũng, cũng tàm tạm a, ha ha ha…” Lolia vẻ mặt đau khổ khô cằn cười nói.
…
Vẫn như những đêm trước.
“Các hạ mỗi đêm không ngại cực khổ đi tới trong phòng của tôi như vậy, quả thực làm cho người ta không thể không kính nể nghị lực của ngài nha.” Ngay tại thời điểm Louis rất quen thuộc trở mình tiến vào bằng cửa sổ, căn phòng vốn tối om lần này lại ngoài ý muốn đột nhiên sáng bừng lên, theo thanh âm hoa lệ tràn ngập châm chọc vang lên, dung mạo tuấn mỹ cực độ hiển mang theo vẻ xinh đẹp của phương đông cổ điển cũng xuất hiện ở trước mắt Louis.
Louis bị phát hiện cũng không kích động, chỉ trầm giọng không nhanh không chậm hỏi, “Nói như vậy, thực ra ngươi đã sớm phát hiện?”
Nhìn thấy dáng diệu tỉnh queo ung dung trấn định này của y, Lăng Mộ Ngôn dường như ngoài ý muốn nhướng mày, không hề có thành ý khen một câu, “Các hạ điềm tĩnh như thế, thực sự là làm cho Cloris bội phục.”
Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục châm chọc nói, “Chẳng qua dựa vào động tĩnh của các hạ lớn như vậy, hoàn toàn không có ý tứ che dấu dấu vết, tôi không muốn biết tựa hồ cũng rất khó đi?”
Louis theo tầm mắt của Lăng Mộ Ngôn cũng nhìn về hướng chiếc tủ đầu giường, làm như nghĩ tới cái gì đó, bình tĩnh gật gật đầu, “Thực lực của ngươi không tồi.”
Lăng Mộ Ngôn ôm cánh tay dựa vào tường mà đứng, hừ nhẹ một tiếng, cười nhạo, “Các hạ mỗi đêm đều đóng giả ông già Noel ở trên đầu giường lưu lại đủ loại đồ vật, chẳng lẽ còn ngờ nghệch cho rằng tôi sẽ vui mừng phấn khởi, không hề có tâm phòng bị nhận lấy mấy thứ đồ kia?”
“Ông già Noel?” Thân vương các hạ nhíu mày, “Đó là ai? Louis ta chỉ là Louis, sẽ không đóng giả người khác.” Nói xong y đột nhiên lộ ra thần sắc nghiêm túc lại sắc bén, cân nhắc suy nghĩ, “… Ngươi vì sao lại cho rằng ta là ông già Noel, chẳng lẽ ở sau khi ta rời đi còn có người nào đó tiến vào hãm hại ta? Làm ra loại chuyện này trừ bỏ ma tộc tựa hồ không có ai dám làm như vậy… Chẳng qua ông già Noel rốt cuộc là ai? Người của ma tộc sao? Như thế nào lại có ma tộc gọi là ông già Noel…”
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Thân vương các hạ hướng Lăng Mộ Ngôn lộ ra ánh mắt cầu giải thích, “Ngươi biết ông già Noel kia là ai sao, Cloris?”
Lăng Mộ Ngôn dằn xuống xúc động run rẩy khóe môi, cong môi dối trá cười: “Rất tiếc là tôi cũng không biết nha, hay là các hạ anh minh cơ trí điều tra rồi nói cho kẻ kiến thức hạn hẹp như tôi biết đi?”
Louis thận trọng gật đầu, trầm giọng cam đoan nói, “Yên tâm đi, ta sẽ.”
Lăng Mộ Ngôn: “… Vậy cảm ơn các hạ, ha ha.” Hướng đám thuộc hạ xui xẻo của ngươi dâng tặng cảm xúc vui sướng khi người gặp họa cùng đồng tình chân thành nhất.