Tóc lam như tơ lụa tinh tế mềm mại bị gió nhẹ nhàng thổi bay, đôi mắt trong suốt không chút tạp chất tựa trời xanh sau khi được sương sớm gột rửa có chút ngẩn ngơ nhìn mặt biển, dùng đuôi cá có chút cô đơn đập đập mặt nước, tiểu nhân ngư vẫn xinh đẹp thanh nhã như lần đầu gặp gỡ, dương quang ấm áp nhu hòa chiếu xuống, ở trên người hắn chiết xạ ra quang mang kim sắc lưu động, làm cho hết thảy xung quanh trong nháy mắt đều ảm đạm thất sắc.
Ma vương vừa mới thuấn di đến chỗ của Lăng Mộ Ngôn, liền nhìn thấy một màn làm cho y không thể rời đi tầm mắt như vậy. Y dừng chân yên lặng nhìn tiểu nhân ngư yêu dấu của mình, khóe môi bất tri bất giác nâng lên, biểu tình trên mặt cũng là ôn nhu sủng nịch chưa bao giờ từng có.
Lăng Mộ Ngôn cảm giác được không khí phía sau có chút kỳ quái, không khỏi có chút cảnh giác nghiêng đầu lại. Thời điểm nhìn thấy nam nhân tóc đen đang dùng ánh mắt nhu hòa nhìn mình, không khỏi thoáng cau mày.
Ma vương có chút khẩn cấp muốn mở miệng giải thích chuyện bản thân trước kia rời đi không từ biệt, “Cloris, ta lúc trước…”
Chỉ thấy Vương tử nhân ngư thanh nhã đột nhiên lắc lắc đuôi cá xinh đẹp, nâng lên chiếc cằm thon nhọn, hàng lông mày tinh xảo hơi hơi nhướng lên, ngay sau đó liền nghe thấy hắn nhẹ nhàng cười, “Ma tộc?”
Trong thanh âm ôn nhu thanh nhã mang theo nhàn nhạt ngữ khí tò mò cùng chán ghét không thể bỏ qua.
Đuôi cá mỹ lệ lấp lánh ánh lam đảo một đường cong xinh đẹp, lại nhẹ nhàng rơi xuống trong biển, vị con cưng của biển kia cao ngạo thanh nhã ngoái đầu lại cười, không biết làm cho người ta có bao nhiêu kinh diễm.
“Nơi này là địa phận của nhân ngư chúng ta, ngươi xâm nhập lãnh thổ Hải thần, ma tộc.”
Mặc dù không biết ma tộc trước mắt này vì cái gì lại làm cho mình sinh ra nhàn nhạt hảo cảm, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới việc bằng hữu của mình bị ép buộc gả cho Ma vương, Lăng Mộ Ngôn liền không có cách nào đối với y lộ ra thần sắc hòa nhã.
Ma vương con ngươi khẽ động, có chút mất mác nói, “Cloris, em quên ta rồi sao?”
Lăng Mộ Ngôn khẽ nhíu mày, thản nhiên nói, “Trong trí nhớ của ta tựa hồ chưa từng có sự tồn tại của ngươi, cho nên mời ngươi mau chóng rời đi nơi này, nếu không —–”
“Em không có khả năng động thủ, Cloris.” Ma vương khẳng định nói, “Phụ vương của em trước đó vừa mới cùng Ma vương ký kết hiệp nghị hòa bình, không phải sao?”
Lăng Mộ Ngôn ánh mắt trầm xuống, mặt không chút thay đổi nhìn y, “Nói cứ như ngươi rất hiểu ta vậy, đáng tiếc rất không khéo, ta luôn luôn tùy ý làm bậy, chọc giận ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho đối phương được thoải mái.”
Ma vương khe khẽ thở dài, biết phỏng chừng trong chốc lát không thể nói rõ ràng. Nhưng mà y lại sợ hắn sẽ xù lông quay trở về trong biển, đến lúc đó muốn tìm chỉ sợ cũng rất khó khăn —– dù sao Quốc vương trong biển cũng không phải loại hiền lành gì, biết y muốn kết hôn với Cloris, nhất định sẽ ra tay can thiệp —– vì thế hoặc là không làm, hoặc là đã làm phải làm đến cùng, thừa dịp Lăng Mộ Ngôn còn chưa kịp phản ứng, đem hắn cưỡng chế bắt về ma cung.
Chỉ trong chớp mắt, Lăng Mộ Ngôn chỉ cảm thấy trước mắt có chút hoa lên, sau đó liền xuất hiện ở một địa phương xa lạ, hắn nhìn bốn phía bày trí xa hoa không khỏi mở to hai mắt, sợ ngây người. Ma, ma tộc này cư nhiên dám —– bắt cóc hắn?!
Ma vương mỉm cười ôm lấy thắt lưng của tiểu nhân ngư có chút đứng không nổi, mặc dù rất nhanh liền bị hắn dùng lực đẩy ra cũng không chút nào để ý, chính là dùng ngữ khí nhu hòa đối với hắn nói, “Cloris, hoan nghênh đi tới thế giới của ta.”
Lăng Mộ Ngôn có chút thở hổn hển trừng y, thấy y thờ ơ dùng bộ mặt ôn nhu nhìn mình, lại ngại bản thân không biết đây là nơi nào, không khỏi phồng mặt thở phì phì nghiêng đầu qua một bên, quyết tâm không nói chuyện với y. Mệt hắn trước kia còn tưởng rằng y cho dù là ma tộc có lẽ cũng không phải là một ma tộc bình thường, quả nhiên tất cả ma tộc trong thiên hạ không có ai tốt!
“Em thật sự không biết ta sao, Cloris?” Ma vương mất mác thở dài, ở khi trộm nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn hơi hơi cau mày lại không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra hắn vẫn nghe mình nói chuyện, “Ta vì em, không ngừng nghĩ biện pháp để mau chóng chữa trị thương thế, sau đó đi tìm em, nhưng mà em lại không nhớ rõ ta —–”
Lăng Mộ Ngôn bất tri bất giác quay đầu qua, sớm quên mất quyết tâm trước đó của mình, nhịn không được mở miệng hỏi, “Chữa trị thương thế?”
Ma vương chậm rãi lui ra phía sau vài bước, sau đó đột nhiên biến thành nguyên hình Dực Sát của mình. Bởi vì e ngại chỗ này quá nhỏ không thể duỗi thẳng thân thể, liền rút nhỏ hình thái hắc long của mình. Thấy tiểu nhân ngư tựa hồ giật mình ngây ngẩn cả người, không khỏi nhếch môi, đôi mắt vàng kim lấp lánh nhìn về phía hắn.
Lăng Mộ Ngôn trăm triệu không ngờ tới, Tiểu Hắc mà bản thân tưởng rằng sẽ không bao giờ trở về nữa, cư nhiên sẽ lấy phương thức này xuất hiện ở trước mặt hắn. Khó trách bản thân sẽ cảm thấy có chút quen thuộc, khó trách bản thân sẽ đối với y sinh ra hảo cảm…
Hóa ra y chính là Tiểu Hắc.
Tiểu nhân ngư con ngươi màu lam trầm xuống, dường như hàm chứa một ít hơi nước. Hắc long có chút kinh hoảng tiến lên, vươn ra cánh phải muốn vuốt ve, lại đột nhiên bị hắn dùng tay túm lấy.
Cảm giác được tay của hắn khẽ cử động, hắc long tưởng rằng Lăng Mộ Ngôn là muốn phát tiết một chút kích động, liền ánh mắt sáng ngời đem một cánh khác cũng vươn lại đây lấy lòng. Mà Lăng Mộ Ngôn cũng phối hợp dùng tay túm lấy cánh trái của y, sau đó hai tay dùng sức, hướng phía trước hơi hơi lôi kéo, dường như muốn cùng y chơi đùa.
Sau đó, hắn nhìn hắc long không chút cảm giác đang cực kỳ kích động nhe ra ba cái răng, mỉm cười —–
Rầm!
Lăng Mộ Ngôn vỗ vỗ tay, thoáng nâng mắt, nhìn hắc long lõm vào trong tường đang dần dần trượt xuống, thanh âm ôn nhu, mềm mại lại nhu thuận, “Tiểu Hắc, lá gan của ngươi thật đúng là càng lúc càng lớn nha.”
Hắc long: “… QAQ”
“Trong khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu, hửm?” Lăng Mộ Ngôn âm cuối nâng cao, mang theo khí tức nguy hiểm, lên tiếng hỏi.
Hắc long đem bản thân gian nan rút ra, dùng móng vuốt yên lặng lau lau bụi trên mặt, sau đó chuyển thành hình ngươi đứng thẳng lên, tựa hồ có chút chột dạ thấp giọng đáp, “… Ở Ma giới.”
Lăng Mộ Ngôn chống cây cột trực tiếp dùng đuôi quăng cho y một bạt, sau đó hừ lạnh nhảy tới trên giường trong phòng, dỗi không thèm để ý đến y.
Ma vương bị nhân ngư quăng đuôi vào mặt vội vàng đuổi kịp, đôi mắt vàng buồn rầu nhìn tiểu nhân ngư không chịu để ý đến mình, “Lúc ấy ta thật sự không muốn rời đi a, Cloris, đều do Keller tự tiện chủ trương, cưỡng ép mang ta trở về.”
Nghĩ tới bản thân nhớ Tiểu Hắc như vậy, mà y lại trốn ở Ma giới không chịu xuất hiện, Lăng Mộ Ngôn càng không vui, lại một lần nữa vung đuôi lên, hung hăng đập lên trên gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc của y, liếc y cười khổ nhưng không chút nào tức giận, tiểu nhân ngư hừ nhẹ lại cách xa y một chút.
—– Đều là lỗi của Keller!
Ma vương đại nhân chật vật thay đổi sắc mặt ở trong lòng hung tợn thầm nghĩ.