“Mộ Mộ, ta muốn mượn cuốn sách này nha ~”
Thư viện, Ludwig thuận tay lấy ra một cuốn sách đặt xuống trước mặt quản lý thư viện đang cúi đầu viết cái gì, tươi cười dịu dàng nói.
Mà quản lý thư viện cũng không ngẩng đầu lên, đẩy chiếc kính đen che lấp gần hết khuôn mặt, ngữ khí bình thản nói, “A, xin chờ một chút.”
Ludwig bị người ta chán ghét coi nhẹ tỏ vẻ thập phần mất hứng, “Mộ Mộ là đang bận gì a, vì sao không thể làm giúp ta trước nha ~”
Lăng Mộ Ngôn ngữ khí vẫn như trước vô cùng lãnh đạm, “Tôi đang chờ anh chừng nào thì có thể đem cái nickname buồn nôn kia xóa bỏ.”
[Đúng vậy đúng vậy, Mộ Mộ là cái tên anh có thể gọi sao?!] hồi lâu không xuất hiện đột nhiên lên tiếng, phẫn nộ tới mức ở trong đầu của Lăng Mộ Ngôn giậm chân, [Cư nhiên dám nhúng chàm cái tên thần thánh như vậy, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!]
Lăng Mộ Ngôn ngòi bút ngừng lại một chút, mặt không biến sắc hỏi, “?”
[Oa oa oa nam thần, người ta rốt cuộc đã trở lại! Có nhớ không ~ (lăn lộn)]
“Ngượng ngùng, hoàn toàn không có a.”
[… Hừ, biết ngay Ngôn Ngôn cậu chung quy thích đả kích người ta, người ta sẽ không mỏng manh tới mức chỉ mới như vậy đã bị đánh đổ nha ≧▽≦]
“Thế nào, cấp trên gọi ngươi có chuyện gì sao?”
[Ha ha, người ta biết Ngôn Ngôn lo lắng cho người ta mà ~!] lập tức đắc ý, [Yên tâm đi, mặc dù lúc trước vi phạm quy định đem cậu truyền tống đến trước khi nguyên chủ tiến vào sân huấn luyện, nhưng mà cấp trên cũng không ra quyết định trừng phạt tôi nha, dù sao Ngôn Ngôn chính là đại thần công lược đứng hạng nhất trong không gian hệ thống chúng ta ~ chúng ta chính là bộ đôi hợp tác kim bài, chủ thần tự nhiên sẽ tùy vào tình huống để châm chước nha (/w)]
Lăng Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng, thanh âm cũng nhịn không được thoải mái hơn một chút, “Ai cùng ngươi là bộ đôi hợp tác kim bài, hửm?”
tốc độ nói cực nhanh, [Linh hồn của chúng ta buộc định lẫn nhau, đương nhiên Ngôn Ngôn là người hợp tác của tôi a ~ nha nha nha Ngôn Ngôn, cậu không thể thoát khỏi tôi đâu a, hết hy vọng đi!]
Lăng Mộ Ngôn không nói nữa, khóe môi lại nhịn không được nhếch lên.
“Mộ Mộ, cái nickname này không hay sao?” Ludwig nửa người ghé vào trên mặt bàn, lấy tay đỡ đầu, ý cười trong suốt, “Đây là vì biểu đạt tình hữu nghị giữa chúng ta mới cố ý nghĩ ra đấy nha, trước kia khẳng định không có ai gọi cậu như vậy đi?”
Lăng Mộ Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn y một cái, “Anh cho rằng tôi sẽ tin anh?”
Ludwig bất đắc dĩ buông tay, trên khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt mỹ tràn đầy ôn nhu sủng nịch, “Nhưng mà Heath Voight đã hướng Lăng thị đưa ra điều kiện hòa đàm nha, thành ý như vậy, Mộ Mộ cậu vì sao vẫn không tin a?”
hòa đàm: đàm phán hòa bình
“Thế nhưng Lăng thị vẫn chưa hồi âm không phải sao?” Hắn khóe môi giương lên một độ cong lãnh đạm, ngữ khí tràn ngập mỉa mai, trên thấu kính che phủ một tầng sương trắng nhàn nhạt, “Vì sao anh vẫn không hiểu? Không ai tin tưởng anh, Ludwig • Heath Voight.”
“Các người thực sự suy nghĩ quá nhiều, ai.” Ludwig hoàn toàn không hề tức giận, khẽ thở dài, dường như rất khổ não, “Rõ ràng là Lăng thị các người một mực khiêu khích Heath Voight, tại sao cứ làm như là Heath Voight bắt nạt các người a?”
‘Chủ lực khiêu khích’ tháo xuống kính mắt, chậm rãi lau chùi thấu kính, sau đó như cười như không liếc thanh niên đang giả bộ thuần khiết nào đó, “Nói cứ như cái người nào đó chung quy không ngừng tìm cách đào góc tường của Lăng thị không phải là anh vậy.”
Ludwig tươi cười càng ngày càng ôn nhu, “Mộ Mộ chú ý ta như vậy, thật sự là thụ sủng nhược kinh a.”
thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
“Mặc kệ anh rốt cuộc có mục đích gì, tóm lại Lăng thị không thể cùng Heath Voight giảng hòa, hết hy vọng đi.”
“Không sao, dù sao ta cũng không ôm hy vọng, chính là rất muốn trở thành bằng hữu với Mộ Mộ nha ~” Ludwig thanh âm ôn nhu xen lẫn dịu dàng, “Không bằng Mộ Mộ tới Heath Voight chúng ta, như thế nào? Ta cho cậu quyền lợi tự do a ~”
Lăng Mộ Ngôn cười lạnh, môi mỏng khẽ nhếch, lạnh lùng ngạo mạn vô tình phun ra hai chữ, “Nằm mơ.”
Ludwig thoáng cong người, khoảng cách cách Lăng Mộ Ngôn càng lúc càng gần, vẻ mặt ai oán nói, “Thật không công bằng ~ rõ ràng Mộ Mộ đã biết ta là ai, nhưng mà ta ngay cả địa vị thực sự của Mộ Mộ ở Lăng thị cũng không đoán ra được nha ~”
“Anh không phải đã biết rồi sao, chuyện tôi là Mộc Ca.” Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn không bị mắc mưu, lười nhác liếc y một cái, phượng mâu nhướng lên lạnh nhạt ma mị mê người, “Địa vị của Mộc Ca ở Lăng thị, anh thực sự không biết rõ?”
“Nhưng mà… Mộ Mộ họ Lăng nha ~” Ludwig bị cái liếc mắt dường như ẩn chứa phong tình vạn chủng kia làm cho trong lòng rung động, tươi cười trên mặt càng thêm phơi phới, “Ta cũng không cho rằng lấy tính cách của Mộ Mộ, sẽ bằng lòng dùng tên giả a ~”
Quả nhiên, thế gian này chỉ có dung mạo của Mộ Mộ là có thể sánh bằng y nha, ha ha a ~
“Anh biết rồi?” Lăng Mộ Ngôn mang theo tràn ngập ngạo khí nhếch lên khóe môi, thanh âm như tiếng ngọc vỡ rơi vào trong tuyết, ẩn chứa sương mù, “Bất quá về vấn đề này… tôi quả thực khinh thường dùng tên giả, thì làm sao?”
“Ở Lăng gia, người có thể sử dụng họ ‘Lăng’ này, nhất định là người có huyết thống Lăng gia, cho nên —–” Ludwig hơi hơi nheo lại con ngươi màu lam bí hiểm, “Mộ Mộ, khẳng định cũng là huyết mạch của Lăng gia đi?”
Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không phủ nhận.
“Quả nhiên, ta đối với Mộ Mộ càng ngày càng cảm thấy hứng thú nha ~” Ludwig kề sát vào hắn, “Vô luận là thân thể… hay là tính cách, toàn bộ a toàn bộ… đều cảm thấy hứng…”
—– Bốp!
Cuốn từ điển rất dày không chút lưu tình đập vào trên khuôn mặt yêu nghiệt kia của Ludwig, Lăng Mộ Ngôn nở nụ cười tràn ngập yêu diễm mị hoặc, thanh âm quả thực ngọt ngào rung động lòng người, chỉ nghe thấy hắn dịu dàng phun ra từng chữ từng chữ một, “Biến, thái, biến, đi.”
Ludwig: “…”
Y xoa xoa khuôn mặt, suýt chút nữa đem mặt vò thành một đoàn, “Mộ Mộ cậu thực ngoan độc, là đang ghen tị mỹ mạo của ta sao?”
“Đầu tiên, da mặt anh đã dày đến mức ngay cả bị từ điển đập lên cũng không xây xước gì.” Lăng Mộ Ngôn chậm rãi thu hồi cuốn từ điển, còn lộ ra biểu tình ghét bỏ dùng bàn chải nhỏ nghiêm túc quét qua quét lại bìa sách, “Kế tiếp, tuy rằng không tự kỷ giống như anh, nhưng tôi tự nhận là tôi so với anh dễ nhìn hơn, cho nên hoàn toàn không cần phải ghen tị với một kẻ ngu xuẩn sở hữu diện mạo quá mức thuần khiết lương thiện.”
Ludwig: “…”
“Mộ Mộ chẳng lẽ không sợ ta tức giận sao, ta mà tức giận —–” Ludwig ngoài cười nhưng trong không cười, “Chính là rất nghiêm trọng đó nha?”
“Sợ anh?” Lăng Mộ Ngôn tức khắc trở nên rục rịch, trong đôi phượng mâu tràn ngập khiêu khích cùng dục vọng chiến đấu, “Có giỏi thì anh liền cùng tôi chân chính đánh một trận, đừng làm con rùa đen rụt cổ a?”
Ludwig khổ não tiếp tục xoa mặt, “Vì sao Mộ Mộ luôn luôn tôn sùng bạo lực như vậy nha? Hòa bình hữu nghị sống chung với nhau giống như hiện tại không tốt sao?”
“Hoàn, toàn, không, tốt.” Đã nhiều ngày không ngừng bị quấy rối, thiếu niên ngữ khí cứng nhắc trả lời, “Hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy được tôi đối với anh rất hữu nghị.”
“Mộ Mộ ~”
“Biến thái, anh có thể bình thường một chút được không?” Lăng Mộ Ngôi khóe môi thoáng run rẩy, biểu tình ghét bỏ, “Cư nhiên còn làm nũng, không thấy buồn nôn sao?”
Ludwig tươi cười trên khuôn mặt cứng đờ, chung quanh nhất thời bốc lên sát khí.
Lăng Mộ Ngôn nụ cười tức khắc biến thành yêu diễm không thể tin nổi, bàn tay đặt sau lưng liền giơ lên hai khẩu súng nhanh chóng nhắm về phía Ludwig.
Vì thế cuộc chiến giữa hai người cứ như vậy lại thăng cấp.
… Đương nhiên còn có cả tiếng gào thét quen thuộc trước sau như một từ ngoài cửa truyền đến: “Lại đánh tiếp tài chính sẽ thật sự thiếu hụt a, gia chủ hỗn đản!!”.
…
“Thực khéo a, Mộ Mộ chúng ta lại gặp nhau ^_^”
Lăng Mộ Ngôn im lặng nhìn đại biến thái đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, hoàn toàn không hề có ý định che giấu việc bản thân theo dõi mà tới, đầu bỗng nhiên có chút đau nhức.
“A Ngôn, người này là —–?” Thiếu nữ ăn mặc tinh xảo như búp bê khoác tay lên khuỷu tay của hắn, hơi hơi nghiêng đầu có chút tò mò nhìn về phía Ludwig tựa như thiên sứ thuần khiết, ở trong ánh mắt ôn nhu của y không tự chủ được có chút đỏ mặt.
A Ngôn —–? Ludwig trong con ngươi màu lam thoáng sâu thẳm, tươi cười trên mặt có chút quái lạ.
“Không biết.” Lăng Mộ Ngôn nhăn mày liếc y một cái, sau đó hơi hơi cúp mắt nở nụ cười mị hoặc kề sát vào cô gái, trong con ngươi của hắn mang theo sương mù yêu diễm, đôi môi đỏ mọng thoáng cong lên. Thiếu niên như yêu tinh trong đồng thoại, xinh đẹp tới mức khó tin, thanh âm dường như lây dính màn sương mù mưa bụi chốn Giang Nam câu dẫn hồn phách người ta —–
“Có tôi ở bên cạnh, A Vũ cư nhiên còn có tâm tư đi hỏi thân phận của nam nhân khác sao?”
Lăng Vũ Uyển hai má lập tức đỏ bừng, ánh mắt vốn trong suốt sạch sẽ tức khắc trở nên mờ mịt, dần dần nhiễm đầy si mê, “A Ngôn…”
Ludwig nhất thời sắc mặt có chút không vui, Mộ Mộ cư nhiên không nhìn y, là bởi vì nữ nhân diện mạo căn bản kém xa mình kia sao? Rốt cuộc là cái gì cướp đi lực chú ý của ‘món đồ chơi’ của mình?
Là đôi mắt màu đen mang theo si mê kia sao? Thực sự khiến người ta cảm thấy chướng mắt a, không bằng móc ra ngâm vào trong formalin để Mộ Mộ mỗi ngày thưởng thức là được rồi ~
formalin: là một hợp chất hữu cơ, nó có khả năng làm đông tụ protein, cho nên có thể dùng để bảo quản xác ướp
Là khuôn mặt giả bộ ngây thơ kia sao? Hay là đôi tay trắng nõn đang thân thiết khoác lên khuỷu tay của hắn?
Không vui, không vui, không vui không vui không vui a –!!
Thật sự là vừa nhìn liền mất khẩu vị a, diện mạo xấu như vậy còn muốn câu dẫn ‘món đồ chơi’ của mình?
Ludwig bắt đầu ở trong lòng nghiêm túc tự hỏi, nên dùng dao từng nhát từng nhát cắt xuống da thịt của cô ta rồi tỉ mỉ băm vụn, hay là trực tiếp chặt đứt đầu của cô ta rồi giải phẫu a?
Nghĩ như vậy, tươi cười vốn ôn nhu trên mặt y dần dần vặn vẹo, khí tức quanh người cũng dần dần trở nên bệnh trạng.
Ngay tại thời điểm sát ý trong lòng càng ngày càng nồng đậm, bụng bất ngờ truyền đến một trận đau đớn không kịp phòng bị, y phục hồi tinh thần, nhìn thấy thiếu niên yêu tinh đang như cười như không trừng mắt nhìn mình, hiếm thấy giật mình mở to con ngươi.
Gánh chịu hai đường nhìn mờ mịt khó hiểu của Lăng Vũ Uyển cùng Ludwig, Lăng Mộ Ngôn lười biếng ngáp một cái nói, “Ai da, vừa rồi đột nhiên cảm giác được một trận tà khí… chẳng lẽ là ảo giác sao?”
Lăng Vũ Uyển: “…”
Ludwig: “…”