Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
“Cặp vợ chồng nhỏ.”
Hôm sau là thứ ba.
Bởi vì phải đi làm, khi đồng hồ báo thức vang lên, Trình Thư Nặc cũng đúng lúc tỉnh, giơ tay tắt chuông, rồi chuẩn bị rời giường.
Cô chỉ trở người một cái, vòng eo đã bị người dùng lực giữ lại, giây tiếp theo thì lọt vào một vòng ôm ấm áp, người đàn ông ôm chặt lấy cô.
Trình Thư Nặc ngoan ngoãn để Lâm Yến ôm một lát, một lúc lâu sau thấy anh không định buông tay, Trình Thư Nặc mới khẽ cào ngực anh, “Em phải đi làm rồi.”
Cánh tay của Lâm Yến siết lấy vòng eo của Trình Thư Nặc, ép người vào lòng, anh không mở mắt ra, giọng điệu trầm thấp, “Hôm nay xin nghỉ đi.”
Trình Thư Nặc bóp mũi anh, bất đắc dĩ nói: “Cứ nghỉ làm mãi thì em sẽ bị sa thải đó.”
Lâm Yến ôm cô chặt hơn một chút, “Anh không nuôi nổi em à?”
Trình Thư Nặc thấy anh bỗng dưng lại vào vai tổng giám đốc bá đạo, hơi buồn cười, “Anh nuôi được, nhưng em cũng phải đi làm chứ.”
Lâm Yến vẫn không buông tay, anh dụi đầu vào cổ cô, hiếm khi lại không biết phải trái, “Anh kệ đấy, hôm nay em phải ở bên anh.”
Trình Thư Nặc nhìn thời gian, vẫn muốn tranh thủ, “Đừng mà, anh cũng phải…”
Cô chưa nói hết một câu thì cánh môi của Lâm Yến đã đè lên, nụ hôn có chút mạnh mẽ, mang chút tức giận, Trình Thư Nặc bị anh hôn đến mức hai má đỏ ửng lên, Lâm Yến mới từ từ buông cô ra, giọng điệu vẫn trầm thấp, “Chỉ một ngày thôi.”
Anh nói xong, hai má lại vùi vào ngực Trình Thư Nặc cọ xát, hai tay cũng bắt đầu làm loạn, “Có đồng ý không? Rốt cuộc là em có đồng ý không?”
Trình Thư Nặc sợ ngứa, cô vặn vẹo người né tay anh, mỉm cười xin tha: “Đồng ý! Em đồng ý với anh là được chứ gì!”
Cả người Lâm Yến đè lên Trình Thư Nặc, giam người nọ dưới cơ thể của mình, nói với vẻ nghiêm túc: “Lúc anh còn nói chuyện tử tế thì sao lại không đồng ý, cứ nhất quyết phải để anh hành động đúng không?”
Trình Thư Nặc bị anh đặt xuống giường, tóc tai bù xù, cô cười chy nước mắt, gắng sức lắc đầu với Lâm Yến, diễn vô cùng phối hợp: “Chồng à, em không dám nữa, lần sau không dám nữa.”
Lâm Yến thả cổ tay của cô ra, vén mấy sợi tóc xõa nơi khóe môi cô ra sau tai: “Thái độ không tệ.”
Trình Thư Nặc giơ tay ôm cổ Lâm Yến, “Có thưởng không?”
Cô mỉm cười cố gắng bĩu môi với anh.
Lâm Yến vờ như không hiểu, anh xoay người xuống khỏi người Trình Thư Nặc, xoay người đưa lưng về phía cô, “Ai muốn hôn em chứ.”
Trình Thư Nặc bị chọc cười bởi sự mất tự nhiên của anh, cô chủ động lại gần sát lưng anh, giơ tay ôm lấy anh từ phía sau, “Hôm nay chúng ta có kế hoạch gì thế?”
Giọng cô nũng nịu, không cố ý nịnh bợ.
Cảm xúc mất tự nhiên của Lâm Yến cũng biến mất rất nhanh, một câu của Trình Thư Nặc đã dỗ được anh, anh xoay người, cũng ôm lấy cô, “Không có kế hoạch gì, ở nhà với nhau đã tốt lắm rồi.”
Trình Thư Nặc giơ tay chọc mặt anh, cố ý giở trò, “Không phải là anh lưu luyến em đấy chứ? Bị em làm mê muội đó hử luật sư Lâm?”
Cô nghĩ rằng Lâm Yến sẽ phủ nhận, nhưng Lâm Yến lại thoải mái trả lời, “Đúng là lưu luyến.” Dường như anh còn suy nghĩ nghiêm túc, “Nhưng tạm thời chưa bị mê muội.”
Trình Thư Nặc vui vẻ, cô cười toe toét, “Hôm nay chúng ta dọn dẹp nhà một chút, xem xem có cần mua gì không, rồi lại đi siêu thị!”
Lâm Yến cũng cười, “Được.”
Có được đáp án khẳng định, Trình Thư Nặc vội vã chuẩn bị rời giường.
Lâm Yến lại vẫn không buông tay, cánh tay vòng lấy cô, sờ tới sờ lui cách lớp quần áo, cúi đầu dụi đi dụi lại trước ngực cô, rồi lại ngẩng đầu lên hôn cô.
Trình Thư Nặc nghĩ là anh muốn làm, nên chủ động lại gần anh, giơ tay vén vạt áo ngủ của anh lên.
Trình Thư Nặc cũng thích gần gũi với Lâm Yến, quấn quít thân mật gắn bó với nhau, khiến cô rất kiên định, tựa như Lâm Yến là của cô, sẽ mãi mãi không chia lìa.
Lâm Yến lại đè tay cô lại, kéo mu bàn tay cô khẽ vut ve, anh không làm bước tiếp theo, cánh môi dịu dàng đè lên vành tai cô, anh ôm chặt lấy cô, “Tiểu Nặc, ngủ với anh thêm một lúc nữa nhé.”
Chờ hai người ngủ dậy thì đã gần trưa, Trình Thư Nặc vẫn tỉnh sớm hơn Lâm Yến mấy phút.
Cô quét tước vệ sinh phòng khách, Lâm Yến cũng đã rửa mặt xong, thay một bộ quần áo thoải mái, quần dài màu xám, phía trên là chiếc hoodie màu trắng, người cao chân dài thản nhiên đi về phía cô.
Trình Thư Nặc nhìn anh với vẻ mê trai, “Đàn ông nhà ai mà đẹp trai thế này?”
Lâm Yến nhìn cô với vẻ lạnh nhạt.
Trình Thư Nặc để máy hút bụi dựa vào tường, học làm fan kích động vẫy tay về phía thần tượng, “Chồng ơi! Nhìn đây này!”
Lâm Yến tới trước mặt Trình Thư Nặc, khuôn mặt tuấn tú vẫn vô cảm, hai tay đút túi ung dung nhìn cô.
Trình Thư Nặc có chút mất hứng.
Ai ngờ vào một giây khi cô chuẩn bị ngừng diễn thì Lâm Yến giơ tay lên, bụng ngón tay đè khóe môi cô, khẽ lau, “Mê trai cũng được, nhưng đừng chy nước miếng.”
Anh thản nhiên nở nụ cười, mặt mày dịu dàng.
Trình Thư Nặc bị anh nhìn mà không chắc lắm, cũng giơ tay sờ khóe môi, “Em chy nước miếng á?”
Lâm Yến nhướng mày, cúi đầu “Ừ” một tiếng, không giấu nổi vẻ tươi cười nơi đáy mắt.
Trình Thư Nặc nhận ra là Lâm Yến đang trêu cô, cô hất tay anh ra, nhét máy hút bụi vào tay Lâm Yến, “Phạt anh quét dọn đấy.” Cô chỉ phòng khách, “Dọn không sạch thì không được ăn cơm.”
Lâm Yến không nói gì, khóe miệng vẫn luôn giữ nụ cười.
Trình Thư Nặc đi về phía bếp, đi được nửa đường thì cô nhớ tới điều gì đó, tìm một cái tạp dề trong tủ, rồi chạy chậm về phía Lâm Yến.
Lâm Yến nghe lời ngoan ngoãn quét dọn, thấy Trình Thư Nặc đi tới, cầm một chiếc tạp dề màu hồng nhạt, trên mặt còn có rất nhiều hình trái tim và hoa nhỏ, biểu cảm của anh có chút quái lạ, “Anh không muốn.”
Trình Thư Nặc đang chuẩn bị ra tay với người đàn ông của mình, nghe thế thì dừng động tác giũ tạp dề lại, “Tại sao?”
“Xấu quá.”
“…”
Trình Thư Nặc bước từng bước lại gần anh, muốn tròng tạp dề vào đầu Lâm Yến, Lâm Yến lùi ra sau cực kì nhanh, khéo léo tránh khỏi, lại nhìn cô với vẻ cảnh giác.
Trình Thư Nặc định thuyết giáo, “Anh mặc đồ trắng, dễ bẩn, làm bẩn rồi em còn phải giặt nữa đó.”
Lâm Yến nhấp môi, nói bình tĩnh: “Anh có thể tự giặt.”
Trình Thư Nặc trả lời như thấy chuyện lạ: “Sao luật sư Lâm đẹp trai của chúng ta lại có thể tự giặt quần áo được.”
“Thế thì giặt bằng máy giặt.”
“…”
Trình Thư Nặc định dùng sức mạnh, cô nhào về phía Lâm Yến, đeo tạp dề vào người anh, nói rất khí thế: “Không đeo cũng phải đeo! Anh không nghe lời em hử?”
Lâm Yến bị cô vợ của mình dọa, phản ứng chậm nửa nhịp, cũng đã bị người nào đó đắc thủ.
Trình Thư Nặc tròng vào đầu anh xong thì siết eo Lâm Yến, kéo hai cái dây của tạp dề buộc một cái nơ sau lưng anh, rồi lại dùng mu bàn tay thô lỗ vỗ lên ngực anh, “Anh là ai thế? Sao lại đeo tạp dề của đàn bà con gái thế này?”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến cúi đầu, im lặng nhìn phần ngực màu hồng nhạt của mình, có rất nhiều trái tim, rất nhiều hoa, còn có kem nữa…
Một lúc sau, anh nhìn cô gái đang cười tủm tỉm trước mắt, cầm máy hút bụi lặng lẽ đi tới một góc, nói rất bình thản: “Anh quét dọn, đừng có làm phiền anh.”
Đến cả bóng dáng của Lâm Yến cũng có vẻ tủi thân, Trình Thư Nặc lại thấy ngọt ngào trong lòng, cô cũng không cố ý giở trò nữa, nhìn thời gian rồi chạy vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Căn bếp kiểu mở, hai người đều có thể nhìn thấy đối phương.
Trình Thư Nặc cảm thấy mình càng ngày càng sến sẩm, rõ ràng đã trưởng thành rồi, nhưng lại cứ dính với Lâm Yến, giống như đang trong tình yêu cuồng nhiệt, không nỡ cách xa dù chỉ nửa bước.
Dường như Lâm Yến bình tĩnh hơn cô một chút, lần nào cô nhìn lén anh, Lâm Yến thì cúi đầu, nghiêm túc quét dọn, không bỏ qua một góc nhỏ nào.
Lâm Yến chính là người như thế, làm chuyện gì cũng nghiêm túc, lớn thì kiện tụng, nhỏ thì quét dọn, mỗi một chuyện qua tay anh đều sẽ tập trung % không để ý đến gì khác.
Trình Thư Nặc cảm thấy người đàn ông như thế tuấn tú vô cùng.
Trình Thư Nặc lén thưởng thức một lát rồi lại lẳng lặng quay đi, mở nồi luộc, cô bỏ nguyên liệu nấu ăn trên thớt vào nồi, rồi đậy vung.
Khi quay đầu nhìn về phía phòng khách thì phát hiện ra không thấy Lâm Yến nữa, chỉ còn cái máy hút bụi đổ xuống đất.
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc ngẩn ra tại chỗ, ánh mắt nhanh chóng lướt một vòng cũng không thấy người, cô kéo chiếc khăn lau khô tay, đang chuẩn bị ra ngoài, ai ngờ còn chưa xoay người thì đã bị người nọ bế ngang lên.
Anh hành động rất nhanh, trong giây lát, Trình Thư Nặc đã bị để lên bệ lưu ly, trước người là khuôn ngực cường tráng dày rộng của người đàn ông, phía sau là đá cẩm thạch lạnh như băng, cô bị vây ở giữa.
Lâm Yến cúi đầu, lại gần khóe môi cô, “Sao mà cứ nhìn anh mãi thế?”
Người nào đó bị bắt quả tang mạnh miệng: “Nhìn đại thôi.”
Lâm Yến nghe thấy đáp án của cô thì thản nhiên mỉm cười, giây tiếp theo anh cúi đầu hôn cô.
Cánh tay Trình Thư Nặc đẩy anh một cái, cô hơi xấu hổ, “Đang nấu cơm đấy, anh làm gì thế?”
Lâm Yến ôm cô lên bệ lưu ly, ngực đè lên trước, rồi lại nâng cằm cô lên, “Có qua có lại, anh cũng hôn đại thôi.”
- -----oOo------