Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
“Anh muốn hoà tan Trình Thư Nặc vào cơ thể.”
Ngày hôm sau là thứ bảy, không cần phải đi làm, Trình Thư Nặc thức dậy theo thói quen, chỉ là bên gối có thêm một người, có một số việc không phải là điều mà cô có thể kiểm soát được.
Cô chỉ trở người một cái, với đại cái di động nhìn thời gian, ai ngờ khi cô để di động xuống thì phía sau lại có một cơ thể rắn chắc dán sát lại, sau đó là một hơi thở ấm áp phả bên tai cô, “Tỉnh rồi à?”
Giọng nói của người đàn ông biếng nhác, không còn sự trong trẻo lạnh nhạt như trước kia nữa.
Trình Thư Nặc không nghĩ nhiều, cô xoay người lại gần anh, kề sát vào lòng anh, đùi phải gác lên eo người đàn ông, cô nhắm mắt lại, một hồi lâu sau thì mới thấp giọng lẩm bẩm trong ngực anh: “Vẫn còn buồn ngủ.”
Cô lưu luyến nguồn nhiệt, hai má cọ ngực anh, hỏi khẽ: “Anh dậy sớm thế?”
Cô chầm chậm nhắm hai mắt lại như cũ, đùi phải gác trên eo người đàn ông, Trình Thư Nặc lập tức dùng mũi chân khẽ chọc cẳng chân anh, “Ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Trong chăn, cánh tay Lâm Yến không nhịn được men theo eo cô đi dọc xuống, vuốt làn da mịn màng trắng sáng bên hông mình, anh cúi đầu hôn lên mắt Trình Thư Nặc, hỏi với giọng rất thấp: “Không ngủ được nữa.”
Trình Thư Nặc vẫn từ từ nhắm hai mắt lại, ý thức của cô mơ mơ màng màng, vẫn chưa tỉnh hẳn, nhận thức duy nhất cũng là quan tâm Lâm Yến, “Sao lại không ngủ được nữa, vẫn chưa tới giờ mà.”
Lâm Yến thấy cô nửa tỉnh nửa mơ, mà vẫn còn có thể lo cho anh, đôi mắt anh cong lên mỉm cười, cúi đầu chặn cánh môi cô, tỉ mỉ vuốt thẳng, “Tối hôm qua kích động quá, nên không ngủ được.”
Anh dứt lời, ban đầu Trình Thư Nặc không phản ứng, im lặng mấy giây, rồi chợt “bốp” một tiếng, một tiếng trầm đục truyền ra từ trong ổ chăn.
Trình Thư Nặc lấy móng vuốt của người nào đó ra, “Em cảnh cáo anh, đừng có mà sờ em.”
Mắt Lâm Yến hơi híp lại, nhìn cô gái trong lòng, anh lắc đầu, tiếc nuối nói: “Không làm được.”
Cùng với ba chữ nhẹ nhàng của anh, trong chăn lại có mấy tiếng vang “bốp bốp bốp”.
Trình Thư Nặc hất cái bàn tay xấu xa của anh ra, bực bội mở mắt, “Đã nói là đừng có sờ rồi, mới sáng sớm mà làm cái gì thế!”
Trình Thư Nặc hung dữ liếc xéo anh một cái, Lâm Yến bất đắc dĩ, tay phải vươn ra từ trong chăn, khoé mắt lướt qua, cả mu bàn tay bị đánh đỏ lên, anh lập tức giơ lên trước mắt cô, “Em bạo lực gia đình.”
Anh cố ý đè thấp giọng xuống, nghe rất là ấm ức.
Trình Thư Nặc nhìn lướt qua mu bàn tay anh, trước tối qua có lẽ cô sẽ đau lòng thật, nhưng qua tối qua, cô xem như đã thấy rõ, đàn ông ở trên giường cũng chẳng phải là loại tốt lành gì, người đàn ông bình thường có đàng hoàng thế nào, thì ở trên giường cũng sẽ không biết đủ.
Lâm Yến giả vờ đáng thương, mắt Trình Thư Nặc nhắm lại mở ra, mặt không chút thay đổi nói: “Đỏ lên thì là do bạo lực gia đình sao?”
Lâm Yến gật đầu rất nhẹ.
Cửa sổ phòng ngủ không có rào chắn, ánh sáng len vào qua những khe hở, những chùm sáng trắng chiếu xuống sàn nhà bằng gỗ, căn phòng tối tăm dần dần trở nên sáng sủa.
Trình Thư Nặc xốc chăn lên một nửa, cô ưỡn ngực, hất cằm hỏi: “Nếu bị đỏ là do bạo lực gia đình, thì mức độ này của em được xem như thiệt hại cấp mấy vậy? Hả Luật sư Lâmmmmm.”
Một chữ cuối cùng cô cố ý kéo dài ra, càng dốc sức ưỡn ngực lên.
Lâm Yến không nghĩ rằng Trình Thư Nặc sẽ so đo với anh như vậy, đuôi mắt anh lướt qua mấy dấu vết mờ ám nào đó, nhanh chóng kéo chăn cho Trình Thư Nặc một lần nữa, rồi kéo cô vào lòng, chủ động nhận lỗi, “Anh sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Trình Thư Nặc thấy thái độ của anh không tệ, không thật sự so đo, cô lại nhắm mắt ngủ.
Chưa đợi cô ngủ thì bên tai lại truyền tới âm thanh quen thuộc: “Bình thường em dậy lúc mấy giờ vậy?”
Trình Thư Nặc trực tiếp không để ý, tiếp tục ngủ.
Lâm Yến không chờ được câu trả lời của cô, nên vẫn còn nói tiếp: “Tự tỉnh hay là có chuông báo thức?”
Trình Thư Nặc vẫn không muốn để ý tới anh, cũng thật sự còn buồn ngủ.
Lâm Yến cũng không thấy cụt hứng, anh ôm cô, cúi đầu nhìn người trong lòng, im lặng một lúc, rồi lại cúi đầu mở miệng: “Một mình anh rất nhàm chán, hay là em đừng ngủ nữa?”
Trình Thư Nặc cảm thấy Lâm Yến bị điên rồi, cô không dám ở gần người điên quá, nên muốn rời khỏi vòng ôm của anh, nhưng không thành công, Lâm Yến ôm không buông tay, cô không rời khỏi được.
Đang lúc vùng vẫy trái phải thì bên tai lại vang lên một giọng nặng nề: “Chúng ta đụng chạm lẫn nhau một chút, thế thì tình cảm sẽ càng bền chặt nhỉ?”
Trình Thư Nặc bị anh làm ầm ĩ đến phiền, một người bình thường ít nói như thế, sao mà mới sáng ra lại nói nhiều thế này, lại còn toàn là lời vô nghĩa.
Hai tay Trình Thư Nặc dán sát đôi má anh, dùng sức xoa nhẹ hai cái, “Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì!”
Cuối cùng Trình Thư Nặc nhìn thẳng vào anh, động tác thô lỗ, xem ra là đã khá tỉnh táo rồi.
Lâm Yến bị cô ôm hai má, anh lập tức cụp đôi mắt đang quan sát xuống một nửa, vô cùng chân thành nói với Trình Thư Nặc: “Anh cũng muốn làm thêm lần nữa.”
Trình Thư Nặc sửng sốt, khoé miệng run rẩy.
Lâm Yến là một người hay nói lí lẽ, anh ăn nói hùng hồn: “Em đây là có vẻ mặt gì thế? Tối qua anh đã đồng ý với em rồi, em không thể đồng ý với anh một lần hay sao?”
Trình Thư Nặc: “…”
…
Rõ ràng là Trình Thư Nặc không đồng ý, cũng không biết vì sao lại để Lâm Yến thực hiện được, kết quả cuối cùng chính là lại để anh đe doạ làm chuyện xấu xa một lần nữa.
Trong lòng vẫn còn bài xích ít nhiều, Trình Thư Nặc muốn xoay người lại, ít nhất có thể giảm bớt một chút kch thích về mặt thị giác, nhưng Lâm Yến không cho, so với vào từ phía sau, anh càng thích cách làm mặt đối mặt hơn.
Anh thích nhìn cô, thích nhìn cô cười, thỉnh thoảng cũng thích nhìn cô khóc.
Anh cúi người hôn cô, khiến cô cảm thụ bản thân một cách rõ ràng hơn.
Lâm Yến cũng chắc chắn thêm một lần nữa, rằng Trình Thư Nặc rốt cuộc có phải là của anh hay không, anh cũng có thể mất bất cứ thứ gì, mất gì cũng được, trừ Trình Thư Nặc.
Anh đã từng để mất một lần.
Anh không dám nghĩ, cũng sợ hãi, rõ ràng cả hai đã hoà làm một rồi, anh vẫn cứ lo lắng, thậm chí là đa sầu đa cảm một cách không thể hiểu nổi, cũng thường xuyên lo được lo mất, tất cả những cảm xúc ấy rít gào lao về phía anh, anh không thể kiểm soát mà bắt nạt người dưới thân ác hơn.
Thấy khoé mắt cô đỏ bừng, hốc mắt ẩm ướt, nước mắt lăn ra khỏi khoé mắt, anh lại cúi người xuống, hôn sạch nước mắt của cô từng chút một, gọi tên cô từng tiếng một.
Lâm Yến cảm thấy mình là một kẻ bin thái, anh lưu luyến sự dây dưa nào đó, khả năng tự kiềm chế mà bản thân vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng trở nên nhỏ bé không đáng kể, anh thương yêu Trình Thư Nặc, nhưng vẫn không chậm lại thế tấn công.
Lâm Yến thừa nhận là bị dục vng lôi kéo, anh khô nóng, mãnh liệt, lạc lối nhưng anh lại tỉnh táo, đôi mắt bị tình yêu nhuốm đỏ của anh, sự run rẩy và sợ hãi không muốn ai biết.
Nếu Trình Thư Nặc để ý thì chắc chắn có thể phát hiện ra, nhưng cô của lúc này ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, nhắm hai mắt nức nở, nũng nịu xin tha dưới người anh.
Trước đây anh chẳng sợ gì hết.
Nhưng anh của bây giờ, chuyện gì cũng rất sợ, anh sợ chết, cũng sợ không có Trình Thư Nặc, sợ không thể ở bên cô, khi bên nhau rồi thì lại sợ không thể lâu dài.
Anh vẫn còn lo lắng rất nhiều rất nhiều thứ.
Anh lại còn bin thái muốn hoà tan Trình Thư Nặc nhập vào cơ thể, không chạy được, cũng không chạy nổi, lang thang chìm nổi cùng anh, cùng sống cùng chết với anh.
Lúc kết thúc, Lâm Yến nằm sấp trên người Trình Thư Nặc không chịu xuống, Trình Thư Nặc không có sức đẩy anh, cánh tay mất sức buông thõng bên người.
Lâm Yến cũng quan tâm chăm sóc, anh để ý tới cảm nhận của cô, cúi người nói mấy lời dễ nghe bên tai cô, dịu dàng vỗ về cô.
Trình Thư Nặc không đáp lại, b nguc phập phồng, cố gắng làm dịu hơi thở.
“Ting ting”, tiếng chuông di động chợt vang lên, phá tan tình triều và mập mờ trong căn phòng.
Lâm Yến như không nghe thấy, anh vẫn gẩy phần tóc ngắn giữa trán của Trình Thư Nặc, chặn môi cô, khẽ cười, buồn buồn nói: “Đói chưa? Anh đi làm đồ ăn sáng cho em nhé.”
Trình Thư Nặc nhìn về phía tủ đầu giường, là di động của Lâm Yến, tiếng chuông cứ vang lên liên tục.
Lâm Yến thấy Trình Thư Nặc không nói lời nào, nên lại niết mặt cô vô cùng thân mật, “Tắm cho em một cái trước đã, có chỗ nào không thoải mái không?”
Trình Thư Nặc ngẩng đầu nhìn anh, nhìn xoáy vào trong con ngươi đen láy của anh, cả người cô bủn rủn, quả thật rất muốn ngâm nước nóng, nhưng khi Lâm Yến nói muốn giúp cô, cô vẫn từ chối.
Cô cũng không muốn tắm một hồi rồi lại ma sát ra tia lửa, nhìn cái dáng vẻ này của Lâm Yến cũng không biết là đã đói bụng bao lâu rồi, Trình Thư Nặc thật sự không có sức mà phối hợp với anh.
Ban đầu tiếng chuông dừng lại, bây giờ lại bắt đầu vang lên.
Trình Thư Nặc nghe thì hơi phiền, “Nghe điện thoại đi.”
Lâm Yến ôm Trình Thư Nặc không nhúc nhích, mặt vùi trong hõm cổ cô, anh không muốn bị cắt ngang, nên cắn tai cô, anh vô cùng lưu luyến một buổi sáng như này, anh có vợ trong ngực, sau hơn một nghìn ngày đêm, anh lại có được cô một lần nữa.
Trình Thư Nặc thật sự không có cách nào với anh, cô với cái di động trên ngăn tủ, vuốt mở nghe máy, “Xin chào, ai vậy?”
Không biết là đầu bên kia là nói gì, khuôn mặt Trình Thư Nặc rõ ràng có phần đỏ hơn so với vừa nãy, cô nhanh chóng nhét điện thoại vào tay Lâm Yến, “Phó Duyên tìm anh có việc gấp.”
Cuối cùng Lâm Yến cũng ngẩng đầu, anh mỉm cười nhìn về phía Trình Thư Nặc, “Em nói anh của tụi mình hả?”
Trình Thư Nặc: “…”
Cái người này đúng là không bỏ qua bất cứ một cơ hội chấm mut nào.
Trái lại Lâm Yến cũng có chừng mực, không quấy cô nữa, anh đè lên người Trình Thư Nặc nghe điện thoại, cầm di động chuyển tới bên tai, nhưng trong vòng hai ba câu, nét cười nơi đáy mắt Lâm Yến dần dần tan biến từng chút một, anh nghiêng người nằm sang bên cạnh, vội vàng nhặt quần áo trên đất.
Một phút sau thì cúp máy.
Từ đầu đến cuối Lâm Yến không hề nói một chữ nào.
Trình Thư Nặc cảm thấy được điều bất thường, cô cũng quấn chăn ngồi dậy, “Xảy ra chuyện gì vậy? Anh phải ra ngoài sao?”
Lúc nói Lâm Yến đã mặc xong quần, anh vẫn còn để trần nửa người trên, thấy Trình Thư Nặc ngồi dậy, anh vừa lấy áo sơ mi lên mặc vào người, vừa quỳ lên giường giơ tay dịu dàng xoa mái tóc cô, “Xin lỗi em, anh phải lập tức ra ngoài một chuyến.”
Trình Thư Nặc đưa tay cài cúc áo cho anh, hơi lo lắng hỏi: “Tới cục cảnh sát sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Khi nào thì về?”
Lâm Yến chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng: “Khó mà nói được, có lẽ là sẽ hơi muộn một chút.”
Lâm Yến không nói nhiều, Trình Thư Nặc cũng thức thời không hỏi nữa.
Lâm Yến lo lắng, ôm Trình Thư Nặc cách chăn, “Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, có biết không?”
Trình Thư Nặc hơi buồn cười, “Biết rồi, em cũng không phải là trẻ con, anh nhanh đi bận chuyện của mình đi.”
Lâm Yến cúi đầu lưu luyến hôn cô một cái, đôi mắt anh hơi tối xuống, chặn đôi môi mềm mại của cô lại, khi lên tiếng lần nữa thì giọng thấp xuống.
“Tiểu Nặc, dù có xảy ra chuyện gì, em đều phải tin tưởng anh nhé.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “Hôm nay cũng không có gì hay mà nói, dù sao tôi cũng không bị ép khô.”
Họ Lục nào đó: “Cút! Ra ngoài sẽ gặp tai nạn xe cộ!”
Lâm Yến: “Tỉnh táo chút đi, tôi có đối tượng, tôi thức đêm thân mật, bà thức đêm hói đầu.”
Họ Lục nào đó: “Tôi muốn truyện này là BL (boylove).”
Lâm Yến: “…”
- -----oOo------