Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
“Lâm Yến cố ý quấy cô.”
Ba mươi phút sau, tại văn phòng cục điều tra hình sự thành phố.
Lâm Yến đẩy mạnh cửa văn phòng ra, anh vất vả mỏi mệt chạy tới, tóc hơi rối, hơi thở cũng có chút dồn dập, khuôn mặt nhạt nhẽo hơi ửng đỏ, khiến khí chất chững chạc tẻ nhạt ngày thường tan biến, phối với bộ âu phục màu xám nghiêm chỉnh lịch sự của anh thấy thế nào cũng có chỗ không phù hợp.
Phó Duyên ngồi trong văn phòng, nghe thấy tiếng động, anh ta nhìn Lâm Yến, không chủ động chào đón, mà là cáu kỉnh cào mái tóc dài trên đầu.
Lâm Yến trở tay đóng cửa lại, anh bước nhanh tới bàn làm việc, nhìn xuống Phó Duyên từ trên cao, “Anh có ý gì?”
Giọng anh trầm thấp, đã cố hết sức kiềm chế, nếu nghe cẩn thận thì còn có thể nghe ra mấy phần khó tin.
Phó Duyên ngẩng đầu đối mặt với Lâm Yến, có lẽ là chịu đựng mấy đêm rồi, Phó Duyên rõ là mệt mỏi, thoạt nhìn chẳng có chút tinh thần nào, “Có ý gì sao? Trong điện thoại tôi đã nói rất rõ ràng, chính là ý đó.”
Đáy mắt Lâm Yến lướt qua sự khiếp sợ, chỉ lướt qua trong giây lát, cánh tay anh chống lên mép bàn, giọng lại thấp xuống, “Nạn nhân thứ tư ư? Anh chắc chắn không phải bắt chước gây án chứ?”
Phó Duyên không nói tiếp ngay, anh ta lấy một hộp thuốc lá trong túi áo ra, run tay lấy thuốc, “Lâm Yến à cậu cũng coi thường tôi quá rồi đó, nếu ngay cả cái này mà đại đội điều tra hình sự bọn tôi cũng không phân biệt được rõ, thì còn được xem là cảnh sát sao.”
Đương nhiên Lâm Yến rõ ràng, nếu không phải đã chắc chắn vụ án, Phó Duyên tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Chỉ là anh quá bất ngờ, bất ngờ đến mức không dám thừa nhận.
Phó Duyên làm cảnh sát hình sự hơn hai mươi năm, cảm xúc của Lâm Yến giấu rất sâu, nhưng anh ta vẫn nắm được từng chút, anh ta xoay cái bật lửa trong tay, híp mắt nhìn Lâm Yến trước mặt, hỏi với ý sâu xa: “Lâm Yến, cậu bất ngờ thế làm gì?”
Đây là bản án cũ, hung thủ vẫn luôn không quy án, lại gây án là một cơ hội của cảnh sát, ngày hôm qua anh ta nhận được báo án, mang một tổ người chạy tới hiện trường phạm tội, gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên thì đã chắc chắn là cùng một hung thủ, sáng nay lấy được báo cáo khám nghiệm tử thi thì càng chứng thực suy nghĩ của anh ta.
Nạn nhân mới xuất hiện là cơ hội bắt đầu điều tra lần nữa của cảnh sát, nhiều vụ án cùng lúc cũng mang tới cho bọn họ manh mối mới, chuyện bọn họ tìm được điểm đột phá từ trong này chỉ là vấn đề thời gian.
Cái gọi là tâm trạng nặng nề của anh ta, đồng thời là bởi vì nạn nhân vô tội, đối với cảnh sát là cơ hội mới, đối với người chết mà nói thật sự là không còn mạng sống, về những mặt khác, liên quan đến vụ án, anh ta vẫn luôn tôn trọng thầy Lâm Nghị. Năm đó Lâm Nghị vẫn luôn điều tra vụ án này, cho đến khi ông hi sinh vì nhiệm vụ, Lâm Nghị đã chết, manh mối của vụ án cũng đứt đoạn.
Mà tâm trạng của Lâm Yến rõ ràng là bất thường, anh rất bất ngờ, cho dù anh gắng sức che giấu, nhưng vẫn không thể giấu nổi nỗi khiếp sợ đó.
Phó Duyên ấn xuống cái bật lửa, ngọn lửa bùng lên, đồng thời mùi thuốc lá màu nâu bốc lên trong nháy mắt, Phó Duyên lại mở miệng, anh ta nói chắc nịch: “Lâm Yến, cậu có chuyện gạt tôi.”
Lâm Yến vẫn giữ im lặng như trước, anh dừng vài giây, rồi kéo ghế ở bên phải ra ngồi xuống, anh định cầm tài liệu mở ra trên bàn xem xét, Phó Duyên lại lấy khuỷu tay đè lên ngăn hành động của anh lại.
Lâm Yến cũng không giận, anh đã khôi phục sự bình tĩnh vốn có, nói: “Phó Duyên, vụ án này chắc chắn tôi biết không ít hơn cảnh sát các anh, anh cần tôi.”
Phó Duyên ngậm điếu thuốc khẽ cười, tàn thuốc rung lên rớt xuống, “Cần cậu ư? Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cậu, những thứ trên bàn đều là chuyện cơ mật của cảnh sát, mà cậu thì sao? Chẳng qua là vì tiền nên có thể đổi trắng thay đen làm việc cho kẻ có tiền…” Anh ta dừng lại, cố ý nói rất khó nghe, “Một con chó ư?”
Sự nhục nhã trong lời nói của Phó Duyên rất nặng nề, Lâm Yến lại thờ ơ, bề ngoài lời Phó Duyên cũng đúng, Hoàng Khải Bình quả thật đã trả phí thuê luật sư cao tới hàng ngàn vạn, đúng là anh cũng nhận vụ án, thậm chí còn thua kiện, Hoàng Khải Bình là trọng phạm đang lẩn trốn.
Ngón tay dừng trên tài liệu của anh rút về, “Nếu anh không tin tôi, thì sẽ không gọi điện thoại cho tôi.”
Giọng điệu Lâm Yến lạnh nhạt, anh ngước mắt, đối mặt với Phó Duyên, “So với việc ở trong này lãng phí thời gian với tôi, không bằng có thêm người giúp sức, chẳng lẽ anh còn muốn đợi một lần sáu năm nữa sao?”
Phó Duyên không thể hiện thái độ ngay, tàn thuốc rớt rào rào, anh ta hút mạnh một hơi, đối mặt với Lâm Yến, lại chậm rãi thở ra một làn khói, cuối cùng chậm chạp dời khuỷu tay.
Trong nháy mắt khi anh ta thả ra, Lâm Yến nhanh chóng cầm cặp tài liệu trên bàn, anh đọc nhanh như gió, lướt qua trang giấy rất nhanh, nhạy bén nắm thông tin, khuôn mặt không chút thay đổi lướt qua tấm ảnh chụp thi thể máu chảy đầm đìa bên dưới, đầu ngón tay niết phía dưới tờ giấy, lại lật sang xem một tờ khác.
Phó Duyên hút xong một điếu thuốc, lại lấy một điếu nữa, anh ta rút điếu thuốc, quan sát vẻ mặt của Lâm Yến, anh ta rất muốn nhìn ra một chút manh mối từ Lâm Yến, nhưng người này lại che giấu quá kĩ.
Anh ta không thể không thừa nhận, anh ta làm cảnh sát hình sự nhiều năm vậy rồi, sợ nhất là gặp phải cái loại tội phạm như Lâm Yến trong phòng thẩm vấn, bởi vì bất kể bạn dùng chiêu trò gì, thì đều không thể cạy nổi miệng bọn họ, mà đối phương lại có thể đoán được bước hành động tiếp theo của cảnh sát.
Phó Duyên gảy tàn thuốc, đứa con này của Lâm Nghị đúng là khiến anh ta đau đầu, nhưng anh ta cũng may mắn, may là Lâm Yến không đối đầu với anh ta, tuy rằng là cảnh sát thì thật sự không thích nổi cái nghề luật sư này.
Lâm Yến xem tài liệu, là vụ án giết người liên hoàn trong mười hai năm, cũng được gọi là án “Nơ bướm”, bởi vì mỗi một người sau khi bị hại thì đều bị hung thủ dùng sợi dây màu hồng phấn thắt một cái nơ bướm rất to.
Vụ án thứ nhất xảy ra vào mười hai năm trước, cũng chính là năm Lâm Yến học lớp mười, cảnh sát điều tra là Lâm Nghị, cuối cùng tra ra được Tôn Chí Thành, trên người của nạn nhân có dấu vân tay và ADN của Tôn Chí Thành, đây là chứng cứ mấu chốt để cảnh sát bắt Tôn Chí Thành lúc ấy, cảnh sát kết án rất nhanh, lúc ấy tính chất của vụ án cũng chỉ là một án hình sự bình thường.
Cho đến hai năm sau, cũng chính là khi Lâm Yến học lớp , xuất hiện vụ án thứ hai, một vụ án hình sự bình thường mới lại lọt vào tầm mắt của cảnh sát, cách thức gây án giống nhau, cảnh sát mới nghi ngờ là sát thủ liên hoàn gây án, mà lúc đó Tôn Chí Thành đang ở trong tù căn bản không có cơ hội gây án, nên mới có bi kịch của Tôn Chí Thành. Sau khi Lâm Nghị bị tạm thời cách chức ba tháng thì lại điều tra vụ án này lần nữa, rồi trên đường điều tra lại vì cứu một người phụ nữ mang thai bị bắt cóc nên bị tên cướp đâm một dao, không cứu được mà chết.
Cũng bởi vì cái chết của Lâm Nghị mà vụ án này trở thành một vụ án liên hoàn chưa có lời giải đáp.
Khi lại phát hiện một nạn nhân nữa, là năm Lâm Yến học năm tư đại học, cũng chính là vụ án thứ hai xảy ra sau bốn năm, hung thủ xử lí rất sạch sẽ, cảnh sát hoàn toàn không tìm được điểm đột phá, vất vả lắm mới có bước ngoặt, tìm được chứng cứ mấu chốt, cuối cùng lại phát hiện chứng cứ bị phá huỷ, khi đó Phó Duyên cũng phản ứng mạnh, không thể không nghi ngờ cảnh sát có thể có gián điệp.
Sau vụ án này, hung thủ không tiếp tục gây án nữa, im hơi lặng tiếng khoảng chừng năm năm.
Cho đến đêm qua phát hiện ra nạn nhân thứ tư.
Cuối cùng Lâm Yến đóng cặp tài liệu lại, ánh mắt anh dừng trên mấy chữ to trên mặt bìa hồi lâu, rồi mới ngước mắt nhìn về phía Phó Duyên, sương khói lượn lờ giữa hai người, anh hỏi với giọng lạnh lùng: “Có manh mối nào mới không?”
Phó Duyên vẫn luôn nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của Lâm Yến, anh ta lại thở ra một làn khói, rồi mới từ tốn đáp: “Rạng sáng hôm qua nhận được báo án, vẫn còn đang giám định dấu vết, bên pháp y cũng đang làm một bước xét nghiệm nữa.”
Lâm Yến thả tài liệu lại, anh đẩy ghế ra đứng lên, “Hung thủ rất cẩn thận, rất khó để tìm ra manh mối ở hiện trường vụ án.”
Anh nới lỏng cà vạt, ánh mắt dừng trên người Phó Duyên, im lặng một lúc, rồi nói: “Nhưng mà, lần này hắn sẽ không chạy được.”
Phó Duyên cũng đứng lên, anh ta dụi tàn thuốc vào gạt tàn, cũng hỏi: “Tôi cũng không có niềm tin, cậu lại có niềm tin đến vậy sao?”
Lâm Yến không đáp, đôi mắt tối đen như đầm sâu.
Cả văn phòng chợt rơi vào sự tĩnh lặng.
Phó Duyên chủ động phá vỡ sự im ắng, anh ta nghĩ tới gì đó, thử hỏi: “Cậu cảm thấy cái chết của đội trưởng Lâm và vụ án này có liên quan gì không?”
Lòng bàn tay Lâm Yến có chút lạnh lẽo, anh đút tay trong túi, không trả lời mà hỏi lại: “Một cảnh sát hình sự ra ngoài phá án, đúng lúc gặp phải có người cầm dao cướp giật, tên cướp lại trùng hợp là tên tội phạm ông ấy từng tự tay tống vào tù, càng khéo hơn là, sau khi ông ấy bị đâm một dao tên cướp cũng sợ tội tự sát, xác suất tất cả những chuyện này xảy ra với cùng một người là bao nhiêu?”
Phó Duyên không nói nên lời, hồi trước anh ta đã điều tra lại theo một con đường khác, Lâm Nghị bảo là có điểm đột phá mới, không để anh ta theo, một mình rời khỏi cục cảnh sát thành phố, rồi cũng không quay về nữa.
Đôi mắt Lâm Yến nhuốm sự lạnh lùng, anh nhìn anh ta, “Không phải là tôi chưa từng nói với anh, ngày bố tôi gặp chuyện không may đó tôi có đến cục cảnh sát thành phố tìm ông ấy.”
Phó Duyên quả nhiên là bất ngờ, anh ta khiếp sợ, “Cái gì cơ?”
Giọng điệu Lâm Yến bình thường: “Ngày đó là sinh nhật mười tám tuổi của tôi, mẹ tôi mất hơn nửa năm, lần đầu tiên tôi chủ động tìm ông ấy.”
Khuôn mặt anh không chút thay đổi giải thích, không chờ Phó Duyên phản ứng, anh lại lạnh nhạt nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa sắp xếp được suy nghĩ, liên lạc sau.”
Lâm Yến nói xong thì xoay người rời đi, Phó Duyên lại bật người dậy chặn lại, “Có phải đội trưởng Lâm đã nói gì đó với cậu không?” Anh ta liên tưởng tới điều gì đó, rồi hỏi: “Có phải có liên quan tới tập đoàn Hành Viễn không? Vậy nên cậu mới có thể làm việc cho Hoàng Khải Bình? Bởi vì ba năm trước hắn ta giúp cậu phá huỷ Hành Viễn?”
Phó Duyên nhìn anh chăm chú, ánh mắt tìm tòi, đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, một cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục ló đầu vào, “Thưa đội trưởng Phó, có manh mối ạ!”
Nghe thế, khuôn mặt Phó Duyên thay đổi, anh ta phân biệt được nặng nhẹ, không kịp truy hỏi tiếp, chuyện đã thay đổi, “Manh mối gì?”
…
Lâm Yến ra khỏi cục cảnh sát thành phố, ánh mặt trời mượt mà rọi xuống, nhẹ nhàng êm dịu phả trên người, ấm áp dễ dịu sưởi ấm toàn thân, nhưng lòng anh lại hoàn toàn tĩnh lặng, tâm trạng cũng lạnh lẽo như băng, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng không xua tan nổi.
Sao lại có thể như thế được.
Rõ ràng hung thủ đã chết, đã chết vào ba năm trước đây rồi, nên anh mới có thể cảm thấy tất cả mọi chuyện đã được định đoạt, nên mới có thể lấy can đảm mua nhẫn cho Trình Thư Nặc, cũng mới có thể dứt khoát theo Hoàng Khải Bình tới thủ đô sau khi chia tay Trình Thư Nặc.
Sao lại xuất hiện nạn nhân thứ tư chứ? Thật sự không phải là bắt chước gây án sao?
Suy nghĩ của Lâm Yến rất loạn, anh đi về phía chỗ đỗ xe, suy nghĩ lại càng ngày càng rối loạn, anh chưa từng cáu kỉnh như vậy, vì thế một người luôn luôn bình tĩnh như anh, lúc đi tới chỗ đậu xe ô tô của mình thì lấy tay trái đấm mạnh vào cửa xe.
“Rầm” một tiếng, cửa xe lõm một miếng, ngón tay Lâm Yến sưng đỏ lên trong nháy mắt, anh lại như không phát hiện ra, lòng dạ phức tạp rối bời lại bởi vì đau đớn mà chợt hiện lên một tia sáng.
Cảnh sát không tìm thấy Hoàng Khải Bình, anh phải liên lạc với Hoàng Khải Bình nhanh hơn cảnh sát, tựa như Phó Duyên tin tưởng anh, anh cũng tin tưởng Hoàng Khải Bình, cho dù tính tình của người này thật sự khó có thể gọt giũa, nhưng nếu không có anh ta, tất cả mọi chuyện của ba năm trước sẽ không đứt đoạn hoàn toàn như thế.
Vẻ mặt anh càng thêm lạnh lẽo, di động trong túi lại khẽ rung lên, Lâm Yến lấy di động ra, lạnh lùng lướt nhìn, khi nhìn thấy cái tên quen thuộc thì vẻ mặt anh giãn ra một chút.
Là tin nhắn của Trình Thư Nặc.
“Đi làm mò cá, bạn gái kiểm tra, luật sư Lâm à, có nhớ em không?”
Còn có một cái icon, là một cái đầu heo cầm tay lăn lộn trên đất.
Khoé miệng Lâm Yến nhếch thành nụ cười, anh đẩy cửa xe ra, gọi thẳng sang, nhưng tiếng chuông vang lên vài lần, điện thoại lại bị từ chối thẳng thừng, Lâm Yến bất ngờ, tin nhắn của Trình Thư Nặc cũng tới rất nhanh.
“Em đang họp, không nói chuyện được.”
Lâm Yến bật cười, anh cũng nhắn lại, “Tan làm anh tới đón em, tối nay về nhà với anh, anh lại nói cho em có nhớ hay không.”
Anh ấn gửi đi, tin trả lời của Trình Thư Nặc lại tới: Đồ quỷ háo sắc.
Lâm Yến: “…”
Đồ quỷ háo sắc á?
Sao anh lại bỗng nhiên biến thành quỷ háo sắc rồi, Lâm Yến bật cười lần thứ hai, im lặng khởi động ô tô.
Hai mươi phút sau, ở văn phòng Lệ Hành.
Lúc Lâm Yến đi qua vị trí làm việc của Lâm Hủ, Lâm Hủ đang nằm úp sấp ngủ, Lâm Yến đi qua, gõ xuống bàn cậu, Lâm Hủ chợt tỉnh giấc, vừa lau nước miếng vừa nói: “Chú út…à không Lâm Yến, sao vậy?
Lâm Yến lạnh nhạt nói: “Hôm nay là thứ sáu, chú sẽ không về, cháu nói với bố mẹ cháu một tiếng hộ chú.”
Lâm Hủ vẫn đang lau nước miếng, khó hiểu hỏi: “Tuần này cũng không về ạ? Mẹ cháu sẽ đau lòng đó.”
Lâm Yến nói rõ ràng: “Sẽ không đâu, cháu cứ bảo chú ở cùng bạn gái, bà ấy chắc chắn sẽ vui vẻ.”
Nói xong, anh đi thẳng về phía văn phòng.
Lâm Hủ: “…”
Có bạn gái thì giỏi lắm sao, có bản lĩnh thì tìm bạn trai đi, Lâm Hủ vừa trợn mắt vừa thấp giọng xỉa xói.
“Bạn trai gì?”
Tiếng Lâm Yến vang lên lần thứ hai, Lâm Hủ bị doạ đến mức cắn lưỡi tự sát: “Không…không có gì, cháu cảm thấy chú và Trình Thư Nặc là một cặp trời sinh, không phải, là chú và thím dâu là một cặp trời sinh.”
Lâm Yến hài lòng hơn một chút, hỏi: “Cháu và Tống Diệc Dương có thân không?”
Lâm Hủ nhanh chóng gật đầu, kích động đến mức mặt đỏ lên, “Thân chứ! Cậu ta thích sờ cơ bụng của cháu lắm, còn bảo sẽ giới thiệu bạn gái cho cháu, cháu cũng rất thích cậu ta, nghe bảo cậu ta còn là bạn trai cũ của chị, mắt nhìn người của chị tốt thật đấy.”
Ánh mắt Lâm Yến lạnh xuống mấy độ, vô cảm gằn từng tiếng, “Nhân cách của Tống Diệc Dương không ổn, tay chân cũng không sạch sẽ, tốt nhất là cháu cách xa cậu ta một chút.”
“Chú út à, sao chú lại nói linh tinh sau lưng người khác thế?”
“Cậu ta không phải người, mà là ma quỷ.”
Anh nói xong, mặt không đổi sắc rời đi.
Lâm Hủ: “…”
…
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, nháy mắt đã đến giờ tan làm, Trình Thư Nặc nhìn thời gian, dựa theo thói quen trước đây, còn phút nữa là Lâm Yến sẽ tới dưới tầng của Duy Á, sau đó gọi điện thoại cho cô, nhắc cô thu dọn xong là có thể xuống.
Trình Thư Nặc thu dọn đồ đạc linh tinh trước, cũng không chờ Lâm Yến gọi điện thoại mà xuống dưới luôn.
Cô đứng bên lề đường, ở chỗ Lâm Yến thường đỗ xe, đã sắp tới giờ, Lâm Yến lại vẫn chưa tới, cô không vội vàng thúc giục, khoảng phút sau, Trình Thư Nặc không nhịn được gọi điện cho Lâm Yến, điện thoại có tín hiệu, nhưng không có ai nghe máy.
Lúc trưa hai người có trò chuyện mấy câu, Lâm Yến bảo là rất bận, có hai vụ án phải chuẩn bị tài liệu chống án, Trình Thư Nặc suy nghĩ, rồi lặng lẽ gọi cho Lâm Hủ, “Chú út của cậu vẫn đang tăng ca ở văn phòng luật à?”
Khi Lâm Hủ nhận được điện thoại của Trình Thư Nặc thì đang tăng ca, mấy ngày nay việc ở văn phòng luật rất nhiều, buổi chiều cậu ta vẫn luôn ngủ, kết quả bận không dứt, Lâm Hủ dùng mặt và bả vai kẹp di động, “Đúng vậy, tôi thấy chú ấy vẫn chưa đi.”
Trình Thư Nặc có được đáp án chắc chắn, tiện tay cản một chiếc taxi, “Tôi vừa gọi điện cho anh ấy, anh ấy không nghe máy.”
Lâm Hủ nói như lẽ đương nhiên: “Chắc di động để chế độ im lặng nên không nghe thấy, có cần tôi đi nói một tiếng với chú ấy không?”
“Không cần.”
Trình Thư Nặc nhanh chóng từ chối, Lâm Hủ nghĩ tới điều gì đó, lại có ý tốt nhắc nhở: “Chị à, hình như chú út của tôi có mâu thuẫn gì đó với Tống Diệc Dương thì phải, chị để ý một chút, tôi sợ Tống Diệc Dương bị chú út của tôi chơi chết.”
Trình Thư Nặc nở nụ cười, “Chú út của cậu cũng chơi người ta được à?”
Lâm Hủ vội vã nói “Phải” không ngừng, sống chết ‘yêu quái hoá’ Lâm Yến, “Tôi bị chú út nhìn chòng chọc, Tống Diệc Dương đoán chừng sẽ đóng băng mất, rốt cuộc cậu ta đã làm gì vậy ạ?”
Trình Thư Nặc cảm thấy chuyện này không thích hợp giải thích, cũng không thể nói là Tống Diệc Dương trộm một túi lớn ‘áo mưa’ của Lâm Yến khiến chú út của cậu suýt nữa thì giết người được.
Lâm Hủ hỏi không ngừng, Trình Thư Nặc lại mỉm cười cúp máy.
…
Cả một ngày trạng thái của Lâm Yến cũng không tốt lắm, bận xong hai vụ án trong tay, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng ở cục cảnh sát thành phố lúc sáng, còn có lời nói của Phó Duyên, giữa trưa anh định liên lạc với Hoàng Khải Bình, nhưng không liên lạc được, sau khi Hạ Thanh chết, anh đã không còn hiểu được phong cách làm việc của Hoàng Khải Bình nữa.
Trong lòng Lâm Yến phiền muộn, lại nghĩ tới tình cảnh nhìn thấy Giang Hạ hôm qua, cái liếc mắt cách một tấm thuỷ tinh đó của Giang Hạ có rất nhiều cảm xúc.
Giang Hạ có một người anh họ, tên là Giang Hành Chi, là người dùng lượng lớn thuốc ngủ để tự tử vào ba năm trước.
Nghe nói sở dĩ Giang Hành Chi dùng một lượng lớn thuốc ngủ là vì áp lực quá lớn, lúc ấy Hành Viễn khủng hoảng, bị tập đoàn Trung Khải thu mua, anh là người phụ trách giật dây vụ thu mua, Giang Hành Chi không bảo vệ được cơ ngơi của gia tộc, vì vậy mà mắc chứng trầm cảm.
Thái độ thù địch của Giang Hạ với anh, có lẽ là cảm thấy mình đã gián tiếp hại chết anh họ anh ta, nhưng Giang Hành Chi là ai chứ, Lâm Yến cảm thấy gã có chết cũng không hết tội, chết như vậy đúng là hời cho gã.
Ngoại trừ chuyện này, còn có Hàn Thần Ngộ và Trình Thư Nặc, ba năm trước sao hai người lại đi tới bước đường phải kết hôn, việc này khiến anh có một cảm giác lo lắng vô cùng, khiến anh không thể không tìm người đi điều tra, nhưng lại cảm thấy bản thân rất có lỗi với Trình Thư Nặc, nói thế nào thì cũng là chuyện sau khi hai người chia tay, anh dựa vào cái gì mà lén điều tra chứ, Lâm Yến cảm thấy mâu thuẫn.
Chờ anh chậm rãi dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, liếc thời gian thì đã sắp tới năm giờ, Lâm Yến nhanh chóng cầm di động nhìn, có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Trình Thư Nặc.
Lâm Yến không kịp suy nghĩ gì thêm, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Trình Thư Nặc, nhưng điện thoại mới vang hai tiếng thì đã bị cúp.
Lòng dạ của Lâm Yến căng thẳng, Trình Thư Nặc không phải là giận anh đó chứ, anh hơi lo lắng, nhanh chóng gập máy tính lại, đóng tài liệu vẫn chưa đọc xong, lấy áo khoác trên lưng ghế lên, vừa khoác vào người vừa đi về phía cửa.
Tay phải anh vừa mới đặt lên tay nắm cửa, thì cửa phòng làm việc lại đúng lúc bị đẩy ra từ bên ngoài.
Lâm Yến lùi ra sau, tưởng đồng nghiệp có việc gì, còn chưa thấy rõ người tới thì anh đã lạnh nhạt mở miệng luôn: “Tài liệu thì cứ đặt trên bàn tôi, có chuyện gì thì thứ hai nói.”
Anh dùng giọng điệu giải quyết việc công, tốc độ nói đã hơi nhanh, nghe ra được sự sốt ruột.
Ai ngờ chợt đập vào ánh mắt căn bản không phải là đồng nghiệp gì, cô gái mắt ngọc mày ngài, mặt mày cong cong, cười xán lạn vô cùng, thậm chí còn có chút trẻ con nghiêng đầu sang một bên.
Lâm Yến lập tức giật mình, bước chân chững lại.
Trình Thư Nặc đứng trước mặt anh, bởi vì là lần đầu tiên tới văn phòng của Lâm Yến, đầu tiên là cô tò mò quan sát một vòng, văn phòng rất lớn, nhưng đồ vật này nọ thì rất ít, trên bàn làm việc đầy những chồng tài liệu ngay ngắn, bên phải là một cái giá sách sậm màu, chồng chất những cuốn sách về pháp luật.
Ngoài những cái đó ra thì chính là chiếc sô pha nhạt màu cách đó không xa, còn có một bàn trà làm bằng thuỷ tinh, trên mặt đặt một cái bình thuỷ tinh miệng hẹp, trong bình cắm hai cành hoa hồng nhạt.
Không phải là phong cách của Lâm Yến, chắn chắn là một đồng nghiệp nữ nào đó có lòng làm, Trình Thư Nặc không nhịn được suy đoán.
Trình Thư Nặc hơi ghen, có thể thấy được vì sự xuất hiện đột ngột của cô, cả người Lâm Yến sững sờ ngẩn ra tại chỗ, tậm trạng cô lại trở nên vui vẻ.
“Luật sư Lâm ơi là luật sư Lâm, bạn gái tới đón anh tan làm, có vui không?”
Trong mắt Trình Thư Nặc có nét cười, hai cánh tay giang về phía người đàn ông của mình.
Đáy lòng Lâm Yến ngổn ngang trăm mối, anh lo Trình Thư Nặc giận mình, Trình Thư Nặc lại tự chạy tới, người này đoán chừng là ở ngoài cửa cúp điện thoại của anh, hại anh lo lắng suông.
Lâm Yến vẫn đứng không nhúc nhích như trước, Trình Thư Nặc trực tiếp lại gần, ôm chặt lấy Lâm Yến, cười tủm tỉm nói: “Sao lại không nói gì thế, em tới đón anh, anh không vui hả?”
Lâm Yến đưa tay lên đầu cô, cũng nhẹ nhàng xoa tóc cô.
Trình Thư Nặc cười thật sự rạng rỡ, sự lo lắng cả một ngày của anh bị một nụ cười của cô thổi bay vạn dặm trong tích tắc, anh ôm Trình Thư Nặc, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, hỏi một đằng nói một nẻo: “Có chút nhớ em.”
Trong lòng Trình Thư Nặc lướt qua một chút ngọt ngào, ngoài mặt lại cố ý trêu anh, “Nhưng chúng ta mới gặp nhau sáng nay mà.”
Lâm Yến cúi đầu, cố ý dùng trán đụng cô, “Anh mặc kệ đó, dù sao chính là nhớ em.”
Trình Thư Nặc cười đến mức ánh mắt híp thành một đường, cố ý dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói: “Được rồi, anh ngoan thế này, em mà không thưởng cho một đoá hoa hồng thì thật là áy náy.”
Cô cười nói xong, lại gần hôn hai cái chớp nhoáng trên môi Lâm Yến, “Hai đoá, có một đoá là vì anh đẹp trai.”
Lâm Yến cảm thấy được loại cảm giác này rất là kì diệu, rõ ràng anh đang chồng chất tâm sự, sao lại vì một người nói mấy câu vô cùng ngây thơ, mà cả trái tim đều trở nên hân hoan nhảy nhót thế này?
Anh không nghĩ ra, cũng không nghĩ nữa, thậm chí còn hi vọng xa vời rằng cả đời cứ như thế này thì thật là tốt.
Lâm Yến ôm Trình Thư Nặc chặt hơn một chút, anh cũng mỉm cười, đáy mắt chứa đựng tình yêu, lại được voi đòi tiên: “Cứ thế này ấy à, có phải qua loa quá rồi không?”
Trình Thư Nặc đưa tay ôm bả vai anh, tiếp tục trêu anh, “Món điểm tâm ngọt trước khi dùng bữa thôi, anh đã chấp nhận rồi à?”
“Không chấp nhận.”
Lâm Yến phản bác cô, sau đó cánh tay đi xuống trực tiếp nng mng Trình Thư Nặc, bế thẳng người lên.
Cơ thể chợt nhẹ bẫng, hai chân Trình Thư Nặc kẹp lấy vòng eo Lâm Yến theo phản ứng bản năng, cô hơi bất ngờ, “Anh muốn làm gì, chỗ này là văn phòng đấy, anh phải chú ý ảnh hưởng chứ.”
Cô nhắc nhở nghiêm trang, Lâm Yến đi từng bước về phía trước, anh dùng chân đá cửa, dùng giọng nói hiếm khi mang theo mấy phần kiêu ngạo, “Không cần biết có ảnh hưởng gì, dù sao cũng chẳng có ai dám quản anh.”
Trình Thư Nặc kinh ngạc nhìn anh, giả vờ là con thỏ nhỏ ngây thơ, cố ý run rẩy nói: “Anh…anh không phải là quá cầm thú rồi sao?”
Ai ngờ cô còn chưa diễn xong, Lâm Yến đã hôn cô, sau đó ôm cô đi về phía sô pha, cố ý ngã xuống sô pha, đè nặng cô gái dưới người, chặn môi cô, thấp giọng nói: “Như thế nào thì mới là quá cầm thú?”
Anh chợt tao nhã nở nụ cười, tay phải cũng xấu xa thăm dò phía dưới quần áo cô, “Thế này à?”
Trình Thư Nặc tức giận liếc anh một cái, muốn tránh né tay anh, “Càng ngày càng không đàng hoàng!”
Cô cười oán trách, rõ ràng là âu phục giày da, lời nói lại hoàn toàn không phù hợp với hình tượng.
Lâm Yến thờ ơ, khoé miệng cười đến mức có chút suồng sã, ngón tay tiếp tục chạy lên trên, dừng ở nơi nào đó, khẽ xoa không nhẹ không nặng, “Hay là như này?”
Anh cố ý mập mờ nghiến từng chữ.
Trình Thư Nặc: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí của Lâm Yến: Play trong văn phòng.
Tôi còn nhớ, ngày đó tâm trạng tôi rất xấu, lúc sắp tan làm vẫn còn đang tự kỉ, làm sao cũng không ngờ được bạn gái sẽ mang hơi ấm tới, tôi đặt cô ấy lên sô pha, cô ấy thẹn thùng ôm lấy tôi, tôi và cô ấy đã xảy ra một chuyện không thể miêu tả được trên sô pha trong văn phòng, đôi bên đều rất thoả mãn, đang lúc tôi nghĩ đến sau đó, thì tôi bị người ta đánh thức, đàn anh của tôi đi sang vỗ bả vai tôi, “Không được đâu nhé, niệm kinh xong thì thì quét lá rụng trong sân đi chứ?”
Lâm Yến: “Cút! Tôi không phải là con bà.”
Họ Lục nào đó:
- -----oOo------