Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Là giọng nói của Lâm Yến.
Trình Thư Nặc giật mình mà buông lỏng trong phút chốc, sau đó bình tĩnh lại rất nhanh, trong quán bar ngập ngụa vàng son, xung quanh là sự ồn ào náo nhiệt cùng chất rượu cồn và hormone kích thích, lúc này lại không thể không thừa nhận, hơi thở sạch sẽ gần sát phía sau, là hơi thở mà cô cực kì quen thuộc.
Sự bối rối ban đầu của Trình Thư Nặc không hiểu sao lại giảm đi một chút, trên mặt lại không có biểu hiện gì, ngược lại nhẹ nhàng gõ gõ vào dây lưng màu đen của người đàn ông, giọng nói gần gũi không đứng đắn, "Vẫn còn không chịu buông tay à?"
Cánh môi Lâm Yến nhếch lên, con ngươi màu đen sâu thẳm, không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô.
Trình Thư Nặc thấy thế thì bật cười, cô nhướng mày, uy hiếp anh, "Nếu còn không buông tay, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối tình dục đấy."
Đôi mày Lâm Yến cũng chẳng thèm nhíu, "Ai tố cáo ai cơ?"
Anh rũ mi, nắm lấy cổ tay của Trình Thư Nặc, kéo sợi áo lông bị mắc ra, giây tiếp theo, Lâm Yến buông tay cô ra, sửa lại vị trí dây lưng của mình cho đúng rồi mới chậm rãi mở miệng: "Cô cởi quần của tôi ở nơi công cộng, Trình Thư Nặc, cô đói bụng bao lâu rồi?"
Trình Thư Nặc: "..."
Trình Thư Nặc thật sự nghẹn họng, cô lui ra sau một bước nhỏ, nâng mắt nhìn anh, Lâm Yến đứng cách hai bước, anh không vận tây trang giày da như ngày đó, áo khoác đã được cởi ra, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, hai nút trên cùng cởi ra, lộ ra nửa cái cổ xinh đẹp.
Cách đó không xa có ánh đèn laser chiếu rọi, lúc sáng lúc tối, ánh sáng lay động, miêu tả con ngươi màu đen của anh, phía sau rực rỡ lung linh, tầng tầng lớp lớp gợn sóng, nét phong tình lưu chuyển, nhìn chằm chằm một hồi lâu lại giống như một cái lốc xoáy, cướp đi hồn phách người ta.
Trình Thư Nặc không được tự nhiên mà di chuyển tầm mắt, khó có khi lễ phép mà cười cười, "Thật trùng hợp, đại luật sư Lâm, anh cũng đến quán bar tìm kích thích hả?"
Hai tay Lâm Yến đút vào túi quần, thản nhiên nhìn cô, dư quang cũng không rảnh rỗi mà quét về phía cửa, đuổi theo một bóng dáng xa lạ.
Trình Thư Nặc tự nhiên cũng chú ý tới, Tô Hàng lúc này vẫn chưa đi xa, đứng song song với một người đẹp ở cửa, cũng không biết hai người tán gẫu cái gì, cậu nhóc mặt mày hớn hở, thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Trình Thư Nặc chưa đã thèm mà thu hồi tầm mắt, thấy Lâm Yến vẫn còn nhìn rất nghiêm túc, cô liền giả nhân giả nghĩa mà quan tâm, "Có phải cảm thấy bản thân đã già rồi không hả? Mấy năm gần đây mọi mặt dường như đều kém đi một chút?"
Dư quang của Lâm Yến thu hồi, chỉ nhìn Trình Thư Nặc, im lặng một lát, anh lại lên tiếng châm chọc, "Mọi mặt đều kém một chút? Trình Thư Nặc, cô thật đúng là cái gì cũng dám nói."
Trình Thư Nặc: "..."
Lâm Yến tuy rằng ít nói, nhưng mỗi câu đều vừa nhanh vừa chuẩn vừa ngoan độc, đại sát bốn phương.
Trình Thư Nặc ngẫu nhiên trêu chọc cũng không ý gì khác, không nghĩ tới tốc độ "xe" đột nhiên tăng vọt, làm cô suýt thì choáng váng.
Ánh mắt hai người đan xen, không khí có chút đình trệ.
Trình Thư Nặc nâng tay vén tóc, cô chuyển đề tài, tuỳ ý nói: "Hôm nào giới thiệu cho hai người quen biết, lại nói hai người thật đúng là rất có duyên."
Cảm xúc trên mặt Lâm Yến rất nhạt, Trình Thư Nặc đứng trước mặt anh, mặc cái áo lông màu lam nhạt với quần bò đen, cổ áo hơi thấp, dán vào dáng người tinh tế của cô, nhẹ nhàng phất tay, áo lông bị kéo lên, vòng eo trắng nõn lộ ra một chút, trắng trợn mà táo bạo đâm vào mắt anh.
Anh dự tính nói nhiều thêm một câu: "Duyên phận cái gì? Tôi cũng không quen anh ta."
Lúc này Trình Thư Nặc rất đắc ý nói, "Hai người đều là bạn trai cũ của tôi, sao lại không có duyên cơ chứ?"
Lâm Yến im lặng hai giây, bỗng nâng mắt, đôi mắt đen như mực, thanh âm trầm thấp: "Không tính, tôi và cô không quen biết, lại càng không biết cậu ta."
Trình Thư Nặc tỏ ra không sao cả mà nhún vai, nghênh đón ánh mắt lãnh đạm của anh, ngược lại cô lại cười đến sáng lạn, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên má: "Ngoài ra, bàn về tình cảm, anh là người nhạt nhẽo nhất." Cô dừng một chút, ý cười quét qua nơi đáy mắt, hơi tự giễu nhìn Lâm Yến nói: "Tôi của trước kia ấy à, ánh mắt nhìn đàn ông thật sự không ổn lắm."
Khoé miệng Lâm Yến khẽ động đậy một chút, khuôn mặt bình thường vốn sạch sẽ đạm mạc, lúc này lại ẩn chứa một chút hứng thú không rõ.
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt cô khi mỉm cười, một lát sau lại quét đến lúm đồng tiền bên má cô.
Trình Thư Nặc cười rộ lên nhìn rất đẹp, mặt mày như tranh vẽ, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, khoé miệng nhếch lên cong vút, mang theo một sự ngọt ngào, trước kia anh cũng rất thích nhìn cô cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, hiện tại nhìn qua chỉ cảm thấy thật châm chọc biết bao.
Trình Thư Nặc lại không nhìn anh, cúi đầu đưa mắt nhìn di động, lúc ngước mắt lên lần nữa, liền khách khách khí khí nói: "Luật sư Lâm ở lại chơi vui nhé, tôi về trước đây." Cô nói xong, cũng không chờ Lâm Yến đáp lại, xoay người đi ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng.
Lâm Yến vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt lại đuổi theo Trình Thư Nặc, nhìn cô tự nhiên phóng khoáng đi xa, anh bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nhìn không ra được bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào.
...
Trình Thư Nặc đi đến cửa quán bán thì thấy Hàn Thần Ngộ đứng cách đó không xa, cô vội vàng chạy đến, "Đến khi nào thế? Sao lại không gọi điện thoại?"
Hàn Thần Ngộ nhìn Trình Thư Nặc đến gần, thấy trên người cô chỉ có một cái áo lông, nhiệt độ ban đêm rất thấp, cô hơi cúi người, hắn liền nhẹ nhàng nhíu mày, "Bệnh viện vừa tan tầm nên tiện đường qua đây, sao lại mặc ít như vậy?"
Hắn nói xong, xoay người mở cửa xe, Trình Thư Nặc cũng lạnh nên nhanh chóng chui vào ghế phó lái.
Hàn Thần Ngộ từ xa vòng qua chỗ ghế lái, tăng nhiệt độ trong xe, "Cậu không trả lời tin nhắn của mình, mình còn tưởng cậu đang tức giận."
Trình Thư Nặc cúi đầu kéo đai an toàn, "Hai ngày nay bận quá, hôm qua lúc cậu gửi tin nhắn cho mình thì mình đang đánh nhau với người ta."
Hàn Thần Ngộ khởi động động cơ, hắn cười hỏi: "Đánh nhau với người ta? Tô Hàng sao? Cậu ỷ lớn hiếp nhỏ hả?"
Trình Thư Nặc không nói gì mà nghiêng người liếc hắn một cái, "Cái gì mà ỷ lớn hiếp nhỏ chứ? Thằng nhóc kia đã đá mình thì thôi, còn ngay trước mặt mình trêu chọc người đẹp, may mà cậu ta chuồn nhanh, không thì mình đã ném cậu ta vào thùng rác, vẽ cái hình tiểu vương bát lên mặt cậu ta rồi."
Cô nói cực kì hăng hái, cứ khoa tay múa chân trên ghế phó lái.
Hàn Thần Ngộ không khỏi bật cười, hắn không nhịn được tò mò, "Rốt cuộc là ai vậy?"
Hai ngươi quen biết nhau mười năm, hắn hiểu rất rõ Trình Thư Nặc, cô tuyệt đối không phải kiểu người dễ bị kích động, huống chi là động tay với người khác.
Hàn Thần Ngộ vừa dứt lời, sự tươi cười bên môi Trình Thư Nặc có chút phai nhạt, im lặng nửa ngày, mới vô cảm nói ra một cái tên.
Hàn Thần Ngộ ngoài ý muốn lại nghe được, "Lâm Yến?"
Trình Thư Nặc suýt nữa đã quên, cô vẫn chưa nói với Hàn Thần Ngộ việc hợp tác với Lâm Yến, cô xoay người oán giận nói: "Cậu không nghe lầm đâu, mình cũng rất đau đầu, vừa nãy ở quán bar mình còn nhìn thấy anh ta, cậu nói có kì lạ không, nhiều năm chia tay cũng chẳng liên lạc lần nào, hai ngày nay chỗ nào cũng gặp phải."
Hàn Thần Ngộ biết Lâm Yến, hắn và Trình Thư Nặc là bạn học cấp ba, trùng hợp lại học chung trường đại học, Lâm Yến hơn bọn hắn một tuổi, là sinh viên tài năng của học viện luật. Từ năm ba Trình Thư Nặc đã bắt đầu theo đuổi Lâm Yến, theo tận hai năm, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đã làm, năm ấy tốt nghiệp cuối cùng cũng theo đuổi được, nhưng chỉ ngắn ngủi một năm, hai người liền đường ai nấy đi.
Hàn Thần Ngộ che giấu cảm xúc, vẫn bình thản như cũ nói: "Anh ta trở về An thành?"
Trình Thư Nặc gật đầu trả lời: "Bây giờ đang là đối tác bên phía văn phòng Lệ Hành, cậu cũng biết đấy, Lệ Hành và Duy Á có hợp tác."
Bàn tay đặt trên vô lăng của Hàn Thần Ngộ hơi nắm chặt, hắn không nói gì một hồi lâu. Trình Thư Nặc tựa vào lưng ghế suy nghĩ, lòng bàn tay đè nặng lên huyệt thái dương, dù bên ngoài cô có vẻ mạnh mẽ thế nào đi nữa, thì ở trước mặt người bạn tốt cũng không che giấu cảm xúc của bản thân, "Nói thật là, mối tình đầu không bị hói đầu cũng không béo lên, làm mình có chút tiếc nuối đó."
Hàn Thần Ngộ không lên tiếng, quan sát tình hình giao thông phía trước.
Trình Thư Nặc hạ giọng nói: "Mình nói cậu này, ngày hôm qua khi lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ta thì đã đè anh ta lên cửa nhà vệ sinh cường..."
Cánh tay Hàn Thần Ngộ đột nhiên run lên, phía trước vừa lúc là đèn đỏ, hắn phanh gấp dừng lại.
Cả người Trình Thư Nặc bỗng bị kéo về phía trước, cô mở mắt ra, buồn cười mà nhìn Hàn Thần Ngộ, "Đừng kích động, mình nói sai cái gì à? Mình không có như lang như hổ thế đâu, chỉ là hôn một cái thôi."
Hàn Thần Ngộ nhíu mày: "Cậu và anh ta?"
Ánh mắt Trình Thư Nặc chợt loé lên: "Mình cũng thấy rất kì lạ, mình thực ra cũng không bài xích anh ta." Cô vừa nói xong, ý cười trên mặt cũng tan biến.
Hàn Thần Ngộ lại một lần nữa im lặng, chuyện của Trình Thư Nặc hắn biết rõ hơn so với bất kì ai, năm đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, sau cuộc chia tay không vui vẻ với Lâm Yến, Trình Thư Nặc rất bài xích việc thân mật với người khác, ngoại trừ hắn thì cũng không có bạn bè nào khác, thậm chí mỗi lần yêu đương đều khó có thể duy trì lâu dài, hôm qua hắn gửi một tin nhắn cho Trình Thư Nặc, khuyên cô đi khám bác sĩ tâm lí, nhưng Trình Thư Nặc luôn từ chối, mỗi lần hắn nhắc tới, cảm xúc của cô luôn có chút biến hoá.
Trình Thư Nặc lại mở miệng lần nữa, cố ý thoải mái mà nói: "Tật xấu này của mình, là do anh ta hại, kỹ thuật của anh ta quá kém, làm trong lòng mình có bóng ma."
Hàn Thần Ngộ không tiếp lời ngay, đèn xanh sáng lên, hắn lại khởi động xe lần nữa, một hồi lâu sau mới cất lời sâu xa: "Thư Nặc, có phải cậu còn thích anh ta không?"
Trình Thư Nặc không thể tưởng tượng nổi mà liếc nhìn Hàn Thần Ngộ: "Sao có thể chứ, mình và anh ta đã chia tay bao lâu rồi!"
Hàn Thần Ngộ từ chối cho ý kiến, Trình Thư Nặc lại thật lòng nói: "Bây giờ cũng lớn tuổi rồi, cái kiểu muộn tao như anh ta quả thật mình ăn không tiêu, cậu cũng không phải không biết, mình thích mấy người ít tuổi, tính cách tốt một chút."
Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm lại nồng nhiệt như lửa.
Hàn Thần Ngộ nghe xong thì nở nụ cười, sắc mặt hoà hoãn trở lại, "Lần này lại không nổi một tháng à?"
Trình Thư Nặc che mặt: "Làm ơn đi, cậu cũng đừng kích thích mình nữa."
...
Lâm Yến trở lại phòng bao.
Anh trở thành đối tác với Lệ Hành, đêm nay cũng xem như một bữa tiệc đón gió tẩy trần, ban đầu anh không có hứng thú tham gia, nhưng Tần Lệ cứ kiên trì mãi, anh cũng không có cách nào từ chối, không ngờ lại nhìn thấy Trình Thư Nặc, từ phía xa thấy cô cùng người đàn ông khác cử chỉ thân mật.
Trên đường rời đi một hồi lâu, lúc này vào cửa, anh lại trở thành trung tâm đề tài của cả đám người.
"Lâm Yến cuối cùng cũng trở lại, chúng tôi còn tưởng cậu muốn chuyển "sân". Người nói chuyện ba mươi tư tuổi, hắn cười mờ ám, nói rõ ràng, "Vừa mới nãy tôi thấy rất rõ à nha, còn có người đẹp dán lên người nữa."
Lâm Yến lạnh nhạt nhìn lại người nọ, người đàn ông ngồi một bên sô pha, nửa ôm một cô gái trẻ tuổi trong ngực, nếu anh nhớ không nhầm thì người này không chỉ có vợ, đứa con cũng mới đi nhà trẻ, anh không nói tiếp, một mình ngồi ở một đầu khác.
Từ nam tới nữ, không khí cũng không khỏi có chút sôi nổi, Lâm Yến không lên tiếng, còn những người khác lại trêu chọc.
"Trong văn phòng chúng ta, luật sư Lâm vẫn còn độc thân phải không nhỉ?"
"Điều kiện như luật sư Lâm đây, sao lại không tìm được cô gái nào chứ?"
"Anh cho rằng ai cũng giống anh sao, nhìn cô gái nào khó chơi một chút liền xông tới trò chuyện thổ lộ sao?"
Một đám người anh một câu tôi một câu mà tán gẫu, vẻ mặt Lâm Yến nhạt nhẽo, rất ít tiếp lời, mọi người cảm thấy không thú vị, lại chuyển đề tài sang cái khác.
Lâm Yến ngồi một lát, phát hiện Lâm Hủ ngày thường vốn nói nhiều vẫn luôn cúi đầu nhìn di động kể từ khi anh vào cửa, khuỷu tay vì thế nhẹ nhàng chọc cậu một cái.
Cánh tay Lâm Hủ nhẹ nhàng nhấc lên, cậu nâng mắt nhìn về phía Lâm Yến, thần thần bí bí hạ giọng nói: "Chú nhỏ, sao vậy ạ?"
Cậu mới tốt nghiệp năm trước, vẫn chỉ mới là một luật sư nhỏ, trong sở không ai biết cậu ta và Lâm Yến còn có một tầng quan hệ như vậy, bố cậu ta và Lâm Yến là anh em, tuy rằng Lâm Yến chỉ lớn hơn cậu ta vài tuổi, nhưng dựa theo bối phận, cậu ta vẫn phải kêu một tiếng "chú nhỏ".
Thấy Lâm Yến không nói gì, cậu lại nói tiếp: "Mẹ bắt cháu đi xem mắt, chú nói xem cháu có nên đi hay không?"
Lâm Yến dựa vào sô pha, hơi nhấc mi mắt, "Tuỳ cháu."
Lâm Hủ rất nghiêm túc nói: "Nếu cháu kết hôn trước chú, vậy chú nhỏ à, có phải chú sẽ rất mất mặt không hả?"
Lâm Yến tỏ vẻ không liên quan, "Chuyện đâu liên quan tới chú, cháu cứ cưới của cháu đi."
Vì thế Lâm Hủ không còn gánh nặng trong lòng nữa, đặc biệt chân thành nói: "Vốn là cháu không có hứng thú, nhưng mà mẹ cháu vừa gửi cho cháu ảnh chụp của đối phương, xinh đẹp quá trời! Tuy rằng lớn tuổi hơn cháu một chút, nhưng thật sự rất xinh đẹp."
Trong lòng Lâm Yến đang suy nghĩ một chuyện, anh xoa xoa huyệt thái dương, lạnh nhạt nói: "Vậy cháu cứ đi đi."
Lâm Hủ giơ di động lên, nhấn mở ảnh chụp, hưng phấn mà nheo mắt lại, "Chú nhỏ chú nhìn xem, có phải cực kì xinh đẹp hay không?"
Mí mắt Lâm Yến cũng chẳng nâng chút nào, rõ ràng không có hứng thú.
Lâm Hủ quyết tâm muốn khoe với Lâm Yến, giơ di động không ngừng lắc lư trước mặt anh, "Chú nhỏ, chú nhìn một chút đi, có phải lớn lên rất đẹp không hả? Chú cho cháu xin ý kiến đi!"
Lâm Yến bị làm ồn đến mất kiên nhẫn, lạnh lùng quét mắt lên màn hình, nói cho có lệ: "Đúng vậy, rất xinh đẹp, rất phù hợp với cháu..."
Anh vừa nói một nửa thì ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Lâm Hủ được Lâm Yến khẳng định, càng hưng phấn hơn, nhìn ảnh chụp trên di động mà đáy mặt cũng nổi lên bọt nước màu hồng.
Ai ngờ di động lại bị Lâm Yến duỗi tay đoạt đi, Lâm Hủ không khỏi thấp giọng hoảng sợ, cậu còn chưa phản ứng xem là chuyện gì, liền thấy Lâm Yến đang nhìn người con gái xinh đẹp cười đến sáng lạn, trịnh trọng mà nói một tràng.
"Cháu có thấy hay không, ánh mắt cô ta thì xiêu vẹo, miệng thì rộng, cái mũi thì tẹt, đối tượng xem mắt như thế này, có tặng chú cũng không cần, chú khuyên cháu nên nghĩ lại cho kĩ, cuối cùng có muốn đi hay không."
(Mẫn: Chờ ngày ai đó tự vả =))))
Lâm Hủ uỷ uỷ khuất khuất kiên định với lập trường của mình: "Cháu muốn đi ạ."
Lâm Yến bình tĩnh nói: "Đi cái gì mà đi, chú vẫn còn độc thân đây này."
Anh nói xong, đầu ngón tay lướt hai cái trên màn hình, trực tiếp xoá luôn ảnh chụp.
Lâm Hủ không ngăn cản hành động của Lâm Yến, cậu lẳng lặng nhìn, cực kì chân thành mà cảm khái: "Chú nhỏ à, hình như không còn kịp nữa rồi, cháu đã ghi tạc cô ấy vào lòng rồi."
Lâm Yến hừ một tiếng khinh thường, mặt không biểu cảm mà vứt di động vào lòng cậu ta.
Lâm Hủ kích động chà xát hai tay, bắt đầu chờ mong, "Chú nhỏ à, vài ngày nữa chú cho cháu mượn xe một chút được không? Đồng hồ trên tay chú cũng cho cháu mượn một chút đi? Đúng rồi, chú có bộ âu phục nào mới mua không, tặng cháu một bộ đi?"
Lâm Yến nghe xong, cũng không châm chọc cậu, khó có khi nở một nụ cười tao nhã, "Chú trực tiếp đi thay cháu không phải được rồi sao?"
Lâm Hủ dường như nhớ tới cái gì đó, cậu đột nhiên đứng lên, "Không được, người làm mai nói, người ta không thích người lớn tuổi, tính tình thối, đàn ông già hung dữ, điều kiện của chú quá kém, chắc chắn không được đâu."
Lâm Yến: "..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lâm Yến: "Điều kiện của anh quá kém nên không được?"
Trình Thư Nặc: "Đúng vậy, bốn thằng nhóc đáng yêu của em tuỳ tiện chọn một người cũng tốt hơn anh."
Lâm Yến: "..."
Hết chương .
Chương sẽ được post vào ngày //.