Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Trình Thư Nặc cũng không ngờ tới được ngay lúc này biến cố lại bất ngờ xảy ra, Lâm Yến loạng choạng ngã ra phía đường cái, chiếc ô tô lao nhanh đến, tiếng còi chói tai, còn có tiếng la hét phát ra giữa dòng người.
Cảnh tượng hỗn loạn, nơi nơi đều là âm thanh, Trình Thư Nặc cảm thấy thế giới của cô chợt tĩnh lại, thậm chí tiếng tim đập cũng ngưng bặt.
Cô bỗng nhớ tới sự cô đơn và sợ hãi khi tỉnh khỏi cơn mơ hồi sáng kia, trong đầu xuất hiện cảnh tượng trong giấc mơ, Lâm Yến máu thịt be bét bị nâng lên cán, vị bác sĩ trẻ tuổi lắc đầu với cô, và cả cái sự tuyệt vọng bị nỗi sợ bao phủ ấy.
Cô không muốn...
Mọi suy nghĩ chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, Trình Thư Nặc đã lao về phía Lâm Yến, cô hướng ra đường cái, duỗi tay với Lâm Yến, "Lâm Yến!"
Tôn Ngộ hoàn toàn không ngờ được Trình Thư Nặc sẽ điên cuồng như vậy, lập tức lạnh giọng: "Trình Thư Nặc chị điên rồi hả!"
Cùng với lời nói của cậu ta chính là tiếng còi chói tai xen lẫn tiếng rít của lốp xe ma sát với mặt đất.
Lâm Yến vì bị đánh mà thất tha thất thểu lui về sau, chân rất vất vả mới miễn cưỡng đứng vững được thì khoé mắt lại liếc đến chiếc xe hơi màu đen lao tới từ phía sau, cả người anh nhanh chóng tránh sang bên trái, chân vừa mới bước ra thì nhìn thấy Trình Thư Nặc ở phía đối diện lao đến, ánh mắt anh lập tức thay đổi, vậy nên chậm mất nửa nhịp, cả người cứng đờ đứng tại chỗ quên mất phải làm cái gì.
Trình Thư Nặc duỗi tay với anh, như là muốn kéo anh vào bên trong, Lâm Yến không biết vì sao, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, thế mà anh lại cảm thấy cứ chết đi như vậy hình như cũng rất tốt.
Tiếng hét chói tai, tiếng còi, tiếng ma sát, tất cả hoà lẫn vào nhau...
Trình Thư Nặc đúng lúc tóm được góc áo Lâm Yến, đang định kéo người về phía mình thì đột nhiên có một lực lớn hơn ập về phía cô, Trình Thư Nặc không hiểu ra sao, đành phải ôm chặt lấy Lâm Yến theo bản năng.
Mọi giác quan trên người cô đều bị phóng đại lên, cô biết trong khoảnh khắc khi mình ôm chầm lấy Lâm Yến thì Lâm Yến lại dùng hết sức chống cự đẩy cô ra ngoài, lại trong vòng một giây, càng dùng nhều sức hơn ôm lấy cô.
Vì lực va chạm mạnh mà hai người lăn trên đất, theo sát đó là hai tiếng "Kít" lớn.
Cả trái tim của Trình Thư Nặc như bị nhấc lên tận cổ họng, tim đập như sấm, phía sau lưng bị đụng đau rát, khác với phản ứng của thân thể, tâm trạng cô lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Hai người lăn ra rất xa, đụng phải thềm đá mới bị buộc phải dừng lại, cả người cô đều được Lâm Yến ôm vào lòng, ngoại trừ việc sau lưng bị trầy da thì không đau đớn gì, rồi lại nghe thấy rõ ràng tiếng rên rất nặng nề của người phía trước, Trình Thư Nặc hoảng loạn mở mắt ra, thấy vẻ mặt Lâm Yến đau đớn nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt trong tích tắc.
Cô còn chưa kịp nói gì thì đã có người tức giận mắng: "Các người có bệnh hả? Bị mù hay là bị điên rồi? Mẹ nó ông đây gặp phải cái vận xui gì thế này! Bị đụng chết cũng đáng đời!"
Người đàn ông mắng rất hăng, Trình Thư Nặc chống người lên nhìn sang thì thấy chiếc ô tô nghiêng nghiêng va vào cái cây ở một bên, trên mặt đất có hai vệt bánh xe ma sát rất đậm, người ngồi hai bên cửa sổ chính phụ của chiếc xe chật vật ló đầu ra, mắng đến mức nước miếng văng tứ tung.
Cách bánh trái của ô tô một thước không xa, Tôn Ngộ đã chống cánh tay đứng dậy từ trên đất, thấy tầm mắt Trình Thư Nặc quay sang đây, cậu nhếch khoé miệng với cô, cho cô một ánh mắt trấn an.
Lòng Trình Thư Nặc nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa rồi nếu không phải Tôn Ngộ phản ứng nhanh, bản lĩnh tốt, lao về phía cô và Lâm Yến, mạnh mẽ đẩy người ra thì cô thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Trình Thư Nặc nhúc nhích muốn đứng lên, bên eo lại bị một lực lớn hơn siết chặt, Trình Thư Nặc giật mình hoàn hồn, căng thẳng nhìn Lâm Yến dưới người, run giọng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Lâm Yến đã mở mắt ra, đôi mắt anh cố định trên khuôn mặt Trình Thư Nặc, vẻ mặt không biện giải, mắt đen trầm lắng sâu xa, sức lực trên tay không những không buông lỏng mà ngược lại càng ôm càng chặt, Trình Thư Nặc bị anh ôm đến mức không động đậy nổi, đành phải bối rối nhìn xem trên người anh có chỗ nào bị thương không, lông mi chớp chớp, vẫn luôn truy hỏi: "Anh rốt cuộc có bị sao không thế? Đau chỗ nào? Lâm Yến anh đừng có không nói gì cả..."
Trình Thư Nặc chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ, vừa rồi chỉ suýt chút nữa thôi, chỉ suýt chút thôi, cô hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa, lúc này nhìn thấy Lâm Yến vẹn toàn nằm dưới người cô, Trình Thư Nặc cảm thấy chính mình không khác tìm thấy đường sống trong chỗ chết mà bao.
Đôi tay của cô vẫn có thể động đậy được, vì thế không khỏi đưa tay lên vuốt ve gò má Lâm Yến, dùng loại thanh âm gần như là thành kính mà cảm thán, "May mà... may mà anh không sao..."
Cô vừa dứt lời, Lâm Yến lại đột nhiên dùng thêm sức nâng mặt cô lên, Trình Thư Nặc sửng sốt, cánh môi lạnh lẽo của Lâm Yến đã dán lên, gần như là thô bạo hôn lấy cô.
Cả người Trình Thư Nặc cứng đờ tại chỗ.
Hai người nhếch nhác ngã xuống thềm đá, vừa rồi tình hình quá ầm ĩ, xung quanh có không ít thành phần tri thức dừng chân, vây quanh hiện trường tai nạn, chụm đầu ghé tai, thậm chí còn có người xem trò vui cầm di động quay video.
Trình Thư Nặc phản ứng lại, dùng sức đẩy người kia ra, "Lâm...Lâm Yến anh buông ra..."
Cô vừa chống vừa đẩy, Lâm Yến lại càng ôm cô chặt hơn, càng dùng sức hôn cô, động tác của anh vẫn thô bạo như cũ, hơi thở dồn dập, cánh môi lại lạnh lẽo, không hề có chút ấm áp nào, rồi lại mạnh mẽ như vậy, Trình Thư Nặc hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Hai người căn bản không phải là đang hôn môi, Lâm Yến căn bản là như muốn phát tiết mà cắn cô, anh không dịu dàng, thậm chí là cực kì thô bạo, hơi thở giữa khoang mũi đều là sự lạnh lẽo, cánh tay cũng run rẩy, lại gần như phát điên mà gặm cắn.
Gò má Trình Thư Nặc đỏ lên, môi tê dại, hai người dán sát, hơi thở của Lâm Yến vừa dồn dập vừa nặng nề như thế, đôi tay ôm má cô lại lạnh lẽo, Trình Thư Nặc chưa từng có loại trải nghiệm này, giữa ban ngày ban mặt bị vây giữa những người lạ, cùng một người đàn ông vừa to gan vừa điên cuồng quấn quít với nhau.
Với hiểu biết của cô về Lâm Yến, Lâm Yến không phải là một người tuỳ tiện, càng sẽ không điên cuồng như thế này. Anh đúng mực lại biết tự kiềm chế, không yêu cầu quá nghiêm khắc với bản thân, cũng bao dung cô. Khi hai người còn bên nhau, ngoại trừ ở nhà, thì ở nơi công cộng nhiều lắm hai người cũng chỉ nắm tay, chỉ cần cô có một chút hành động thân mật nào đó thôi cũng đều sẽ bị anh dạy dỗ một cách trang nghiêm.
Thậm chí có đôi lúc ở rạp chếu phim, cô nhân lúc tối lửa tắt đèn định hôn anh, Lâm Yến sẽ véo cằm cô đẩy cô ra.
Khi ấy cô bĩu môi, oán giận nói, người khác không thấy được mà.
Anh sẽ sờ sờ mặt cô, kiên trì nói, không thấy cũng không được.
Tiếng bàn tán xung quanh càng ngày càng nhiều, chủ xe còn chửi ầm lên, chỗ nào cũng có người đến xem trò vui, Trình Thư Nặc cảm thấy Lâm Yến nhất định là điên rồi. Lâm Yến lại làm như không nhìn không thấy gì cũng không nghe thấy gì, anh hôn càng ngày càng sâu, rất lâu rất lâu sau cuối cùng mới tạm dừng thế tấn công, khi cánh môi rời khỏi thì cắn mạnh một cái lên môi Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc đột nhiên ăn đau, cô khó chịu nhíu mày, thấy bên môi Lâm Yến có dính vệt máu, Trình Thư Nặc có chút bực bội nhìn anh, Lâm Yến lại nâng tay dùng lòng bàn tay đè lên cánh môi cô, lau vết máu cho cô, gằn từng chữ một nói, giọng gần như nghẹn ngào.
"Trình Thư Nặc, là em trêu chọc anh trước."
Trình Thư Nặc không hiểu, cô nhíu mày nhìn Lâm Yến ở dưới người, không biết tại sao Lâm Yến lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Cô còn chưa kịp hỏi cái gì thì có một cánh tay đàn ông đặt lên cánh tay cô, cô ngước mắt, nhìn thấy Tôn Ngộ đen mặt đứng bên cạnh hai người, cậu cũng không chờ Trình Thư Nặc mở miệng, trực tiếp kéo Trình Thư Nặc đứng lên từ trên người Lâm Yến, giọng điệu đã không còn nửa phần đùa giỡn như trước, "Trình Thư Nặc, đầu chị mẹ nó bị nước vào hả? Chị có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không? Có bị ngốc hay không đấy? Anh ta là ai mà đáng để cho chị phải lao đến như thế? Không muốn sống nữa hay mẹ nó là đứa ngốc đấy hả!"
Trình Thư Nặc miễn cưỡng đứng vững, tuy cô lăn mấy vòng trên đất nhưng vẫn luôn được Lâm Yến ôm vào lòng, ngoại trừ việc sau lưng có hơi đau thì những chỗ khác không có vấn đề gì, nhưng Tôn Ngộ mắng như thế làm Trình Thư Nặc vẫn có hơi bị doạ sợ.
Cô đã quên phải đi đỡ Lâm Yến, nhìn Tôn Ngộ lo lắng, "Cậu có bị thương không?"
"Ha ha, chị còn biết hỏi tôi có bị thương hay không à!"
"..."
Lúc Tôn Ngộ đẩy hai người ra, biết hai người hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn, vì thế đi xem người tài xế đâm xe vào cái cây trước, rất vất vả mới trấn an được cảm xúc của tài xế, nào biết đến khi quay về thì lại nhìn thấy hai người kia nằm trên đất hôn nhau.
Fuck!
Cậu ta khiếp sợ đến suýt ngã ngửa, Trình Thư Nặc thế mà lại đang hôn môi!
Lâm Yến khó khăn tự mình đứng dậy, sau lưng anh bị va chạm không nhẹ, tuỳ tiện động đậy thôi cũng đau không chịu nổi, phần đùi dường như cũng bị va vào, quần tây bị cọ xát rách một mảng lớn, anh miễn cưỡng đứng vững, lúc Trình Thư Nặc nhìn sang, anh vờ như không có chuyện gì gắng sức nhếch khoé miệng với cô.
Trình Thư Nặc thấy Lâm Yến căn bản là đứng không vững nên vội vàng đến đỡ anh. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, Lâm Yến nhanh chóng lắc đầu: "Anh không sao."
Anh đứng vững nhìn về phía Tôn Ngộ, Tôn Ngộ cũng nhìn anh, cổ họng Lâm Yến trượt lên trượt xuống, trăm loại cảm xúc đan xen, nói: "Cảm ơn."
Anh biết vừa rồi nếu không phải hành động của Tôn Ngộ nhanh thì sợ là anh không còn cơ hội đứng đây nữa rồi.
Tôn Ngộ cười lạnh: "Anh cho rằng tôi là vì anh sao?"
Lúc cậu nói lời này thì lạnh lùng trừng mắt nhìn Trình Thư Nặc, "Trình Thư Nặc chị mẹ nó cuối cùng là có quan hệ gì với anh ta?"
Cậu ta không nhẫn nại như vừa rồi, cả người đều thể hiện sự mất kiên nhẫn.
Thực ra Trình Thư Nặc có hơi sợ một Tôn Ngộ như vậy, ánh mắt cô hơi loé, lại đúng lúc tiếp xúc với đôi con ngươi đen nhánh của Lâm Yến, dừng một chút, chỉ nói: "Bạn bè, không..."
Ai ngờ cô mới nói được một nửa, Tôn Ngộ lại đột nhiên nắm lấy cổ áo Lâm Yến, thế mà lại đánh Lâm Yến thêm một quyền.
Vốn trên người Lâm Yến đã có vết thương, Tôn Ngộ lại là người có bản lĩnh đứng đầu cục cảnh sát, Lâm Yến căn bản không phải là đối thủ của Tôn Ngộ, bị đánh một cái là chẳng còn đường chống đỡ nào.
Trình Thư Nặc không biết tại sao Tôn Ngộ lại có thái độ thù địch lớn như vậy với Lâm Yến, hai người lao vào đánh nhau, trong đám người lại vang lên tiếng thét chói tai lần nữa, Trình Thư Nặc xông lên kéo Tôn Ngộ, "Đừng đánh! Tôn Ngộ cậu làm cái gì thế? Không nhìn thấy anh ấy đứng cũng không vững sao hả?"
Tôn Ngộ làm gì còn có nửa phần phân rõ phải trái như ngày thường, cậu ta trực tiếp đẩy Trình Thư Nặc ra, giọng điệu không lành: "Trình Thư Nặc chị mẹ nó đừng có quản, tên này chính là một tên khốn kiếp!"
Cậu nói xong, trực tiếp nắm cổ áo Lâm Yến ném đi.
Lâm Yến vừa mới bị ngã rất mạnh, chỗ nào trên người cũng đau, không chịu được một chiêu của Tôn Ngộ, anh chật vật ngã ra sau, lại không chịu thua chống đầu gối đứng lên từ trên đất, "Tiểu Nặc, em...em đừng quản, là anh nợ cậu ta."
Trình Thư Nặc không biết giữa hai người có ân oán gì, khoé miệng Lâm Yến toàn là vết thương, cả người đứng cũng lung lay, nếu đánh tiếp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa, ba người đang ở giữa cả đám người, Tôn Ngộ lại đang mặc đồng phục cảnh sát, chuyện này ảnh hưởng rất xấu.
Thấy Tôn Ngộ lại muốn lên cơn, Trình Thư Nặc không kịp quản gì nhiều nữa, chạy đến trước mặt Lâm Yến, bảo vệ trước người anh, "Tôn Ngộ! Cậu là cảnh sát mà lại làm cái chuyện hồ đồ gì ở đây thế! Cậu có muốn đánh nhau với tôi không hả?"
Vẻ mặt Tôn Ngộ rất không tốt, "Trình Thư Nặc chị tránh ra!"
Trình Thư Nặc đứng không nhúc nhích, Lâm Yến ở phía sau lại đẩy cô ra, "Tiểu Nặc, em đừng quản..."
Lần này Trình Thư Nặc rất tức giận, "Anh câm miệng, đánh không lại người ra bớt tranh cãi đi thì chết hả!"
Lâm Yến: "..."
Thái dương Lâm Yến vừa nhảy, bị một câu như thế chặn họng làm cho nói không nên lời.
Không khí rơi vào thế giằng co, di động trong túi Tôn Ngộ đúng lúc vang lên, cậu nhìn tên hiển thị cuộc gọi, lại nhìn Trình Thư Nặc, tầm mắt khẽ dừng, rồi lại đi vòng qua người Lâm Yến, hung hăng liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó không dài dòng mà xoay người, trực tiếp lên xe cảnh sát, nháy mắt ô tô đã dứt khoát lao đi.
Trình Thư Nặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đám người vây xem cũng dần tản đi.
Trình Thư Nặc xoay người đi xem Lâm Yến, thấy khoé miệng anh toàn là máu: "Anh còn ổn chứ? Có muốn đến bệnh viện không."
Lòng bàn tay Lâm Yến đè lên phần da rách ra bên môi, anh lắc đầu: "Không sao."
Trình Thư Nặc thật sự không yên tâm, "Hay là cứ đến bệnh viện đi." Tay phải cô đỡ Lâm Yến, lại hỏi: "Anh có đi được không? Chân có bị thương không?"
Lâm Yến vẫn lắc đầu: "Thật sự không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Trình Thư Nặc thấy anh vẫn từ chối thì nhíu mày nhìn anh, trong nháy mắt khi cô nhìn anh, Lâm Yến lơ đãng dời tầm mắt.
Anh bỗng không biết phải đối mặt với Trình Thư Nặc như thế nào, tránh cái đỡ của cô theo bản năng, hơi vội vã nói: "Anh về...về trước đây, hôm nào lại mời em ăn cơm."
Lâm Yến nói xong thì đi thẳng về phía trước, có thể là do động tác lớn làm miệng vết thương bị rách ra, bước chân anh hơi dừng, Trình Thư Nặc rõ ràng thấy được cả người Lâm Yến run lên.
Cô không biết Lâm Yến bị làm sao, cũng không rõ lắm vì sao Tôn Ngộ lại có thái độ thù địch lớn như vậy với Lâm Yến.
Nhưng Trình Thư Nặc thấy rõ được cảm xúc của Lâm Yến có sự thay đổi, nếu như nụ hôn lạnh lẽo vừa rồi là sự sợ hãi, thì bây giờ rõ ràng là anh đang hoảng loạn, chắc chắn là anh đã bị thương chỗ nào đó.
Trình Thư Nặc vốn tưởng rằng Lâm Yến sẽ dựa vào việc bị thương mà ăn vạ cô, nhưng cô hoàn toàn không ngờ Lâm Yến lại khập khiễng đi về phía trước, rõ là đang muốn chạy trốn.
Trước khi Tôn Ngộ xuất hiện, anh vẫn còn sử dụng mấy mánh lới đùa giỡn để tiếp cận cô, bây giờ bị thương, Trình Thư Nặc sẽ không bỏ mặc anh, nhưng Lâm Yến lại chẳng nói gì, vội vã xoay người rời đi.
Trình Thư Nặc đứng tại chỗ, nhìn Lâm Yến đi về phía chỗ đậu xe, một lát sau lại thấy anh đứng trước chiếc Bentley màu đen, sau đó kéo cửa xe ra.
Trình Thư Nặc cảm thấy Lâm Yến hoàn toàn điên rồi, đường còn không đi nổi mà còn muốn tự mình lái xe.
Lòng bàn tay cô siết chặt, nhặt túi trên đất lên, đuổi theo.
Lâm Yến chịu đựng vết thương trên người, rất vất vả mới ngồi vào ghế lái được, anh còn chưa kịp đóng sầm cửa xe thì Trình Thư Nặc đã đứng ở cửa khoanh tay trước ngực nhìn anh, Lâm Yến vừa định mở miệng, Trình Thư Nặc đã nói thẳng: "Ngồi sang ghế phó lái đi."
Lâm Yến nói: "Anh thật sự không sao..."
Trình Thư Nặc lạnh lùng liếc anh một cái, "Ừ, anh không sao, anh chỉ là bị Tôn Ngộ nhấc lên ném xuống đất một lúc lâu sau cũng không đứng lên nổi mà thôi."
Lâm Yến: "..."
Trình Thư Nặc không định cho anh mặt mũi, lời nói thẳng thắn: "Mau ngồi vào bên ghế phó lái đi, bây giờ mà còn bướng bỉnh cái gì, vừa rồi không phải còn bị đánh như cháu trai sau, ngay cả đánh trả cũng chẳng dám."
Ánh mắt Lâm Yến hơi ủ rũ, tiếng nói trầm thấp: "...Tiểu Nặc, chuyện không phải như em nghĩ đâu."
Không phải anh không dám đánh trả, mà là không xứng.
Thấy thái độ của Trình Thư Nặc kiên quyết, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không tiếp tục khăng khăng nữa, Lâm Yến rất cẩn thận dịch sang ghế phó lại, miệng vết thương va phải bàn điều khiển, đau đớn khiến anh lập tức hít sâu một hơi.
Chờ anh ngồi sang ghế phó lái xong, Trình Thư Nặc cũng đã ngồi vào ghế điều khiển.
Lâm Yến thật sự không biết phải đối mặt với Trình Thư Nặc thế nào, Trình Thư Nặc lái xe, anh không dám nhìn cô, lừa mình dối người dịch tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Anh không ngờ được là sẽ nhìn thấy Tôn Ngộ trong tình cảnh này, ban đầu nghe thấy cái tên quen thuộc, anh nhiều lắm cũng chỉ nghĩ là trùng tên. Nhưng làm sao cũng không ngờ tới chuyện sẽ diễn biến thành thế này, lại còn ở trước mặt Trình Thư Nặc, Lâm Yến cảm thấy hôm nay bản thân đúng là đáng chê cười, anh trước sau vẫn giữ phong độ cũng được, điệu bộ cũng thế, nhưng lại hoàn toàn bị giẫm đạp thành đống rách nát ở trong đám người trên đường, anh như một thằng hề nhảy nhót vừa nhục nhã vừa phải chịu đựng.
Ánh mắt Lâm Yến phiêu đãng trước phong cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ, trên người anh chỗ nào cũng đau rát, trong lòng cũng lo lắng đề phòng, anh sợ Trình Thư Nặc sẽ hỏi gì đó, anh không muốn nói dối cô, nhưng lại không biết trả lời cô ra sao.
Nhưng từ Duy Á đến chung cư của mình, lái xe mất hơn nửa tiếng đồng hồ, Trình Thư Nặc lại chẳng hỏi gì, cũng chẳng nói gì cả.
Đến dưới lầu chung cư, cô dừng xe lại, xuống xe trước Lâm Yến, Lâm Yến vừa mới đẩy cửa bên ghế phó lái ra, Trình Thư Nặc đã bước lên trước, đỡ anh xuống xe.
Lâm Yến có chút ngượng ngùng, "Thật ra không sao đâu."
Khuôn mặt Trình Thư Nặc vô cảm, "Vịt chết còn mạnh miệng."
Lâm Yến đóng cửa xe, sờ sờ mũi, "...Anh không phải vịt"
() Từ lóng chỉ trai bao =)))
Trình Thư Nặc phối hợp nhẹ nhàng liếc anh một cái từ đầu đến chân, gật đầu, "Cũng phải, anh sẽ không sống nổi."
Lâm Yến: "..."
Khoé miệng Lâm Yến vừa nhếch, trực tiếp cạn lời, hai người cùng nhau đi về phía hàng hiên tiểu khu, Trình Thư Nặc nói đơn giản: "Trong nhà có hộp y tế không?"
Lâm Yến thản nhiên "Có" một tiếng.
Trình Thư Nặc gật gật đầu, không nói gì nữa.
Năm phút sau, Lâm Yến mở cửa, cửa được đẩy ra, Trình Thư Nặc bật đèn chỗ huyền quan, cô tháo giày, đỡ Lâm Yến vào phòng khách, để anh ngồi xuống sô pha.
Trình Thư Nặc quan sát phòng khách một vòng sau đó nhìn Lâm Yến hỏi: "Hộp y tế để ở đâu?"
Lâm Yến chỉ cái tủ dưới TV, "Ngăn tủ bên phải."
Trình Thư Nặc thấy áo khoác của Lâm Yến dính toàn là bụi, quần áo cũng không chỉnh tề, cô nói thẳng: "Cởi quần áo ra đi."
Cô dừng lại, nhìn ống quần bên phải bị rách của anh, lại bổ sung: "Quần cũng cởi đi."
Lâm Yến có chút chưa phản ứng lại được: "Cởi...cởi cái gì cơ?"
Trình Thư Nặc nói như lẽ đương nhiên: "Áo và quần đó."
Lâm Yến không biết phải làm sao, khó có khi nhướng mày, bỗng nở một nụ cười lịch sự: "Cởi hết à? Cởi sạch hả?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: "Nghe nói mấy người muốn cho tôi gãy chân gãy tay, liệt nửa người cấp độ cao, nhưng mà ngại quá, bây giờ vợ tôi bảo tôi cởi sạch, cô ấy còn nôn nóng hơn cả tôi đó."
Trình Thư Nặc: "..."