Bởi vì ngày đầu tiên của học kỳ, Điền Hạ xin nghỉ, bỏ lỡ ngày thi trắc nghiệm đầu tiên của học kỳ cho nên chiều thứ sáu khi tất cả các bạn học đều ra về, cô cùng giáo viên ở lại văn phòng làm bài thi.
Cách vách văn phòng, vốn dĩ Diệp Dương Hi cũng bị kêu ở lại làm bài thi, nhưng làm được một nửa, anh thật sự choáng váng đầu óc không thể làm tiếp được.
Cuối kỳ của năm trước anh được Điền Hạ bổ túc lại những kiến thức, nhưng cuối cùng sau khi thi xong, một chữ trong đó anh cũng đã quên không còn một mảng.
Đúng mà, thi cũng đã thi xong, ai còn đi ôn lại những cái đó chứ.
Vì thế sau khi kỳ nghỉ đông trôi qua kiến thức cũng theo đó mà trôi theo, hiện tại lại nhìn thấy đề trong bài thi kia, trong đầu đã loạn thành một mớ hỗn độn. Dù sao một chút anh cũng không nhớ được, anh chỉ nhớ rõ ngày đó nói chuyện cùng Điền Hạ, gò má mềm mại của cô chọc tim anh đến ngứa ngáy.
Ngẫm lại vẫn quên đi, anh thật sự không còn nhớ một kiến thức nào, không cần miễn cưỡng, về phần làm sao để thu hẹp khoảng cách giữa anh và Điền Hạ, anh còn biện pháp khác.
Vì thế anh lấy cớ ra ngoài đi WC, đến hết giờ vẫn không trở lại.
Chủ nhiệm ban thấy anh không còn biện pháp nào, chỉ than một tiếng "Ranh con", liền đẩy đẩy tiếp tục sửa bài thi.
Từ trong văn phòng đi ra, Diệp Dương Hi vốn muốn nhìn trộm Điền Hạ, nhưng khi nhìn xuyên qua khe cửa nhỏ nhìn thấy bên cạnh cô còn có người khác, nghĩ nghĩ vẫn không tiến vào, xoay người xuống lầu cùng Hứa Thiên Kỳ chơi bóng.
Điền Hạ so với thời gian quy định hoàn thành bài thi sớm hơn một giờ, chủ nhiệm lớp cầm lấy bài thi nhìn lướt qua, trang giấy sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, câu hỏi cùng câu trả lời được viết thẳng tắp, công thức tính toán ngay ngắn chỉnh tề, chưa tính đến việc bài làm có đúng hay không, nhưng bài thi sạch khiến cho người chấm cũng cảm thấy thoải mái phần nào, chủ nhiệm lớp không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng.
"Được rồi, Điền Hạ em về trước đi."
"Cảm ơn cô."
Điền Hạ nhu thuận nói cảm ơn rồi rời khỏi văn phòng, chuẩn bị trở về phòng học thu thập túi sách về nhà.
Trong phòng học sinh đều đã về hết sạch, chỉ còn Minh Hạo ngồi tại chỗ làm bài tập.
Điền Hạ nhẹ nhàng thở ra, cô vốn đang lo lắng, nếu cửa phòng học khóa túi sách của cô như thế nào đây, thở phào nhẹ nhõm may mắn trong phòng học còn có người.
Động tác nhẹ nhàng, đi vào phòng học Minh Hạo còn chưa phát giác, thẳng đến cô mở miệng gọi hắn, hắn mới phản ứng được.
"Minh Hạo, sao cậu còn chưa về?"
Nghe âm thanh của Điền Hạ, Minh Hạo dường như có chút giật mình lại nhanh chóng che đi đống giấy trước mặt lại, thời điểm ngẩng đầu lên ánh mắt có chút né tránh, "Tớ, tớ muốn, viết xong cái này liền về."
Điền Hạ cảm thấy hắn có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không tò mò lắm, vì thế nhẹ nhàng vòng sau ra ghế của hắn, bắt đầu thu thập túi sách của mình, "Vậy tớ không làm phiền cậu nữa."
"Điền Hạ."
"Sao vậy?" Điền Hạ chính đem túi sách mang trên vai, điện thoại trong túi sách của cô vẫn đang rung lên.
Minh Hạo đưa mắt nhìn túi sách của cô, nghĩ đến người đang gọi tới cho cô rất có khả năng là Diệp Dương Hi, trong lòng hắn liền đau nhói khó chịu.
"Tớ muốn hỏi cậu, muốn hỏi cậu..."
Điền Hạ dừng lại nhìn hắn, "Hỏi tớ cái gì?"
Minh Hạo không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô, hắn cúi đầu, dưới mắt kính hai má có chút phiếm hồng, "Chuyện trước, trước đó bọn họ nói những chuyện kia, thật sự đều là thật sao?"
Điền Hạ nghe được có chút bối rối, "Chuyện nào là thật sự?"
"Chính là, là nói cậu cùng, cùng Diệp Dương Hi..." Minh Hạo dường như có chút khó nói.
Điền Hạ hơi giật mình, cực kỳ tự nhiên nói: "Một số là thật sự, một số thì không."
Tỷ như chuyện hai người bọn họ đang hẹn hò là thật sự, nhưng đính hôn cùng ở chung đều không có thật.
Sau những ngày nay, cô cảm thấy việc đối mặt với những ánh mắt tò mò xung quanh, so với việc che che đậy đậy càng hiệu quả hơn.
Bạn càng chột dạ sợ hãi, ánh mắt của những người đó sẽ được một tấc lại một tất tiến tới, ngược lại, nếu bạn thoải mái tiếp nhận mọi chuyện, bọn họ ngược lại sẽ không còn tò mò không còn lại gần cô.
"Vậy chuyện đó..." Minh Hạo còn muốn hỏi rõ ràng, nhưng cửa sau của phòng học lại phát ra tiếng gõ.
"Bang bang bang!" Ba lần gõ phi thường dùng lực rất mạnh, cơ hồ đều có thể cảm nhận được lửa giận của người kia.
Điền Hạ cùng Minh Hạo đồng thời quay đầu nhìn, lại là Diệp Dương Hi vẻ mặt âm trầm đứng ở cửa phía sau.
"Diệp Dương Hi." Điền Hạ đoán lúc này anh đã tức giận rồi.
Minh Hạo cau mày, cái gọi là gặp mặt tình địch cực kỳ ghen tị đỏ mắt, từ trước hắn còn chưa cảm thấy gì, nhưng từ lúc nghe những tin đồn kia, mỗi lần nhìn thấy Diệp Dương Hi trên hành lang hoặc trên sân thể dục, nhớ tới những hành động cùng thành tích của anh trước kia, Minh Hạo liền cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn, càng lo lắng cho Điền Hạ hơn.
Từ trước đến giờ Diệp Dương Hi chưa bao giờ coi Minh Hạo là tình địch, chỉ là hiện tại anh có một chút không vui mà thôi, nhăn mày một chút khó chịu, ngay cả giọng điệu nói chuyện so với bình thường cũng nặng nề hơn chút.
"Điền Hạ, về nhà."
"Ồ." Điền Hạ đeo cặp sách, từ lối đi nhỏ sau ghế Minh Hạo đi ra, nhẹ giọng nói, "Tớ đi trước."
Trên sân thể dục, Diệp Dương Hi tức giận đi phía trước, Điền Hạ chậm rãi đi phía sau.
Mặc dù mọi người đều đã biết quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng Điền Hạ vẫn không có thói quen ở trong trường cùng anh tiếp xúc thân mật.
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, Hứa Thiên Kỳ lớn tiếng kêu lên: "Dương Hi, chờ tớ!"
Diệp Dương Hi không kiên nhẫn phất phất tay: "Chờ mẹ cậu!"
Hứa Thiên Kỳ bị rống lên trở về, vẻ mặt lập tức đanh lại có chút tội nghiệp.
Điền Hạ thấy thế, yên lặng thở dài.
Sau khi ra khỏi cổng trường, còn chưa đi đến nhà ga, Diệp Dương Hi thật sự không nhịn được, trầm mặc một chút, xoay người đi đến nắm lấy tay Điền Hạ đi đến hoa viên bên cạnh.
Điền Hạ đối với hành động thình lình của anh sừng sốt không thôi, "Cậu muốn làm gì...!"
Trước đây đã bị anh đột kích qua rất nhiều lần, nhưng đều là ôn nhu nhẹ nhàng, cẩn thận trong từng động tác, nhưng hôm nay, anh lại cắn cô dã man cắn cắn, cắn môi cô đến đau rát.
"Đau quá."
Nghe tiếng cô kêu lên đau đớn, Diệp Dương Hi lấy lại lý trí, thả mềm động tác, nhẹ nhàng chậm rãi.
Theo động tác của anh, một cảm giác tê dại lan truyền trong đáy lòng của hai người.
Cảm giác được cơ thể Điền Hạ đã mềm nhuyễn không thể mềm hơn được nữa, Diệp Dương Hi mới rốt cuộc chịu buông cô ra.
Điền Hạ nằm ở trong lòng anh thở dốc, hành động như thế này của anh rõ ràng là đang trừng phạt cô, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, anh vì cái gì muốn trừng phạt cô, rõ ràng cô không có làm gì sai.
Không đợi cô lên án, Diệp Dương Hi dĩ nhiên nói: "Ngày mai tôi đi xin đổi chỗ ngồi, nếu để tôi thấy được hai người các cậu nói chuyện, tôi sẽ hôn cậu trước mặt cả lớp."
"Sao cậu lại làm thế này..." Điền Hạ ủy khuất không chịu được, người này thật sự rất xấu tính, anh sao có thể đối xử với cô như thế chứ.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, cánh tay Diệp Dương Hi căng thẳng, đem cô ôm chặt càng thêm dùng lực siết chặt, "Tớ mặc kệ, tớ cứ như vậy, cậu không đồng ý tớ liền đi đánh hắn."
Nghĩ đến vừa rồi tên gà bốn mắt kia lại đỏ mặt, anh nghĩ lại có chút tức giận, đều là nam tử hán, học cái gì không học lại học bộ dáng của tiểu cô nương cái gì mà thanh thuần, xấu hổ, ngay cả một chút khí thế của nam tử hán cũng không có. Nếu thích Điền Hạ thì có thể quang minh chánh đại lại đây nói với anh cạnh tranh công bằng, như vậy có lẽ hắn còn đáng để anh xem xét.
Hừ, tên ẻo lả không tư cách thích tiểu Điền Hạ!
(LIN: tặng các cậu
Happy Birthday tuổi của tớ
Thứ vẫn có chap mới nhé)