Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

chương 12: viên kẹo bơ thứ 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe thấy giọng nói trêu chọc của anh, cô mới biết kỳ thật anh sớm đã thức dậy từ sớm.

"Trả lại cho tôi." Điền Hạ cắn môi dưới, tay phải bị anh niết chặt, nếu chủ nhiệm lớp xoay người lại, nhìn thấy bọn họ như vậy khẳng định sẽ hiểu lầm.

Diệp Dương Hi nhìn thấy cô khẩn trương lo lắng, nụ cười trên khóe miệng càng thêm sâu, "Như thế nào, bên trong này chẳng lẽ viết tên của tôi à?"

Cô thật sự không biết Nhâm Thuần viết cái gì trong tờ giấy kia, nhưng đại khái chắc chắn có liên quan đến chuyện vừa mới nói kia, bất quá mặc kệ tờ giấy bên trong viết cái gì, đều là quyền riêng tư của cô, anh nhất định không thể xem, "Tôi không biết, trả lại cho tôi."

"Không biết sao? Vậy tôi giúp cậu xem bên trong viết gì." Diệp Dương Hi làm bộ muốn mở viên giấy trong tay ra.

Trên bục đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn: "Diệp Dương Hi!"

Chủ nhiệm vừa viết bảng xong, quay đầu liền nhìn thấy Diệp Dương Hi cùng Điền Hạ kéo kéo, tuy rằng nhìn thấy Điền Hạ xông tới trước, nhưng chủ nhiệm chính là nhắm mắt bỏ qua, chính là tin tưởng Điền Hạ vô điều kiện, vì thế không chút nghĩ ngợi, chỉ tay ra ngoài: "Đi ra ngoài cho tôi!"

Anh một câu cũng không nói nhún nhún vai, đứng dậy từ cửa sau ra khỏi phòng học.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cầm lấy viên giấy thản nhiên bước ra ngoài.

Khi Diệp Dương Hi vừa rời khỏi lớp học liền trở nên ồn ào.

Chủ nhiệm vỗ vỗ bục giảng, nghiêm nghị nói: "Tất cả im lặng! Ai không muốn học liền theo cậu ta ra ngoài."

Lời nói vừa dứt, Hứa Thiên Kỳ từ trong góc lớp cười hì hì đứng lên: "Thầy Cao, em đi vệ sinh."

Dứt lời cũng mặc kệ thầy giáo có đáp ứng hay không, đút tay vào túi quần liền ra khỏi lớp.

"Hứa Thiên Kỳ!"

Nhờ hai người này một tiết văn đều học dưới bầu không khí áp lực căng thẳng.

Hết giờ học Nhâm Thuần lập tức chạy đến bên Điền Hạ, "Điền Hạ, tớ không phải cố ý! Diệp Dương Hi có biết tớ là người ném giấy không vậy, hắn sẽ không tìm tớ chứ?"

Điền Hạ lắc đầu, "Chắc là không đâu."

"Điền Hạ, nếu hắn thật muốn tìm tớ, cậu nhất định phải giúp tớ cản hắn a!"

Cô không cho rằng Diệp Dương Hi sẽ keo kiệt đến vì một cái tờ giấy mà gây sự với Nhâm Thuần, nhưng nhìn thấy Nhâm Thuần lo lắng, cô vẫn gật đầu nói: "Được, được rồi."

Trong suốt tiết học tiếp theo Nhâm Thuần luôn trong trạng thái lo lắng, nhưng Diệp Dương Hi ngược lại vẫn không có xuất hiện, ngay cả giữa trưa tan học anh cùng Hứa Thiên Kỳ đều không trở về phòng học, thẳng đến buổi chiều Diệp Dương Hi mới thong thả quay trở về lấy túi sách, cũng thuận tiện đem viên giấy buổi sáng trả cho cô.

Nhìn thấy viên giấy nhăn nheo trong lòng bàn tay cô mới nhớ lại chuyện lúc sáng, viên giấy vẫn như cũ giống như không bị người khác mở ra, cô cái gì cũng không nói, đem viên giấy kẹp vào trong sách toán.

Diệp Dương Hi lúc này đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, nhà cũ của cậu lúc bị quy hoạch dời đi được bồi thường bao nhiêu?"

Điền Hạ sửng sốt, nhà cũ của cô sao? Anh thật sự hỏi cô chuyện này, "Tôi, tôi cũng không rõ lắm."

Diệp Dương Hi lại hỏi: "Vậy cậu biết nhà của tôi lúc phá bỏ và dời đi bao nhiêu không?"

Điền Hạ càng bối rối, "Không, không biết."

Vào thời điểm lúc đó, ngôi nhà của hai người sống lúc trước hiện tại là trung tâm thành phố. Giá bồi thường cho việc phá hủy ở một vị trí tốt như vậy cư nhiên không phải thấp. Ngoài ra, mặc dù ngôi nhà đó kích thước cũng không quá lớn, chỉ vỏn vẹn ba tầng. Nhưng nếu hai căn nhà bị phá dỡ, chúng vẫn sẽ được bồi thường theo đúng giá. Căn biệt thự mà Điền Hạ đang sống chính là dựa vào một phần bồi thường của căn biệt thự trước đó.

Nhà của Diệp Dương Hi lúc đó nằm đối diện với nhà của cô, bởi vì ngôi nhà cũ của Diệp lão gia nằm ngay bên cạnh, Điền Hạ mơ hồ nhớ lại Diệp thúc thúc năm đó đã phải phí một phần tiền rất lớn mới có thể đem hai căn nhà xây nên, sau đó lại phải xây thêm mấy tầng lầu, cụ thể số tầng Điền Hạ cũng không nhớ rõ, nhưng khẳng định so nhà cô chắc chắn là lớn hơi rất nhiều, kia phá bỏ và dời đi chi phí khẳng định cũng nhiều hơn một chút đi.

Cô không biết Diệp Dương Hi vì cái gì lại đột nhiên nói đến chuyện này, còn không đợi cô nói một câu, anh liền đem túi sách ném trên vai: "Mặc kệ có giàu hay không, nuôi mười người như cậu cũng không thành vấn đề."

Cô mê mang nhìn anh một lúc lâu, còn chưa kịp phản ứng đã thấy anh cứ như vậy mà ra khỏi phòng học. Ít lâu sau cô mới biết anh nhất định đã nhìn thấy nội dung trong tờ giấy kia rồi.

Chính xác là trong tờ giấy kia Nhâm Thuần đã ghi những gì?

Cô vội vội vàng vàng đem viên giấy từ trong sách toán lấy ra, cẩn thận đem nó vuốt thẳng lại, hình dạng mặt chữ cơ bản đã bị vò nát khó mà có thể nhận ra được.

"Tớ chắc chắn Diệp Dương Hi nhất định chính là phú nhị đại trong truyền thuyết! Đúng hay không đúng hay không!"

Nhưng một hàng chữ này lại bị anh dùng bút đỏ khoanh tròn "Phú", sau đó lại đang phía dưới lại viết thêm một "Phá", "Phú nhị đại" phút chốc liền biến thành "Phá nhị đại".

(Phú nhị đại: thế hệ siêu giàu thứ hai

Phá nhị đại: ý là phá gia chi tử, phá của)

Điền Hạ mím môi đem tờ giấy lần nữa vò nhăn. Trong lòng âm thầm mắng

Đảo mắt đã gần một tháng kể từ khi bắt đầu vào học, trường học quyết định cuối tháng sẽ tổ chức một kỳ thi hàng tháng trước khi nghĩ Trung thu cho học sinh làm bài kiểm tra.

Thành tích học tập của Điền Hạ rất tốt, phòng thi của cô nằm ở lớp đầu bảng, mà phòng thi của Diệp Dương Hi là nằm ở cuối bảng cách phòng thi Điền Hạ một dãy phòng học.

Đường đến phòng thi của Diệp Dương Hi đều phải đi ngang qua tất cả các phòng học của dãy, thời điểm Diệp Dương Hi cùng Hứa Thiên Kỳ đi ngang qua dãy phòng, Điền Hạ đều có thể nghe rõ các nữ sinh trong phòng thi hưng phấn mà thảo luận với nhau.

"Diệp Dương Hi thật sự rất đẹp trai a!"

"Đúng vậy a! Vì muốn nhìn hắn một cái, tớ mỗi lần đi WC đều phải đi một vòng đấy! Nhưng hình như rất hiếm khi thấy cậu ấy trong lớp."

"Lần trước tớ ở trên sân thể dục nhìn thấy cậu ấy chơi bóng rổ, xem thiếu chút tớ không thể nghe thấy chuông vào học!"

"Ha ha ha, đồ ngốc! Không biết cậu ấy có bạn gái chưa a?"

"Không biết, nhưng hình như có rất nhiều nữ sinh gửi cho cậu ấy thư tình, nghe nói cậu ấy đều không có nhận. Bất quá gần nhất tớ thấy Nghiêm Vũ Phỉ cùng cậu ấy hai người đều cùng nhau rời khỏi trường."

"Cậu nói là hoa khôi của trường Nghiêm Vũ Phỉ sao, hình như lần trước tớ cũng nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau. Cậu nghĩ xem hai người này lớn lên đều dễ nhìn như vậy, cũng không cho chúng ta cùng những người khác lưu lại đường sống."

"Ha ha ha, đừng nói nữa đừng nói nữa, giáo viên đến rồi."

Bài kiểm tra đầu tiên là môn văn, giám thị là giáo viên tiếng anh, cô ấy ôm bài thi đứng lên bục giảng, đơn giản nói mấy giờ chú ý sau liền bắt đầu phát bài thi.

Điền Hạ ngồi ở hàng đầu tiên, cô giáo thấy cô nhìn chằm chằm bài thi sững sờ, không khỏi ân cần hỏi: "Điền Hạ, Điền Hạ, có phải tối qua ngủ không ngon không? Đã bắt đầu giờ thi rồi, nhanh tỉnh táo lại a."

Điền Hạ mặt đỏ lên, rũ mắt xuống nhẹ giọng đáp ứng: "Ân, em biết rồi."

Chờ giáo sư Anh rời khỏi vị trí của cô, Điền Hạ ngay bài thi viết xuống tên của bản thân cùng số bài thi, ngòi bút chưa viết được bao lâu lại dừng tại bài thi thứ nhất thật lâu sau đó cũng không có viết thêm gì nữa.

Cô thật sự rất muốn tập trung tinh thần để làm bài thi, nhưng trong đầu đều hình ảnh Diệp Dương Hi cùng một nữ sinh tóc dài đi cùng một chỗ.

Hóa ra hôm đó cô ở cửa trường học nhìn thấy bóng dáng tựa vào khuỷu tay Diệp Dương Hi là nữ sinh gọi Nghiêm Vũ Phỉ sao, nhưng cái tên này vì sao cô lại thấy có chút quen quen như vậy?

Ngày thứ hai sau khi thi xong toàn bộ các học sinh cần trở lại phòng học để họp với chủ nhiệm, Điền Hạ tiến vào phòng học liền bị Nhâm Thuần lôi kéo khóc lóc kể: "Điền Hạ, lần này toán học cùng vật lý khó quá a! Tớ cảm thấy lần này xong rồi!"

Điền Hạ an ủi: "Đúng là đề thi có chút khó, bất quá tớ cảm thấy mấy ngày vừa rồi cậu cố gắng như vậy chắc kết quả không xấu lắm đâu, yên tâm đi."

Hai người đứng nói chuyện một hồi các bạn học đều lục đục trở về phòng học.

Điền Hạ đang chuẩn bị về chỗ ngồi, bỗng nhiên ở ngoài cửa phòng học có người kêu tên của cô.

Không phải xa lạ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Điền Hạ cũng không thể nào nhớ nổi tên, cũng không thể nhớ nổi đến cùng đã gặp nhau ở nơi nào.

Nhâm Thuần ngược lại là một chút liền nhận ra hắn, "Là người học lớp nhất Minh Hạo, mỗi lần dự thi cậu cùng hắn ngồi cùng với nhau."

Điền Hạ rốt cuộc nhớ lại, vừa rồi người ngồi ở đằng sau cô chính là hắn.

Minh Hạo lại gọi cô: "Điền Hạ, Điền Hạ phiền cậu có thể đi ra một chút không?"

Trên hành lang không có người nào, các học sinh không sai biệt lắm cũng đã về tới phòng học của mình.

Minh Hạo tay cầm một bản nháp tràn ngập quá trình tính toán, vẻ mặt khó hiểu, "Vừa rồi nộp bài thi tớ thấy bài cuối cùng cậu làm giống như rất đơn giản, nhưng tớ lại tính tới một trang giấy, tớ nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết là chỗ nào có vấn đề, có thể nhờ cậu giúp tớ xem một chút được không?"

Điền Hạ lắp bắp gật đầu, ánh mắt nhanh chóng di chuyển bản nháp trên giấy, theo sau vươn ra ngón trỏ nhẹ nhàng gật một cái trang giấy, "Tớ tính đến nơi đây liền dừng lại, trên đề hỏi là tình huống giống nhau trong khi cái này lại là cái lực lớn nhỏ không tương đối, cậu là đem tình huống trị số đều tính ra."

Minh Hạo hồi tưởng một chút, ngượng ngùng gãi gãi gáy, "Hình như thật sự là như vậy. Ngượng ngùng, là tớ không có nghiêm túc khi đọc đề."

Điền Hạ lắc đầu nói: "Không không, là tớ rảnh rỗi thôi, cậu làm như vậy nhất định là không sai."

Minh Hạo mím môi cười: "Cậu khiêm tốn quá rồi."

Không biết nói thêm gì nữa, cô khẽ vuốt cằm liền chuẩn bị về lớp học, "Không còn gì nữa tớ đi vào trước đây."

"Chờ một chút."

Điền Hạ nghi hoặc quay đầu: "Làm sao vậy?"

Khuôn mặt Minh Hạo vốn trắng nõn nhưng bây giờ có hơi có chút phiếm hồng, hắn cúi đầu đẩy đẩy gọng kính trên mũi, đem bản nháp giấy cùng một bút đưa tới trước mặt cô: "Cái kia, cậu có thể cho tớ số di động hoặc WeChat của cậu được không? Nga, cậu không nên hiểu lầm, tớ chỉ là muốn về sau có vấn đề về học tập, chúng ta có thể kịp thời trao đổi."

"Nga, được chứ." Cô không có nghĩ nhiều, rất nhanh viết xuống một chuỗi dãy số, "Số di động của tớ chính là WeChat."

Minh Hạo lòng tràn đầy vui vẻ nhìn một hàng số xinh đẹp, còn chưa kịp cao hứng, bên người bỗng nhiên xuất hiện một cái bàn tay, bản nháp giấy cùng bút nháy mắt đều bị lấy mất.

Cô nhìn người bên cạnh, có chút sững sốt: "Diệp Dương Hi?"

Minh Hạo cau mày có chút khó chịu: "Bạn học, cậu đang làm gì?"

Trên mặt Diệp Dương Hi mang nụ cười cười xấu xa, không nói lời gì liền dùng bút đem chữ viết Điền Hạ xóa sạch sẽ, sau đó lại lần nữa viết ra một hàng con số, "WeChat của Điền Hạ đêm qua bị trộm, đây là WeChat mới, cậu thêm cái này đi."

Minh Hạo tiếp nhận bản giấy nháp, nhìn số điện thoại Diệp Dương Hi mới viết, có chút hoài nghi hỏi: "Làm sao cậu biết WeChat Điền Hạ bị trộm số?"

Diệp Dương Hi khẽ cười một tiếng, ôm đầu vai gầy yếu của cô, có cảm giác dường như đem cô ôm vào trong ngực, "Bởi vì chúng tớ đêm qua ở cùng một chỗ nha."

"???"

"???"

Điền Hạ cùng Minh Hạo nháy mắt đều lộ ra gương mặt khiếp sợ.

Điền Hạ xấu hổ muốn đem Diệp Dương Hi đẩy ra, "Chúng ta đêm qua lúc nào ở cùng một chỗ? Cậu mau thả tôi ra, đừng đứng gần như vậy."

"Không ầm ĩ, cậu muốn thầy Cao trong văn phòng nghe thấy sao, liền ngoan một chút." Diệp Dương Hi lạnh giọng bên tai cô nói một câu như vậy, nhìn phía Minh Hạo vẫn là vẻ mặt lưu manh cười, "Vị bạn học này, mau về lớp, chúng tớ về trước."

Có lẽ biết cô da mặt mỏng, anh không có đi cửa chính, ngược lại đẩy cô đi vào cửa sau.

Hai người trở lại chỗ ngồi, anh liền lạnh như băng: "Đừng nói chuyện, không thì tôi hiện tại liền ra ngoài bóp chết con gà bốn mắt kia."

(LIN: lịch ra chap là tối T hằng tuần nha

Cảm ơn các cậu đã ủng hộ mình, nếu có gì thiếu sót mong các bạn bỏ qua hay bình luận mình sẽ lưu ý nhé)

Truyện Chữ Hay