Vân Phiên Phiên thấy thái độ của Tiêu Trường Uyên kiên quyết, bèn thương lượng với chàng: “Dù sao chúng ta cũng phải mua bò. Hay là chờ tới đầu Xuân sang năm mình hẵng mua, đến lúc đó chúng mình mua thêm miếng đất, cày ruộng bằng con bò này, làm thế sẽ không lãng phí con bò. Phu quân thấy sao?”
Tiêu Trường Uyên không ngờ Vân Phiên Phiên lại muốn mua đất chỉ vì một con bò.
Nhưng nếu Vân Phiên Phiên đã hứa sẽ mua bò cho chàng.
Thì tất nhiên Tiêu Trường Uyên sẽ không bác bỏ lời đề nghị của cô.
“Được.”
Vân Phiên Phiên đứng dậy nói: “Vậy bây giờ thiếp sang nhà A Ngộ, hỏi thăm thằng bé xem nó mua xe bò hết bao nhiêu tiền…”
Cô còn chưa kịp xoay người, cổ tay mảnh khảnh đã bị Tiêu Trường Uyên tóm lại.
Vân Phiên Phiên nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh buốt của Tiêu Trường Uyên vang lên bên tai mình.
“Không được phép đi.”
Vân Phiên Phiên quay mặt lại, hoang mang nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Tại sao chàng không cho thiếp đi?”
Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên mím chặt, chàng không nói gì.
Cặp mắt kia đen láy âm u lạnh lẽo, tựa như bị băng tuyết ngợp trời bao phủ, ngưng tụ thành đầm lạnh dưới vực sâu.
Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên ngộ ra tất cả.
“Chàng không thích thiếp đi tìm A Ngộ à?”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên với gương mặt lạnh tanh, không nói lời nào.
Vân Phiên Phiên nghi hoặc hỏi: “Chàng không thích A Ngộ ư?”
Tiêu Trường Uyên khẽ hé đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lùng, ngữ điệu trầm thấp.
“Ta không thích tất cả mọi người.”
Chàng chẳng những không thích Tạ Ngộ, mà còn không thích Mục Bách, không thích Giang Thúy Thúy…
Chàng không thích tất cả những kẻ trong làng họ Giang.
Chàng chỉ thích nương tử nhà chàng thôi.
Vân Phiên Phiên nghe vậy, cuối cùng cũng ý thức được tình hình khá là tình hình rồi.
Cô khẽ nhíu hàng mày đẹp lại.
Nhân vật phản diện sở dĩ lại trở thành nhân vật phản diện, không phải là không có nguyên nhân. Phần lớn những nhân vật phản diện này đều có tính cách u ám, cố chấp cực đoan, không thích kết bạn. Họ có vầng hào quang nhân vật phản diện có thể so kè với hào quang của nhân vật chính, nhưng lại thường xuyên bỏ lỡ vận may.
Nếu bảo họ bỏ lỡ vận may.
Chẳng thà nói họ tự tay đẩy vận may ra ngoài thì đúng hơn.
Những nhân vật phản diện này đều dựng một bức tường băng cao vạn trượng trong lòng, ngăn cách tất cả những gì tốt đẹp bên ngoài bức tường lạnh lẽo ấy. Hành vi cực đoan này cuối cùng dẫn đến việc họ chìm sâu trong băng giá vĩnh hằng, chết chóc vô biên.
Ở nguyên tác, Sở Nghị nhận vô số đàn em, mấy cu em này đã giúp Sở Nghị không ít việc.
Nhưng đằng sau Tiêu Trường Uyên lại chẳng có lấy một bóng người.
Chàng vĩnh viễn đơn độc chiến đấu một mình.
Vân Phiên Phiên ngước mắt nhìn Tiêu Trường Uyên đang im lặng không nói gì.
Cô đột nhiên muốn mở cánh cổng giá băng này, cho ánh dương ấm áp tràn vào, để chàng không còn lẻ loi một mình nữa.
“Tại sao phu quân lại không thích họ?”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Trông họ rất chán ghét.”
“Vậy phu quân có thích thiếp không?”
Tiêu Trường Uyên sửng sốt, quay gương mặt tuấn tú qua một bên.
Giọng chàng trầm thấp lạnh lùng, ngữ điệu có vẻ hơi ngượng nghịu.
“Thích.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy đáp án mà mình đã dự kiến trước, nhưng lòng cô bỗng thấy hơi khác thường.
Trái tim như bị ai gãi nhẹ.
Hơi ngưa ngứa.
Từ lâu Vân Phiên Phiên đã biết Tiêu Trường Uyên thích cô.
Chàng ta mà không thích cô thì đã chẳng ghen nhặng xị suốt ngày, còn ghen cả với Giang Thúy Thúy.
Nhưng định nghĩa ‘thích’ và ‘yêu’ lại khác nhau.
‘Thích’ là tình yêu nhạt nhòa, ‘yêu’ là cảm giác thích đậm sâu.
Thứ mà mối tình đầu khó quên cần không phải là được chàng thích, mà phải là được chàng yêu.
Tuy rằng Vân Phiên Phiên biết rõ Tiêu Trường Uyên thích cô, nhưng chính tai nghe được, lòng cô vẫn thấy là lạ.
Cô cố gắng lờ cảm giác lạ lùng trong lòng đi, chỉ ngước mắt lên, tiếp tục dẫn dắt Tiêu Trường Uyên.
“Tại sao phu quân lại thích thiếp?”
Tiêu Trường Uyên ngẫm nghĩ, nghiêm túc đáp: “Bởi vì nàng là vợ ta.”
Vân Phiên Phiên hỏi: “Nếu chàng còn có người vợ khác, chàng cũng sẽ thích người đó ư?”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Chàng quay khuôn mặt tuấn tú lại, ngơ ngác nhìn Vân Phiên Phiên.
Cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo kia vô cùng thuần khiết, gần như vô tội, giống màn đêm đen kịt.
Chàng chưa bao giờ suy ngẫm về vấn đề này.
Vân Phiên Phiên chậm rãi nói: “Phu quân, chàng thích thiếp, không phải là vì thiếp là vợ chàng, mà là bởi chúng mình cần nhau, giúp đỡ lẫn nhau, ỷ lại vào nhau, nên chúng mình mới thích nhau. Bởi vì, cuộc đời phải tồn tại những khe nứt, thì ánh sáng mới chiếu soi đến được.”
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày: “Ta không hiểu.”
Vân Phiên Phiên giải thích: “Nếu thiếp không cần chàng, chàng cũng không cần thiếp, thì dù chúng mình chung sống dưới một mái nhà, đôi ta cũng sẽ trở thành những kẻ xa lạ quen thuộc nhất. Bởi vì chúng ta là hai cá thể khác nhau, là hai tảng đá kín không kẽ hở. Nắng không thể chiếu vào tảng đá hoàn chỉnh không có vết nứt được. Chỉ khi chúng ta mở ra khe nứt trong đời mình, học được cách cần người khác, để người khác cần mình, thì mới có thể cảm nhận được hơi ấm của ánh dương…”
Tiêu Trường Uyên nói: “Ta không cần hơi ấm.”
Chàng không cần hơi ấm từ ánh dương.
Chàng chỉ cần nương tử nhà chàng.
Vân Phiên Phiên thầm thì: “Nhưng thiếp cần hơi ấm.”
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng, không lên tiếng.
Vân Phiên Phiên cất lời: “Thiếp cần hơi ấm, nên thiếp mới nhờ phu quân nhóm lửa. Thật ra thiếp học được cách nhóm lửa lâu rồi, nhưng vì muốn ở bên phu quân, thiếp mới vờ như mình không biết, để phu quân vào bếp nhóm lửa giúp thiếp.”
Tiêu Trường Uyên không dao động, nói: “Ta thấy nàng chẳng hề biết nhóm lửa thì có, còn lấy cớ linh tinh.”
Thằng ranh này đúng là cứng đầu cứng cổ ương bướng cố chấp.
Vân Phiên Phiên hơi cáu, để chứng minh mình nói rất có lý, cô lập tức chạy vào bếp nhóm lửa.
Nào ngờ cô nhóm mãi mà lửa không lên.
Vân Phiên Phiên tức quá ném củi xuống đất.
Cô vốn định mượn chuyện nhóm lửa để chứng minh lời mình nói cực kì chí lý.
Không ngờ lại tự đập đá vào chân mình.
Tiêu Trường Uyên nhìn cô với bộ mặt tỉnh bơ.
Rõ ràng chàng chẳng nói câu gì, nhưng Vân Phiên Phiên lại cảm thấy chàng đang lặng lẽ mỉa mai cô.
Vân Phiên Phiên nghiêm mặt lại, cãi cố: “Đấy là vì đống củi này ẩm ướt quá thôi.”
Tiêu Trường Uyên lặng im không nói gì, cầm lấy mồi lửa trong tay cô. Chàng cúi đầu nhóm bếp, đống củi nhanh chóng bốc cháy dưới bàn tay chàng.
Ngọn lửa cháy hừng hực trong bếp như một bàn tay nóng rẫy vả thật mạnh vào mặt Vân Phiên Phiên.
Tiêu Trường Uyên ngước con ngươi âm u lạnh lẽo lên nhìn Vân Phiên Phiên.
“Còn lấy cớ nữa không?”
Cái mặt già của Vân Phiên Phiên uất lắm rồi, cô thở phì phì nói: “Hôm nay thiếp không muốn nấu cơm nữa! Chàng đi mà chịu đói!”
Cục đá thối tha trong hầm cầu!
Vừa thối hoắc vừa cứng đầu!
Anh ta chết đói luôn đi!
Vân Phiên Phiên quạu cọ chạy về phòng ăn bánh hoa quế cho hả giận.
Cuối cùng, Tiêu Trường Uyên nấu một nồi mì thịt xé phay rau củ để ăn tối.
Chàng còn cực kỳ chu đáo múc một bát cho Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên không ăn chùa của ai bao giờ, nên cô cáu kỉnh ăn hết chỗ mì, sau đó cáu kỉnh vào bếp rửa bát, rồi cô cáu kỉnh đi rửa mặt, cáu kỉnh trèo lên giường, cuối cùng cáu kỉnh ôm chăn ngủ mất.
Tiêu Trường Uyên cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Vợ chàng đang điên tiết thế này mà vẫn ngủ được…
Đúng là khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Hôm nay Vân Phiên Phiên ngủ khá sớm, nên Tiêu Trường Uyên vẫn chưa buồn ngủ.
Nhưng tiếng thở nhẹ nhàng của cô lại như một khúc hát ru.
Khiến người ta mơ màng ngái ngủ.
Tiêu Trường Uyên thổi tắt nến, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Ban đêm, chàng đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Tiêu Trường Uyên bỗng mở đôi mắt âm u lạnh lẽo thích giết chóc ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Ghi chú: “Cuộc đời phải tồn tại những khe nứt, thì ánh sáng mới chiếu soi đến được.” Từ bài hát “Tương lai gần” của Sodagreen. (Link vietsub: Link.)
[HẾT CHƯƠNG ]