Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Quỳnh Thiên
Tám giờ tối. Thời điểm trên mạng náo nhiệt, vô số nam nữ hoặc nâng điện thoại di động hoặc xem máy tính, chìm đắm trong thế giới của mình. Thì Dật phát trực tiếp Cái tin này bị xoát đến đứng đầu, thật nhiều bạn trên mạng trong đầu suy nghĩ một hồi lâu, mới đem tên người này cùng nhân vật phản diện đại BOSS trong phim thần tượng Mary Sue liên tưởng lại chung một chỗ.
Dù sao cũng nhàm chán, không bằng. . . Đi xem một chút? Đây là cách nhìn đại đa số của nhiều người. Thì Dật hot quá nhanh, người cũng điệu thấp, không giống mấy người còn lại trong phim truyền hình, hot lên liền điên cuồng xoát cảm giác tồn tại, để cho người ta nhìn sinh ra cảm giác chán ghét.
Đối với minh tinh, tuyệt đại bộ phận người đều ôm một loại tâm thái hiếu kỳ? Hắn bình thường thích ăn cái gì? Thích màu gì? Có ham muốn nhỏ gì? Cùng với đủ loại hiếu kỳ. Về sau nhìn vào ống kính trực tiếp, đám dân mạng ngay lập tức liền bị cái mặt không chút tỳ vết nào của thanh niên kia hấp dẫn.
Thường xuyên nhìn người trực tiếp, đối với đối phương đẹp hay xấu, camera hữu dụng hay không, cơ bản một chút là có thể phân biệt ra, có chút chỉnh da chỉnh quá hung ác, khuôn mặt sẽ tựa như tường trắng, trắng bệch một mảnh.
Da Thì Dật mặc dù cũng trắng, lại là loại màu trắng khỏe mạnh. Đầu hắn cùng mắt lại rất đen, khác nào bóng đêm sâu thẩm. Cùng da thịt trắng nõn chênh lệch quá rõ ràng.
【 oa! Giờ cầm ghita không phải hát cho chúng ta nghe đấy chứ? 】
【 hình như là vậy. 】
【 cầu hát vừa uy phong vừa ngọt, cầu thở gấp, van cầu van cầu. 】
【 ném cái Đồng cầu(?). 】
Thì Dật trên người mặc T-shirt cổ tròn màu trắng, phía dưới là quần jean rách cùng giày màu trắng, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, mắt đào hoa nhắm lại, gương mặt mang theo một cỗ hương vị phóng lãng không kiềm chế được.
Hắn điều chỉnh một chút, giọng trầm thấp qua máy tính, từ tính mê người: "Các bạn có thể nghe được giọng của tôi không?" Mưa bom bão đạn bên trên tất cả đều đang nói 'Có thể' 'OK' 'Không có vấn đề'.
"Vậy tôi bắt đầu hát, ca khúc này là tôi viết lúc còn đi học, thời gian đã rất lâu, tùy tiện hát một chút, không thích thì nói với tôi." Dứt lời, mặc kệ phản ứng của mọi người, Thì Dật ôm ghita, tự mình đàn hát.
Âm nhạc bình thường, mọi người nghe vào trong tai, đều dùng rất nhiều nhạc kèm. Theo lý thuyết, hắn chỉ có một cây đàn, khó tránh khỏi có chút đơn điệu, nhưng thanh âm Thì Dật rất tốt đủ để che giấu. Cùng những bản nhạc ban đầu ở trong quán rượu theo đuổi kích thích khác biệt, đây là một bài tình ca nhỏ tươi mát mập mờ.
Tô Nhược không thể không nói, Thì Dật ở phương diện âm nhạc, thật sự rất có thiên phú. Chỉ đơn giản hát mấy câu, bên trong não bộ con người không tự chủ được liên tưởng ra một chút hình ảnh. Mùa hạ cực nóng, cây lá xanh tươi, ve sầu minh xướng. Lứa tuổi ngây ngô đẹp nhất, hai người đi ở trên đường nhỏ đá cuội uốn lượn, mỗi một ánh mắt tiếp xúc, đều ngầm hiểu lẫn nhau. Đây là thời học sinh mỗi người đều có.
Hoặc giấu cha mẹ thầy cô yêu đương, hoặc ôm tiểu tâm ý(? Chịu) trong ngực mình, luôn luôn thầm mến. Một khúc hoàn tất. Thì Dật nhìn camera méo mó đầu: "Tôi hát thế nào?"
【 ngọa tào ngọa tào ngọa tào! Êm tai đến bạo tạc anh anh anh, giờ ngươi dĩ nhiên mình sáng tác bài hát, ta có vẻ như đã thích một idol siêu cấp lợi hại. 】
【 một ca sĩ bị giới âm nhạc chậm trễ chưa tìm thấy hì hì ha ha { đau lòng nhức óc jpg} 】
【 lại hát một bài, giờ bạn gái ở đây, cầu hát một bài nữa, không phải muốn đầu gối sao? Cho anh cho anh đều cho anh. 】 Vô số khen thưởng ném ra, Thì Dật thu được giá trị nhất đại khái chính là nguyên ' a a đát', mặt khác quý nhất là nguyên phi thuyền , cũng nhận được mấy cái.
Thì Dật dựa theo Tô Nhược dạy bảo, hướng bảng xếp hạng trước nói cảm ơn mọi người. Bị Idol gọi tên, đám hâm mộ trong lòng run lên, mặt đỏ tới mang tai, như cũ tiếp tục đập tiền, Mã Đan nha! Tranh thủ thời gian thừa dịp Idol nhà mình vừa mới lửa cháy(nóng lên, mới hot, mới nổi) đến xoát cảm giác tồn tại, không cầu yêu đương, chỉ cần lưu lại ấn tượng.
Màn mở đầu phát trực tiếp đã xong, đằng sau liền trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tất cả bản nhạc Thì Dật hát đều là bản gốc, mỗi một bài, một bài vừa hát là một lần muốn phát điên, thời gian phát sóng lít nha lít nhít chen lấn, nếu như không chặn mưa đạn, đoán chừng mặt người cũng không nhìn thấy. Trên mạng chuyện này cũng đang kéo dài lên men.
Thì Dật phát trực tiếp
Bản gốc ca khúc của Thì Dật
một ca sĩ bị giới giải trí làm chậm trễ Ba tiêu đề, toàn diện xoát lên đứng đầu, còn có đám dân mạng chụp ghi chép màn hình, phát lên trên mạng đi.
Chỉ là 'Bản gốc ca khúc' bốn chữ này lực hấp dẫn liền vô cùng lớn, chớ nói chi là hát bài hát, đã vậy người này còn quá tuổi trẻ, lại soái khí. Đừng quản mọi việc, đi xem trước rồi nói.
Đây hết thảy đều phát triển quá nhanh. Lúc trước cùng Thì Dật cùng một chỗ đóng phim diễn viên chính, gặp tình huống như vậy, mặc kệ cùng hắn có quen hay không, quan hệ như thế nào, tất cả đều động tác nhanh nhẹn phát ra, thảo luận cùng cùng bạn tốt, lại đi xem trực tiếp ở giữa ném mấy cái phi thuyền quý nhất, biểu thị ủng hộ.
Thời gian một tiếng, đối với đám dân mạng quan sát trực tiếp mà nói, cơ hồ là chớp mắt liền đi qua. Hát quá lâu, Thì Dật bưng lên một ly trà hoa Cúc uống vào mấy ngụm, thấm giọng một cái, hắn nhìn ống kính cười cười: "Cảm ơn mọi người ủng hộ đã tôi, khen tặng lần này, tôi sẽ lấy tên ID mọi người gửi cho tổ chức công ích, hoan nghênh mọi người vào xem náo nhiệt, vậy mọi người ngủ ngon, gặp lại." Dứt lời, không lưu tình chút nào tắt phát sóng trực tiếp.
Đám dân mạng còn đắm chìm trong trong giọng ca sững sờ nhìn màn hình đen thui, một mặt mờ mịt: ". . ." Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi đang làm cái gì? Tốt a. Trực tiếp đã không còn. Vậy liền chiến Weibo thảo luận đàn tieba(?). Mới chín giờ tối mà thôi, cách thời gian đi ngủ còn sớm, một đám người trò chuyện khí thế ngất trời.
phát sóng trực tiếp tối nay, ai đó ngay thẳng đến nổi khiến tôi muốn chết cười SY
【LZ: Tôi là lầu chủ, nghe xong một đoạn lời cuối cùng của tiểu minh tinh này tôi rất cảm động, đang chuẩn bị tốn kém đập hai cái phi thuyền, kết quả. . . Ta thua tốc độ tay, cho hắn độc thân mười chín năm đáng, trực tiếp cay cú a quá nhanh, để cho người ta đau não, lần đầu tiên tôi muốn dùng tiền mà không xài được e mm mmm. 】
【 Tôi chỉ có thể nói. . . Tôi đây là sao? { ủy khuất khóc như chó jpg} 】
【 dùng tên ID tặng cho tổ chức công ích, tôi muốn hỏi giờ anh có đang nghĩ tới tên ID người khác hay không, gọi tôi là 'Đại điêu manh muội', vẫn ôm mình khóc thành tiếng. 】
【 trên lầu thỏa mãn đi, ta gọi kia là thảo lật nam nhân. 】
【 tôi! Rửa mặt không đánh răng! Đánh tiền! 】
【. . . Lại nói không ai chú ý tới trà cẩu kỷ hoa Cúc sao? Không nghĩ tới idol cùng khẩu vị với cha tôi, thật dễ nuôi nha. 】 ... ... . . . Minh tinh phát sóng trực tiếp, cái này vốn là là một chuyện rất bình thường, nhưng trực tiếp hát bản gốc ca khúc, vậy hoàn toàn là hai việc khác nhau, nhất là Thì Dật hát phần lớn đều viết không tệ, trong đó thậm chí còn có hai ba bản khiến người vô cùng kinh diễm.
Sau một tiếng trực tiếp kia, bị người lăn qua lộn lại quan sát. Đem địa vị Thì Dật đẩy lên một đoạn thật lớn, đi thẳng lên đến hàng hai(hạng , hạng B có lẽ =^=), khoảng cách nghệ sĩ một tuyến (hàng đầu, hạng A), chỉ còn cách nhau một bức tường.
Thì Dật đối với việc mình náo ra sóng gió lớn hoàn toàn không có cảm giác, trong tay bưng một ly trà, buồn bực ngán ngẩm hỏi thăm: "Công ty dùng tiền mua những này hot search, thật sự là bỏ được hạ bản (thua), không sợ cuối cùng thiệt thòi sao?"
Tô Nhược tay cầm điện thoại di động dừng lại, ngẩng đầu bất khả tư nghị nói: "Cậu cảm thấy đây là. . . Công ty mua?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Không phải." Tô Nhược vô cùng thành thật nói.
Cô đưa điện thoại di động trả về bên trong túi áo, cảm thấy mình có cần phải cho Thì Dật một khóa học khỏe mạnh, để hắn rõ ràng địa vị chính mình bây giờ. Tuổi của hắn còn nhỏ, tài hoa hơn người, bề ngoài lại rất cao cấp, trong công ty cao tầng, đều rất xem trọng hắn.
Tô Nhược nói hồi lâu, Thì Dật có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu: "Chính là nói. . . Hiện tại tôi rất lợi hại."
"Đúng."
"Ồ."
"Cậu không vui sao?" Tô Nhược nhíu mày.
Thì Dật tiếp tục uống trà: "Không quan trọng, dù sao có thê tiếp tục ca hát là tốt rồi."
"Tốt a, cậu tiếp tục nghỉ ngơi, tôi muốn đi công ty một chuyến, sáng mai chúng ta đi DG bên kia chụp trang bìa tạp chí, anh tốt nhất đắp mặt nạ trước khi ngủ. . . Không, được rồi, tuổi trẻ chính là tiền vốn, da cậu bây giờ rất tốt, tuyệt đối đừng để cho dị ứng."
Thì Dật ngước mắt nhìn về phía Tô Nhược, ánh mắt trong lúc bất tri bất giác rơi vào trên môi kia, hoàn toàn không nghe được giọng của cô, không biết. . . Hôn lên, sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Thẳng đến khi Tô Nhược cầm theo túi, giẫm lên giày cao gót, mở cửa phòng khách ra, hắn mới hậu tri hậu giác kêu lên: "Cô muốn đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là công ty, vừa mới nói rồi không phải sao?"
"Tôi cùng đi với cô."
"Cậu đi làm cái gì, cũng không có chuyện gì cần cậu làm." Tô Nhược kỳ quái nói, ánh mắt không ngừng đảo qua hắn. Thì Dật đặt chén trà xuống, đầu nghiêng qua một bên, ho khan hai tiếng nói: "Một mình ở nhà cũng rất nhàm chán, không bằng đi cùng với cô."
"Thật sao?"
"Ân."
"Tốt a." Tô Nhược nhìn hồi lâu, cũng nhìn không ra cái gì không đúng, cô gật đầu, đồng ý yêu cầu của hắn, "Cậu nhanh lên, chúng ta đi công ty, rồi sẵn cùng nhau cơm tối."
"Tốt, ăn cơm Tây sao?"
"Tôi ăn gì cũng được." Tô Nhược gật đầu, nhìn hắn bỏ lại đằng sau căn phòng nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, đôi mi thanh tú hơi nhíu, chần chờ một chút, mới mở miệng nói: "Thì Dật cậu có nghĩ tới muốn đổi phòng không?"
Thì Dật bước chân dừng lại, rất nhanh lại theo sau, quan sát sắc mặc Tô Nhược, nhẹ giọng hỏi: "Sao đột nhiên lại nói cái này?"
"Cậu bây giờ tiền cũng kiếm được không ít, đủ để cậu đổi sang chung cư cao cấp." Tô Nhược phân tích cho hắn, "Với lại cậu bây giờ đang hot lên, có rất nhiều fan, bảo an chỗ này, vạn nhất có fan cuồng cực đoan tấn công tìm tới, cậu sẽ rất nguy hiểm."
"Không sao, ta sẽ cải trang thật tốt."
Tô Nhược: ". . ." Thì Dật biết Tô Nhược nói đúng, nhưng hắn chẳng biết tại sao, chính là không muốn rời đi.
"Tiền thuê nhà cũng đã trả trước nửa năm, lúc này dọn đi, sẽ rất phiền phức." Thì Dật chững chạc đàng hoàng nói láo, "Tôi cảm thấy cái tiểu khu này cũng không tệ lắm, cây cối cũng được, bình thường chỉ cần ta cẩn thận một chút, sẽ không có chuyện gì."
Tô Nhược không lay chuyển được hắn: "Tốt a, đều theo cậu." Hai người đều không lái xe, gọi taxi tới. Sau khi bước vào đại sảnh, liền chờ thang máy từ bãi đậu xe dưới đất đi lên, ước chừng qua mấy chục giây, thang máy xuống tầng , đinh một tiếng dừng lại.
Tô Nhược cùng Thì Dật hai người theo bản năng ngẩng đầu hướng vào bên trong nhìn. Trong thang máy rộng lớn sáng tỏ.
Đã có ba nam một nữ, chính là Yến Vũ, Lâm Văn Bân cùng hai người trợ lí của hắn. Thực sự là. . . Oan gia ngõ hẹp a! Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, Tô Nhược tận mắt thấy biểu tình Yến Vũ bỗng nhiên thay đổi, giống như là nhìn một con gián khiến người khác chán ghét, nhưng lại không thể không nhịn xuống, chỉ có thể âm dương quái khí mà nói: "Đây không phải người đại diện nổi danh mới đến công ty chúng ta sao? Thật là đúng dịp."