Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sửa từ cv: Quỳnh Thiên
Tô Nhược hiện tại ở phòng ở thuê trong một căn hộ, hết thảy có bốn gian phòng, phòng ở, phòng khách, toilet, còn phòng bếp địa là khu vực công cộng dùng chung, hoàn cảnh chung quanh không sai, cư xá gần tàu điện ngầm, rất thích hợp ở lại.
Đáng tiếc hàng xóm chẳng ra sao cả. Cùng thuê phòng khó tránh khỏi có chuyện phát sinh. Tô Nhược vuốt trán, quyết định kiếm tiền liền dọn ra ngoài. Nguyên chủ không nghề nghiệp, trên thân còn có hơn ba vạn tiền tiết kiệm, tiền sinh hoạt đủ sống một đoạn thời gian.
Tô Nhược ngồi trên giường nghĩ con đường tương lai một hồi, không khỏi lại nghĩ tới chuyện trong thế giới. Lại nói. . . Đổi chỗ, còn có thể tu luyện sao? Tô Nhược thử nghiệm bắt đầu minh tưởng, bốn phía một mảnh trống không, không biết qua bao lâu, ngay khi cô nghĩ từ bỏ, nguyên tố hệ quang lẻ tẻ, chậm rãi tiến vào thân thể của cô, một chút cũng không có trên cái thế giới sinh động này.
Theo thời gian trôi qua, nguyên bản cảm giác mệt mỏi biến mất hầu như không còn. Đến khi Tô Nhược bụng đói thấy đau, lại mới mở mắt ra, tiện tay đặt thức ăn, Tô Nhược một bên cột tóc, vừa cùng hệ thống trao đổi: "Ở cái thế giới này có thể tu luyện ma pháp, lúc ta trở lại thế giới ban đầu cũng có thể sao?"
Hệ thống cũng rất nghi hoặc, nó chậm rãi nói: "Theo lý thuyết không được."
"Vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra?"
"Đại khái là lực lượng linh hồn của cô quá cường đại đi."
Tô Nhược cười cười: "Đây thật là một tin tức tốt." Nguyên chủ đồi phế một hồi lâu, trong phòng bẩn thỉu, đống rác đầy đất cũng không ném ra ngoài, ẩn ẩn lộ ra một cỗ mùi vị bố lên.
Thừa dịp thức ăn còn chưa giao đến, Tô Nhược bắt đầu sửa sang lại. quần áo tán loạn phân biệt, cất kỹ, áo bẩn muốn tẩy ném vào bên trong sọt, rác rưởi tự mình xuống lầu, phân hai lần ném ra ngoài. Làm xong đây hết thảy trở về, thức ăn cũng giao đến.
Tô Nhược ăn xong gà rán, lại uống một hớp Coca cola lạnh buốt, hít sâu một hơi, rốt cục có cảm giác sống lại. Ngày kế tiếp, thời tiết sáng sủa, gió xuân quét qua, mang theo ý lạnh chưa hoàn toàn mất đi. Tô Nhược từ tủ quần áo bên trong cầm kiện áo dài tay cùng quần jean giản lược, tóc cột thành đuôi ngựa, lúc cô trang điểm nhìn bàn chải bẩn thỉu trong tay, phấn lót cùng son môi giá rẻ, chỉ cảm thấy chuyện kiếm tiền, cấp bách như lửa sém lông mày.
Bởi vì cô hôm qua tu luyện ma pháp, nguyên chủ nguyên bản bởi vì làm việc và nghỉ ngơi không bình thường mà màu da ảm đạm, giờ đã trở nên trắng nõn tỏa sáng lên, chỉ còn lại hai viên đậu nhỏ còn ngoan cố lưu lại một chút dấu đỏ ở chóp mũi, dùng phấn lót che lại, liền biến mất không thấy.
Tùy tiện trang điểm tô tô vẽ vẽ, Tô Nhược cầm theo túi, mở cửa phòng ra. Trong phòng khách lúc này có người đang dùng cơm, hôm qua đứa bé dùng sức kêu rên hùng nước mũi dính một mảng.
Phụ nữ trung niên mặc tạp dề, theo miệng hỏi: "Tiểu Nhược, muốn ra ngoài."
"Ân." Tô Nhược gật đầu, hai người coi như chào hỏi, riêng phần mình đi làm chuyện của mình. Thời gian một ngày, Tô Nhược đi thẩm mỹ viện làm tốt tạo hình, về sau lại đi mua hai bộ trang phục OL dùng làm việc, cuối cùng còn thời gian, tiện thể đi chỗ công ty nữ chính'Tinh Nhuệ' trưng cầu ý kiến một chút, biết được về sau bọn họ còn đang nhận người, lại mới trở về nhà.
Trong thành thị lòng người lạnh lùng, coi như ở chung một mái nhà, cũng không có giao tình gì lẫn nhau. Tô Nhược sau khi trở lại phòng, liền cầm máy tính một bên lên, chế tác sơ yếu lý lịch, phát cho Tinh Nhuệ. Ba ngày sau, cô nhận được thông báo phỏng vấn.
Công ty Tinh Nhuệ trong giới giải trí uy tín lâu năm, nuôi dưỡng không ít ảnh đế ảnh hậu, giao thiệp rộng, thế lực sau lưng cường đại.
Lần này thông báo tuyển dụng, không ít người tới. Tô Nhược vừa vào cửa, liền nhận được tầm mắt mọi người ở khu chờ. Tóc vũ mị quyến rũ đâm sau ót, đuôi tóc uốn lượn thành biên độ thật đẹp, váy ngắn màu lam nhạt, hai chân lộ ra mượt mà thẳng tắp, làn da trắng nõn, không chút tỳ vết, mắt mèo xinh đẹp đá có chút nhếch lên, giống như câu hồn, có thể đem lòng người đều câu đi.
Nếu không phải ở chỗ này đụng phải cô, tất cả mọi người còn muốn cho là nghệ sĩ công ty bồi dưỡng đâu? Nhất là một thân khí thế cao ngạo kia, để không ít người nghĩ muốn tiếp cận, lại do dự không tiến lên.
Tô Nhược tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhìn người bên cạnh thân từng người từng người giảm bớt, không biết qua bao lâu, có tiểu ca tướng mạo thanh tú cầm đến một ly nước, đưa cho cô, xem thường thì thầm nói: "Cô đừng lo lắng, chỉ phải cẩn thận một chút, nhất định không có vấn đề."
"Cảm ơn." Tô Nhược nhận ly nước nhấp một chút.
"Không. . . Không khách khí." Tiểu ca khuôn mặt đỏ rừng rực, tựa hồ là muốn nói gì đó, gặp Tô Nhược bộ dáng vô tâm, chỉ có thể tiếc nuối dừng lại câu chuyện.
Tô Nhược đến thời gian không sớm không muộn, phỏng vấn rất nhanh liền tới phiên cô. Xuyên qua nhiều thế giới, trải qua cuộc sống khác, thế giới gặp nữ vương cũng biết, lúc này đối mặt lại là giới giải trí quen thuộc của mình, cô bình tĩnh tự nhiên tự giới thiệu, trả lời vấn đề của đối phương, tự nhiên hào phóng, ưu nhã mê người.
Rất nhanh, phỏng vấn đến hồi cuối. Ba vòng phỏng vấn hiển nhiên đối với cô rất hài lòng, trong đó một vị thậm chí nhịn không được mở miệng trêu chọc nói: "So với người đại diện, không bằng tới làm nghệ sĩ còn tốt hơn, tôi cảm thấy cô rất có thiên phú." Tô Nhược cười cười, thuận miệng nói vài câu, đem cái đề tài này cho lừa gạt qua.
Làm việc này cứ như vậy xong rồi. Tô Nhược ra khỏi phòng họp, dưới ánh mắt tìm hiểu hoặc sáng hoặc tối của mọi người, thong dong đi ra ngoài, cao gót màu trắng mảnh giẫm trên mặt đất, phát ra thanh âm tiết tấu thanh thoát, khi đi ngang qua đại sảnh, đúng lúc đụng phải hai người quen thuộc.
Nữ chính mặt mày thanh tú, tóc ngắn ngang tai, cùng nam chính phong thần tuấn lãng, tiêu sái phiêu dật. Nguyên nhân ước chừng là đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, hai người đang nói chuyện, mặt mày tràn đầy thần sắc thân mật, mỗi một ánh mắt tiếp xúc, đều mang chút hương vị mập mờ.Ba người, gặp nhau trong phòng khách.
"Tô Nhược?" Nam nhân không xác định kêu một tiếng, đợi nữ nhân dùng ánh mắt ngầm thừa nhận, sắc mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi, giống như là gặp hồng thủy mãnh thú, cực kỳ khó coi, hắn trái phải nhìn quanh một chút, cũng không có người chú ý bên này, mới hạ giọng nói: "Tôi và cô chia tay đã rất lâu, xin cô đừng dây dưa với tôi nữa có được hay không!"
"Dưa hái xanh không ngọt, xin tự trọng." Nữ chính cường thế bổ đao.
Tô Nhược lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, môi đỏ câu lên trào phúng một cái, trong mắt viết đầy khinh miệt: "Nên tự trọng hẳn là các người."
"Cái gì?"
"Tôi hôm nay đến phỏng vấn, vừa mới ra, các người liền lầm bầm lầu bầu định tội người khác." Tô Nhược che miệng cười duyên một tiếng, "Thật ngớ ngẩn." Cái này liền có chút lúng túng.
Diệp Văn Bân sắc mặt không nhịn được, nghiêng đầu sang chỗ khác không nói chuyện. Yến Vũ thì không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm Tô Nhược, thở dài một tiếng, giống như thật sự đang vì cô mà khổ sở: "Tô tiểu thư, thành phố S công ty rất nhiều, cô lại vẫn cứ ứng tuyển vào đây, muốn nói trong lòng cô không có tư tâm khác, cô tin được không?" Tô Nhược bình tĩnh tự nhiên nhìn lại, để cho người ta nhìn không ra cảm xúc.
Cô ta chỉ có thể tiếp tục nói: "Chuyện quá khứ đều đã qua, chuyện chia tay kết cục đã định, coi như cô không cam tâm, bạn gái Văn Bân hắn hiện tại cũng là tôi."
"Tôi biết."
"Đã như vậy, cô vì cái gì còn muốn đến đây?"
Tô Nhược yếu ớt thở dài một hơi, cho đối phương ánh mắt như người thiểu năng: "Tự bổ não là bệnh, nên trị liệu kịp thời." Dứt lời, mặc kệ hai người ngu ngơ, giẫm lên giày cao gót, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Ngoài công ty ánh nắng vừa vặn, cho cô tăng thêm mấy phần kim sắc ánh sáng nhu hòa, loá mắt mê người.
Một nháy mắt, giống như về tới khoảng thời gian ngây ngô thời đại học. Để Diệp Văn Bân chớp mắt bừng tỉnh thần. "Chuyện ban nãy là em không đúng, nhưng bây giờ tự cô ta muốn tìm chết, vậy cũng đừng trách em." Yến Vũ nói.
Diệp Văn Bân do dự một chút: "Quên đi thôi, dù sao cô ấy chỉ là đi làm ở nội bộ Tinh Nhuệ, chúng ta có phòng làm việc riêng, một năm cũng không về được mấy lần, cô ấy muốn ở chỗ này thì cứ để cô ấy làm đi thôi."
Yến Vũ cùng Diệp Văn Bân đang yêu đương cuồng nhiệt, đối với phần tình cảm này tin tưởng vững chắc không nghi ngờ. Đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà hai người gây nhau không thoải mái.
"Tốt a, đều nghe lời anh."
"Bà xã em thật tốt." Nam nhân cắn lỗ tai nhỏ.
Yến Vũ trên mặt lan qua hai tai đỏ ửng, ngượng ngập nói: "Chớ nói lung tung, còn chưa có kết hôn, ai là vợ của anh."
"Dù sao thì sau này kiểu gì mà chẳng thế." Hai người liếc mắt đưa tình trong chốc lát, rất nhanh đem Tô Nhược ném ra sau đầu, dù sao cái nữ nhân nhu nhược lại bình thường này, không nổi lên được sóng to gió lớn gì, không đủ gây sợ.
Bọn họ lần này tới công ty là vì Diệp Văn Bân an bài hồi lâu buổi hòa nhạc lưu động cả nước, chờ hôm nay qua đi, bọn họ liền sẽ rời đi thành phố S, phải đợi ba bốn tháng, mới có thể trở về.
Tô Nhược thân là người đại diện công ty mới chiêu mộ, trong tay chỉ có hơn ba nghệ sĩ tuyến mười tám, Weibo fan hâm mộ chỉ có chút fan nhỏ, kéo ra ngoài hỏi người khác cả tên còn không biết. Mà công ty cho tài nguyên, bị một kẻ cầm xuống về sau, càng không còn lại bao nhiêu.
Dựa theo nguyên bản, muốn trở thành người đại diện nhất định phải từ trợ lý làm lên, quen thuộc về sau mới thành công. Nhưng Tinh Nhuệ đoạn thời gian trước bị đào đi mấy người rồi, nhân thủ không đủ, gặp Tô Nhược khí chất không sai, lại tốt nghiệp danh giáo, gọn gàng mà linh hoạt liền đem người tuyển lên, cho cô thử trước một chút.
Không có tài nguyên, vậy liền sáng tạo tài nguyên. Tô Nhược ở giới giải trí lăn lộn thời gian đủ lâu, tai choáng mục nhiễm, cái gì đều học được một chút, cô nhìn bên này một chút, kết hợp tình huống, bỏ ra một tuần lễ, làm ra một cái hoạch án chế tác tinh mỹ. Địa điểm, nhân tuyển, số tiền đầu tư, các loại tình huống người xem tất cả đều suy tính đến.
Đưa lên cấp trên, trù hoạch bên kia sau khi xem xong thật lâu không nói nên lời. Nam nhân tìm tới Tô Nhược, chân thành mời nói: "Tô tiểu thư, cô có hứng thú hay không đến trù hoạch bộ, so với người đại diện, bên này chức vị càng thích hợp với cô hơn, tiền lương không là vấn đề."
"Thật xin lỗi."
"Vì sao?" Nam nhân không hiểu.
So với tiền đồ người đại diện, đến bọn hắn bên này chẳng phải là càng tốt hơn. Tô Nhược nói năng lực có khí phách nói: "Bởi vì tôi đối với chức vị người đại diện, thật sự yêu thâm trầm."
Nam nhân: ". . ." Tô Nhược viết tống nghệ (?)chương trình truyền hình thực tế, cũng là bởi vì phía trên muốn để lộ ra tiếng gió, bởi vậy trù hoạch án cô đưa ra về sau, rất nhanh liền được tán thành. Đối với lần này, Tô Nhược đưa ra một yêu cầu nghệ sĩ dưới tay cô đến chiếm một cái danh ngạch để tham gia.
Thân làm một người đại diện, rất phù hợp thân phận của cô, mọi người cũng không có ngoài ý muốn. Tống nghệ như loại này, đều là mời hai minh tinh tương đối hot, lại mang nghệ sĩ nhỏ nổi danh một chút, có tác dụng có thể tiết kiệm được tài nguyên. Người của công ty trải qua thương thảo, đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng chỉ ký kết kỳ thứ nhất, nếu như về sau phát huy không tốt, người liền bị đổi lại.
"Tốt, tôi hiểu ro." Gặp Tô Nhược thông tình đạt lý như thế, đám người không khỏi đối với cô coi trọng mấy phần. Đồng dạng, bởi vì cô lần này lộ diện, về sau phân phối đưa tài nguyên tới tay, so với trước đó, tốt hơn mấy phần.