Trọng Túc Dương ba mươi tuổi, vóc người nét mặt tốt, da trắng, mọi người đều nói người đàn ông này thích hợp đi đoàn văn công.
Nhưng người đàn ông này phúc hắc, con gái thấy sẽ đỏ mặt, ngay cả đàn ông cũng có lúc si mê, nhưng Trọng Túc Dương chưa bao giờ để ý, bởi vì cho dù ai cũng không tính toán được anh.
Vốn anh đang mang lính ở đoàn dã chiến, là kiểu người ác độc, người phía dưới, dù binh lính gai góc hơn nữa cũng có thể trừng trị thành ngoan ngoãn biết vâng lời, nhưng sau đó cấp trên thật sự cảm thấy anh mà không làm chính ủy thì thật uổng công biết ăn nói, cho nên điều anh đến đại đội Tuyết Lang.
Lúc trước khi tới đại đội Tuyết Lang, cảm xúc tiêu cực của Trọng Túc Dương rất lớn, nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, cho dù cảm xúc của bạn lớn hơn nữa, bạn cũng là một quân nhân.
Đừng nói cấp trên cho bạn làm chính ủy, kể cả cho làm tân binh, bạn cũng phải lập tức đi.
Tới bộ đội đặc chủng, nhìn thấy nhóm binh lính càn quấy, mỗi ngày theo chân bọn họ ở cùng nhau, Trọng Túc Dương đột nhiên cảm thấy, làm chính ủy thật ra cũng không tệ, không có chuyện gì thì có thể quan tâm đến đồng chí, làm ra chút tin đồn.
Thỉnh thoảng có chị dâu dieendaanleequuydonn tới hỏi thăm chuyện gì, đó là tham ăn tham uống không thể thiếu được, nhiều hạnh phúc đó? Còn dễ dàng hơn mang lính, cũng không cần động chút là gió thổi nắng chiếu.
Kiều Chí Vĩ nói rồi, nếu Trọng Túc Dương giải ngũ, anh giúp Trọng Túc Dương liên lạc trước, đến làm báo, không làm đám chó săn thật đáng tiếc, đúng không?
Nhưng kể từ khi Trọng Túc Dương tới, anh ngay cả rượu cũng không được uống, thuốc cũng không được hút, toàn do thằng nhóc này cáo trạng với An An, đây là đức hạnh gì chứ? An An còn đặc biệt thích cậu ta.
Mặt trắng nhỏ kia, cởi quân trang, người khác còn tưởng là con gái đấy? Bạn nói đàn ông bộ đội trưởng thành như vậy, quá không tín nhiệm rồi, vừa nhìn lại không thể tin, nhưng các chị dâu lại đặc biệt tin tưởng cậu ta, Kiều Chí Vĩ tỏ vẻ rất khó hiểu.
Trọng Túc Dương nhìn theo bóng lưng Đường Dật, Đường Dật làm như không thấy Trọng Túc Dương, không nghe thấy tiếng của anh, chạy thẳng.
Đến ký túc xá, vào phòng làm việc, Đường Dật nằm trên ghế, khoanh tay, tất cả cảm giác hít thở không thông đến lúc này mới phân tán chút ít.
Anh muốn nắm bắt lại Phó Sủng, nhất định phải nắm bắt lại Phó Sủng, hơn nữa phải thay đổi ý kiến của mẹ mình, cũng muốn nhà họ Phó tiếp nhận anh lần nữa, yên tâm giao Phó Sủng cho anh, nếu như sau này có đường phải đi rất khó khăn, anh cũng nhất định phải chịu đựng được.
Tiểu Hải nhận điện thoại của Đường Dật, muốn uống rượu, mua rượu đưa tới, vào trong phòng làm việc đã thấy Đường Dật quần áo xốc xếch nằm ở đó, trong mắt tiểu Hải tràn đầy lo lắng: “Phó đội trưởng Đường, anh…”
Tối hôm nay phó đội trưởng Đường cũng quá khác thường? Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy phó đội trưởng Đường chán chường như vậy.
“Đi về nghỉ ngơi đi, để cho tôi yên tĩnh một lát!” Đường Dật mở miệng cắt đứt lời tiểu Hải, tiểu Hải ân cần nhìn Đường Dật, ngay sao đó cao giọng nói: “Rõ!”
Khoảnh khắc khi tiểu Hải đóng cửa rời đi, Đường Dật đột nhiên ngồi dậy, cầm rượu cắn thẳng một chai, phun nắp chai ra, ngửa đầu tu mãnh liệt, rươu lưu lại khóe môi, ướt quân phục trước ngực.
Đường Dật cũng không quan tâm, còn uống mãnh liệt hơn, lúc này anh chỉ muốn mình tê dại, cái gì cũng không muốn nghĩ, không thèm quan tâm.
Không bao lâu, chai rượu trong tay Đường Dật chỉ còn thấy đáy, uống xong một chai, thuận tay ném chai, Đường Dật lại cầm một chai khác lên uống, anh không rõ mình uống bao nhiêu, cũng không nghĩ mình uống nhiều thế nào, đầu óc còn chưa ngừng hiện lên hình dáng Phó Sủng, để cho anh điên cuồng.
Phó Sủng nằm trên giường, nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, mở mắt ra nhìn lên trần nhà trên đầu.
Khóa cửa Đường Dật bị chặn, anh lại dáng vẻ nhếch nhác, vào lúc này chỗ đi cũng không có, không biết anh đi đâu rồi?
Hít sâu một hơi, Phó Sủng diee ndaanle equuyd onn mạnh mẽ ngồi dậy, đưa tay cầm quân trang bên cạnh, đổi quân trang bằng tốc độ nhanh nhất.
Lại thuận tay cầm áo khoác, Phó Sủng bỏ chạy ra cửa, đóng cửa rời khỏi khu nhà người thân, Phó Sủng nhìn chung quanh, đêm nay không nhiều sao, loe hoe mấy cái treo trên bầu trời đêm, có vẻ đêm nay càng thêm lạnh lẽo vắng vẻ.
Phó Sủng cứ tìm như vậy, thỉnh thoảng gặp nhân viên cảnh vệ, hỏi Đường Dật đi đâu, đều nói không nhìn thấy, ra khỏi rừng bạch dương, nhìn thấy một anh lính chạy tới, Phó Sủng dừng lại, hỏi chiến sỹ trẻ tuổi: “Xin chào, xin hỏi có thấy phó đội trưởng Đường không?”
Chiến sỹ trẻ quan sát Phó Sủng, cao giọng nói: “Phó đội trưởng Đường hình như vẫn còn ở văn phòng, vừa mới nhìn thấy phòng làm việc của anh ấy vẫn sáng đèn.”
Lúc cậu đi tuần tra có đụng phải, chào hỏi, phó đội trưởng Đường còn không để ý tới, buổi tối khuya, phó đội trưởng Đường còn không nghỉ ngơi sao?
“Được rồi, cảm ơn cậu!” Phó Sủng kéo áo khoác, xoay người chạy tới ký túc xá, vừa đến ký túc xá, cả tòa ký túc giờ này đã tắt toàn bộ đèn, chỉ có lầu ba, góc phòng làm việc vẫn sáng đèn.
Dưới bầu trời đêm tôn lên, càng thêm sáng ngời.
Phó Sủng cũng không biết có phải là phòng làm việc của Đường Dật không, chỉ có thể đi lên thử vận may, cô không biết tại sao mình lại ra ngoài tìm Đường Dật, nhưng ra ngoài cũng không có đường quay đầu, Phó Sủng cô làm việc, chưa bao giờ quay đầu nói tại sao.
Phó Sủng cầm áo, chạy thẳng tới, lên lầu, đến cửa phòng làm việc ở lầu ba, cửa đang đóng.
Đứng tại cửa ra vào, Phó Sủng nhìn cửa sơn hồng trước mặt, nhịp tim hơi tăng nhanh, hít sâu một hơi, Phó Sủng hô một tiếng: “Báo cáo!”
Một tiếng báo cáo rơi xuống, ngay sau đó là yên lặng dài lâu, chậm chạp trầm mặc, cho đến khi Phó Sủng cho rằng bên trong không có người, xoay người định rời đi, lúc này trong phòng làm việc mới truyền đến một giọng nói thăm dò: “Người nào ở bên ngoài, là Phó Sủng sao?”
Đường Dật đến chết cũng không ngờ Phó Sủng sẽ tới, cả người tỉnh táo hơn nhiều trong nháy mắt, ngẩng đầu lên, chân mày nhíu chặt, nhìn cửa.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Phó Sủng đẩy cửa đi vào, cửa khép hờ, mới vừa bước vào, bên trong lập tức xông lên mùi rượu, xông tới mặt.
Phó Sủng khẽ nhíu mày, nhìn chai rượu vương vãi đầy đất, ngước mắt nhìn sang, thấy Đường Dật ngồi đó, một tay cầm chai rượu, đang ngây ngốc nhìn mình, quân phục trên người cũng bẩn không còn hình dáng, trong lòng đau đớn, cô chưa từng thấy Đường Dật như vậy.
Đường Dật hơi vội vã nhìn Phó Sủng, cứ kinh ngạc như vậy, sau đó mất tự nhiên mở to mắt, anh không muốn Phó Sủng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, cảm thấy đặc biệt mất thể diện.
Phó Sủng mím môi, đi tới khoác áo khoác trong tay lên người Đường Dật, áo khoác không lớn, khoác trên người Đường Dật hơi nhỏ, lại khiến cho Đường Dật cảm thấy có một luồng tình cảm ấm áp đánh tới, ấm đến tận đáy lòng.
“Phó Sủng…” Đường Dật khẽ gọi một tiếng.