Quán bar đã khá đông, mỗi người đều mang những mặt nạ khác nhau, thế giới này đến cùng cũng chỉ xem giá trị nhan sắc, phần lớn đều chỉ cần nhìn nửa khuôn mặt và đôi mắt cũng đã biết được người đó có phải là mỹ nhân hay không.
Người trong khu du lịch phi phú tức quý, không có ai phải sợ chuyện gì, dù sao cũng chỉ là một vũ hội mà thôi.
Tần Du ở đằng sau lén nói: “Chị dâu nhỏ, cậu có xác định Sơ Ninh sẽ qua không? Cô ấy có chính miệng đồng ý a?”
“Có phải cậu muốn theo đuổi cô ấy không?” Ngu Trà hỏi, “Tôi chỉ đưa thiệp mời cho cô ấy, cô ấy đã nhận, có lẽ sẽ đi, nhưng tôi cũng không cam đoan được.”
Tần Du gãi đầu, “Vậy được rồi.”
Ngu Trà liếc mắt nhìn hắn, quyết định không nói chuyện trước kia của hai người ra, chắc là đến lúc đó Tần Du sẽ tự biết, đương nhiên cũng có thể là hắn vẫn luôn biết.
Cô hỏi: “Đối với gia đình của các cậu thì liên hôn là chuyện bình thường đúng không?”
“Rất bình thường.” Tần Du biết chuyện này không cần che giấu, “Kiểu gia đình của chúng tôi chỉ cần nhìn xem có lợi ích về thương nghiệp hay không, còn chuyện khác thì không quan trọng.”
Cũng giống như trong phim truyền hình, vì tình yêu vứt bỏ tất cả, có đó, nhưng cũng chỉ là số ít, cuối cùng đều sẽ thất bại trở về.
Vì bọn họ đã bị người nhà nuôi dưỡng thành tính cách thói quen đó, rời khỏi sự bảo vệ của gia tộc thì không còn gì tốt.
Ít nhất Tần Du sẽ không như vậy.
Có thể yêu nhau, nhưng sẽ không kết hôn.
“Nhưng mà Lục ca thì khác.” Tần Du bất ngờ chuyển đề tài, “Chỉ cần có đủ năng lực, liên hôn cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, có thể không cần, Chị dâu nhỏ không cần lo lắng.”
Ngu Trà lập tức nói: “Cậu nói gì đâu không.”
Nghe vậy, Tần Du cũng chỉ cười hai tiếng, chạy lên đằng trước, cùng với đám Chu Chu biến mất trong quán bar.
Đèn trong quán bar rất tối, đủ bảy màu sắc sặc sỡ, không nhìn được rõ mặt, kiểu ánh sáng mông lung này lại càng làm người khác yêu thích nhớ nhung.
Ngu Trà đang định đi vào thì thấy vài người bên cạnh.
Đi đầu là Ngu Minh Nhã.
Tuy cô ta đeo một cái mặt nạ lông chim, không nhìn được hết khuôn mặt, nhưng Ngu Trà cho dù nhắm hai mắt cũng có thể nhận ra cô ta.
“Trong đó rất đông người, xem ra tất cả người trong khu du lịch đều tham gia.”
“Vũ hội lần này có một phần khiêu vũ, có thể chọn người để hôn môi, hoạt động này rất kích thích, quán bar trước kia mình đi chưa từng có cái này.”
“Hình như nhóm Lương thiếu đã vào.”
“Đêm nay chính là sân khấu của cậu đó Minh Nhã, mặt nạ này rất hợp với cậu, cậu sẽ là trung tâm của vũ hội lần này.”
Nghe được lời khen của đám chị em, thần sắc Ngu Minh Nhã hơi động, tươi cười: “Mau vào đi, vũ hội sắp bắt đầu rồi.”
Ngu Trà nhìn bọn họ ngẩng cao đầu đi vào.
Ra khỏi trường, bọn họ mặc quần áo càng có hương vị xã hội, giày cao gót, váy bó sát người, bị ánh đèn chiếu lên tạo ra một màu sắc thế tục.
Đột nhiên Ngu Trà lại nghĩ đến Lương thiếu kia.
Lúc trước ngay cả Tần Du cũng đánh giá hắn chẳng ra gì, cũng không biết đã làm ra chuyện gì mới có thể bị nhận xét như vậy.
Ngu Minh Nhã lại còn đi theo hắn ở sân golf, hôm qua còn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ra ngoài chơi, bộ dáng rất thân mật.
Ngu Trà cảm thấy lần này Ngu Minh Nhã sẽ không nhận được thứ gì tốt.
Có lẽ sẽ lại thua trong tay chính mình.
Lục Dĩ Hoài xuất hiện hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Suy nghĩ đầu tiên của mọi người là ở đây ngay cả người tàn tật mà cũng có thể đi vào, sau đó liền nghĩ đến Lục gia ở thành phố Ninh.
Đột nhiên không ai nói chuyện, cũng may còn có âm nhạc lấn át, mọi người rất nhanh đã phản ứng lại.
Quán bar có người chủ trì đang nói vài chuyện liên quan đến vũ hội lần này, nhóm người Lục Dĩ Hoài đã đến được vị trí tốt nhất.
Một phú nhị đại đang ngồi đằng kia trực tiếp dứng lên, nói: “Lục thiếu, ngài ngồi đây đi, chỗ này có ánh sáng rất tốt.”
Tần Du vỗ vỗ bả vai đối phương.
Xung quanh góc này vẫn chưa có ai, sô pha này có thể ngồi được nhiều người, trên bàn có mấy chai rượu vừa được đặt lên, chất lỏng mỹ lệ dưới ánh sáng của đèn vô cùng đẹp đẽ.
Sau đó một ít con gái bắt đầu đặt mắt qua đây.
Chỉ là xe lăn đã dừng lại, đèn lại hơi tối, các cô chỉ có thể thấy được bóng người bên đó, bóng tối che khuất nửa người, chỉ có thể nhìn được hai chân thon dài.
Ánh mắt của bọn họ đều cố ý hay vô tình dời qua đây.
Vũ hội đã bắt đầu, nói là vũ hội mặt nạ, cũng chỉ là đeo cái mặt nạ lên thôi, không khác gì mấy so với quán bar disco bình thường.
“Văn Văn, cậu đi đi.” Mấy nữ sinh từ chối, “Lúc trước Lương thiếu thích cậu nhất, cậu là người xinh đẹp nhất, nếu cậu đi chắc chắn sẽ được.”
Cô gái được gọi là Văn Văn cười một cái, tầm mắt nhìn về một góc, “Nói vậy Lương thiếu sẽ không cao hứng.”
Mặc dù ngoài miệng là vậy, cô ta vẫn bưng một ly rượu, phe phẩy eo đi qua bên kia, phía sau là một đám chị em hoa nhựa (chị em plastic) đang xem kịch vui.
“Lục ca, cậu không thể uống rượu, Chị dâu nhỏ cũng không thể uống, đống rượu này đều thuộc về tôi.” Tần Du phi thường vui vẻ.
Lục Dĩ Hoài cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu là vị thành niên.”
Tần Du: “…”
Đang định phản bác lời này, đột nhiên có một cô gái mặc váy hai dây đi qua bên cạnh, kiều mị mở miệng: “Các anh ơi, em gái chơi thua trò chơi, đến đây kính ly rượu.”
“…”
Lục Dĩ Hoài tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nhàn nhạt.
Ngu Trà lại rất hứng thú nhìn một màn này, trước kia cô đã nghe nói có người lấy cớ chơi thua trò chơi, hôm nay là lần đầu tiên thấy được, không biết là thật hay giả.
Những yến hội đời trước luôn có người theo Lục Dĩ Hoài a dua nịnh nọt nhưng đều có mục địch rõ ràng, căn bản sẽ không có chuyện tìm cớ gặp mặt.
Đây là lần đầu tiên Ngu Trà nhìn thấy trực tiếp.
Tần Du không nhịn được cười, đến gần vị trí giữa sô pha, cười nói: “Ở đây nhiều người như vậy, cô muốn kính ai?”
Loại kịch này thật sự rất lạc hậu.
Nếu là người thường, có thể sẽ thuận nước đẩy thuyền, có thể tình một đêm gì đó, nhưng bọn họ không có hứng thú với cái này.
Văn Văn sáng mắt lên, nhìn thẳng vào Lục Dĩ Hoài đang ngồi ngay giữa, lúc nãy cô ta vừa nhìn thấy, chàng trai này rất đẹp, mặc áo sơ mi đen, nút áo trên cùng không thắt, lộ ra xương quai xanh, vô cùng gợi cảm.
Bọn Tần Du liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn về Ngu Trà bân cạnh, thấp giọng nói: “Muốn uống rượu?”
Ngu Trà a một tiếng: “Tôi có thể uống?”
Nghe được lời này, Tần Du lập tức kêu lên: “Lục ca, cậu quá bất công, lúc nãy còn nói tôi là vị thành niên, Chị dâu nhỏ còn nhỏ hơn tôi đấy.”
Lục Dĩ Hoài lãnh đạm liếc hắn một cái.
Tần Du hậm hực ngồi lại, “Đã biết đã biết.”
Thật ra hắn biết lúc nãy Lục Dĩ Hoài chỉ nói chơi, nhưng kiểu trêu chọc làm sinh động không khí này vẫn rất cần thiết.
“Tần ca cậu không được uống.”
“Vẫn nên ngoan ngoãn uống nước sôi để nguội đi.”
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Mọi người cười rộ lên, đem Văn Văn bên cạnh quên mất.
Văn Văn đứng ở đó đi không được, ở lại cũng không xong.
Cô ta có thể được Lương Vân coi trọng dẫn đi chơi, nhan sắc đương nhiên không tệ, thậm chí dáng người cũng rất xuất sắc, đây là thứ cô ta lấy làm tự hào nhất. Cô ta không nghĩ rằng những người này lại không thèm cho mình mặt mũi.
Đùa giỡn thật lớn một chút, Tô Ngọc mới nhớ đến, cười một tiếng: “Cô còn ở đây a? Lục ca của chúng ta không uống rượu, cô vẫn nên rời khỏi đi.”
Đến quán bar mà không uống rượu, đến làm trò hề sao?
Đều là lấy cớ.
Văn Văn tức không thở được, xoay người rời đi.
“Ai, chúng ta nói thật vậy mà cô ta có vẻ không tin chút nào.” Tần Du tỏ vẻ ủy khuất.
Vừa nói xong thì hắn nhìn thấy một thân hình yểu điệu phía trước, bất ngờ đứng lên ném xuống một câu ——
“Lục ca, tôi đi chơi a.”
- --
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD @wopowoor VÀ WORDPRESS NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP ĂN CẮP ĂN CẮP.
- --
Vũ hội đã diễn ra hơn một nửa.
Ngu Minh Nhã ngồi ở quầy bar, chân dài trắng nõn để trên chỗ gác ghế cao, hấp dẫn vô số ánh mắt của nam nhân ở đây, một đến kính rượu.
Ánh mắt cô ta chuyển động, chỉ uống một ít, sau đó vẫn luôn quan sát những người đến quán bar đêm nay.
Lương Vân ngồi một chỗ khác, bên cạnh còn có một đám nữ nhân, ai đến cũng không từ chối, đem cô ta quên mất không còn một mảnh.
Sắc mặt Ngu Minh Nhã trầm xuống.
Tuy cô ta vẫn chưa xác định quan hệ với Lương Vân, nhưng đó là người cô ta coi trọng, sao lại có thể để cho người khác thông đồng dễ dàng như vậy.
“Nhóm Lục Dĩ Hoài ngồi ở chỗ kia.” Chu Nguyệt đi qua, nhỏ giọng nói: “Ngu Trà cũng ở đó, cậu muốn qua không?”
Ngu Minh Nhã mím môi, “Không đi.”
Cô ta nhớ kết cục của mình lần trước, chắc chắn sẽ bị làm lơ, trở thành trò cười, còn để cho Ngu Trà nhìn thấy, rất mất hình tượng.
Chu Nguyệt thâm dò hỏi: “Lương thiếu…”
Ngu Minh Nhã bước xuống từ trên ghế, bưng một ly Cocktail, nói: “Cậu tự đi chơi đi, mình qua đó nhìn xem.”
Chờ cô ta đi rồi, Chu Nguyệt mới bĩu môi, ngoài miệng nói không thể nào thích Lương thiếu, nhưng không cho người khác câu dẫn hắn, đúng là ăn trong chén nhìn trong nồi.
Ngu Minh Nhã trực tiếp đi đến sô pha, nói: “Lương thiếu, sao anh ngồi đây không đi khiêu vũ.”
Lương Vân đẩy cô gái bên cạnh ra, kéo cô ta xuống bên cạnh, “Muốn khiêu vũ, nhưng không phải cô không ở đây à.”
Nói vậy, lòng tự đắc của Ngu Minh Nhã mới được thỏa mãn, nâng mắt nhìn qua cô gái vừa mới bị đẩy đi kia.
Cô ta oán hận nhìn Ngu Minh Nhã, chỉ có thể ngồi một bên cùng với những người khác.
Lương Vân nhéo cằm Ngu Minh Nhã một cái, “Đêm nay cô rất đẹp.”
Ngu Minh Nhã đang muốn nói chuyện, cằm đã bị nhéo mạnh, cô ta đau đớn kêu lên: “Lương thiếu… Đau.”
“Không để ý.” Lương Vân lập tức giúp cô ta xoa.
Ngu Minh Nhã từ nhỏ đến lớn đều chỉ ăn thứ tốt, thường xuyên đến thẩm mỹ viện cùng với Trần Mẫn Quyên, làn da cũng mềm mại, để lại một dấu vết hồng hồng.
Mắt Lương Vân nhìn chằm chằm dấu vết kia, trong lòng bắt đầu nổi cơn.
Da Ngu Minh Nhã dễ dàng để lại dấu vết như vậy thật đáng kinh ngạc, hắn không nghĩ đến chuyện này, nhưng cũng là hiệu quả hắn muốn.
Thật tốt, thật hoàn mỹ.
Không biết chủ nhân của quán bar này là ai nhưng người đó cũng biết thân phận của những người đến đây đêm nay, tặng qua đây mấy chai rượu tốt nhất.
Ngu Trà uống thử hai loại, mùi vị rất ngon, đời trước Lục Dĩ Hoài không cho cô uống rượu nên cô không được uống.
Sao lần này lại thay đổi chủ ý.
Ngu Trà không thể kháng cự với rượu, tự rót cho mình từng ly, miệng nhỏ uống từng ngụm, sau đó ngồi bên nhìn nhóm Lục Dĩ Hoài đánh bài.
Tuy đánh bài ở quán bar rất kỳ quái.
Sau đó cô bất tri bất giác đã uống vài ly, còn thay đổi mùi vị, rượu lạnh lẽo chảy vào yết hầu, thật thoải mái.
“Chị dâu nhỏ có muốn chơi a?” Chu Chu đột nhiên mở miệng.
Lục Dĩ Hoài quay đầu qua, “Ngu Trà.”
“Vâng?” Ngu Trà còn hơi ngơ ngẩn, quay qua hắn, trả lời: “Tôi không chơi, không chơi, anh chơi đi.”
Động tác trên tay của Lục Dĩ Hoài ngưng lại.
Tiến sát lại, giọng nói của cô hơi run lên, có lẽ là do mới uống rượu, trong giọng nói mang theo hơi say.
Hơi thở của cô gái mang theo mùi rượu quanh quẩn ở chóp mũi hắn, hòa tan khói thuộc từ nơi khác, làm người khác cảm thấy rất sạch sẽ.
Tô Ngọc hỏi: “Có phải Chị dâu nhỏ đã say rồi không?”
Lúc nãy cô nói chuyện phát ra từng chữ chậm rì.
Ngu Trà lại có thể nghe rõ câu này, tuy đầu óc rất ỗn loạn, nhưng vẫn có thể nói: “Tôi không say.”
Vài người xung quanh liếc nhau, đều có cùng một kết luận: “Những người uống say luôn nói mình không say.”
Ngu Trà không biết bọn họ đang nói mình, nhìn chằm chằm ly thủy tinh trân bàn, uống thêm một ngụm nhỏ, môi còn dính rượu.
Lục Dĩ Hoài lấy cái ly đi, “Không cho uống nữa.”
Âm nhạc trong quán bar rất lớn, Ngu Trà không nghe được, tiến sát lại người hắn, mơ hồ hỏi: “Anh nói cái gì?”
Đến lúc này, đám Tô Ngọc cũng không dám nhìn nữa, lại tiếp tục đánh bài, dời đi ánh mắt xem kịch.
Lục Dĩ Hoài duỗi tay lau vết rượu trên môi cô.
Ánh mắt Ngu Trà mê mang, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm, ngậm luôn ngón tay chưa kịp rút lại vào miệng.
Ngón tay Lục Dĩ Hoài dừng lại, ánh mắt đen tối.
Hắn nói: “Ngoan nào.”
Hết chương
xanh