Lục Dĩ Hoài đặt tay lên người cô gái, giữ lấy thật chặt.
Ngu Trà hoảng sợ, muốn rút ra nhưng không thể, ngón tay bị hắn nắm trong lòng bàn tay, trong lòng cũng theo đó mà run lên.
Cô hỏi: “Anh muốn làm gì a?”
Lục Dĩ Hoài nói: “Dạy em.”
“…”
Ngu Trà nghĩ rằng Lục Dĩ Hoài nói dạy là dùng lời nói chỉ cô, không nghĩ rằng là đích thân cầm tay hướng dẫn, có một loại cảm giác không thể theo kịp tiết tấu của hắn.
Hắn ở sau lưng cô, cầm tay cô, giúp cô chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng di chuyển cánh tay cô.
Trước kia Ngu Trà đã xem phim, trong đó nam chính chỉ nữ chính chơi game hay bi-a, khoảng cách của bọn họ rất gần, lúc này cô đứng cách Lục Dĩ Hoài không gần lắm nhưng lại cho cô cảm giác như nhau.
Cuối cùng cô cũng biết khi đó tại sao các nữ chính đều thất thần, vì căn bản không thể bình tĩnh được…
“Đừng thất thần.”
Tai Ngu Trà đỏ lên, thở phào một hơi, tập trung vào cây gậy trong tay.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh chắc chắn nếu cứ như vậy thì tôi sẽ không đánh hụt sao?”
“Em thấy như thế nào?” Lục Dĩ Hoài cười cười, sắc mặt lạnh lùng giống như băng tuyết đang tan rã tạo thành từng giọt nước tinh khiết, “Nếu vẫn đánh hụt thì em sẽ làm gì?”
Ngu Trà nghĩ nghĩ, “Không chơi nữa.”
Dù sao cô cũng không phải dân chuyên nghiệp, chỉ là chơi thử mà thôi, cố chấp cũng chỉ làm mệt chính mình, dù sao khu du lịch cũng có rất nhiều thứ, cô có thể chơi cái khác.
Lục Dĩ Hoài thấp giọng cười: “Không kiên nhẫn.”
Ngu Trà cho rằng hắn đang cười nhạo mình, khó chịu trong lòng, “Tôi không giống anh cái gì cũng biết, sao anh không chơi đi, có phải trong lòng anh đang cười tôi đúng không?”
“Không có.” Lục Dĩ Hoài liếc cô một cái, “Thử một lần đi.”
Ngón tay hắn nhéo nhéo, tuy Ngu Trà gầy nhưng vẫn có thịt, rất mềm mại, xúc cảm rất tốt, hắn rất thích.
Lúc này Ngu Trà đang cực kì tập trung vào trái bóng, căn bản không chú ý đến động tác nhỏ của hắn, ừ một tiếng, chuẩn bị bắt đầu.
Lục Dĩ Hoài lùi về sau.
Ngu Trà hít một hơi thật sâu, bất ngờ vung gậy đập trúng quả bóng, ngay lập tức nó bay về phía trước theo một đường parabol.
Cô kinh ngạc kêu lên, không nhịn được quay đầu lại: “Lục Dĩ Hoài, anh thấy không? Cú đánh lúc nãy! Có phải tôi làm rất khá?”
Trong mắt Lục Dĩ Hoài mang ý cười, “Rất được.”
Ngu Trà nhướng mày, híp mắt cười rộ lên, bóng dáng đẹp đẽ của cô gái bị ánh mắt của chàng trai hung hăng bao bọc lấy, dường như không còn thứ gì có thể lọt vào tầm mắt hắn.
“Là do anh dạy tốt.”
Ngu Trà cầm gậy, khích lệ nói.
“Cảm ơn.” Lục Dĩ Hoài nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi song song với cô ra khỏi sân bóng, người đi qua đều nhìn bọn họ.
Ngu Trà cảm thấy cách nói chuyện của Lục Dĩ Hoài đã khác đi.
Hắn thật sự thay đổi rất nhiều so với trước kia, có lẽ vì chân được chữa trị tốt, đời trước không như vậy, hắn là bóng tối, hung dữ, mặc dù là cùng một người nhưng cảm giác rất khác.
Ngu Trà thấy được điểm khác biệt, vui vẻ với sự thay đổi này, cô nói sang chuyện khác: “Đám Tần Du đi đâu vậy, sao vẫn không thấy bọn họ?”
“Không rõ lắm.” Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt nói.
Vừa nói xong, đằng trước có một cô gái đi đến, vô cùng tự tin đặt một tấm thẻ lên đùi hắn rồi chạy đi.
Lục Dĩ Hoài không thèm nhìn đã ném.
“Đây là sân bóng đó.” Ngu Trà nhanh tay nhặt lên, phát hiện trên đó có hai dãy số, có một hàng có chữ viết, chắc là số điện thoại và Wechat.
Cô ngưng một chút, sau đó chuẩn bị ném vào thùng rác phía trước, nhắc nhở nói: “Tôi ném đó?”
Hai người tiếp tục đi.
Trong đầu Ngu Trà còn đang nghĩ chuyện lúc nãy, nghe thấy ngữ khí không quá để ý của người bên cạnh: “Cảm thấy tôi quá đáng?”
“Cái gì?”
“Vừa rồi.”
Ngu Trà phản ứng lại, lắc lắc đầu, nói: “Không có, anh không quá đáng, chuyện này rất bình thường.”
Nếu như giống một số người lấy được cách liên lạc để làm chuyện gì đó, trêu chọc hay làm cái khác, đó mới là quá đáng.
Đời trước cô vẫn luôn ở Ngu gia, gặp rất nhiều con nhà giàu, có vài người thì bình thường, có vài người lại coi người khác như đồ chơi của họ.
Cô đã gặp một nam sinh sau khi được một cô gái đưa cho phương thức liên lạc đã hẹn cô gái ra ngoài rồi chơi người ta, còn quay video để nhạo báng.
Rất nhiều người đã tin vào lời đồn, cuối cùng cô gái bị bắt chuyển trường, sau đó như thế nào thì Ngu Trà không biết.
Đi đến cửa, Ngu Trà trả lại dụng cụ, sau đó rời đi cùng Lục Dĩ Hoài, ở sân gôn lâu như vậy cũng đã đến giờ ăn.
Đi ngang qua cửa hàng kem, Ngu Trà mua hai cây.
“Cho anh.” Cô đưa một cây qua, “Coi như… Trả công hôm nay anh đã dạy tôi.”
Lục Dĩ Hoài giật mình, cảm xúc trong mắt phức tạp, cuối cùng rũ mắt nhận lấy, khóe môi hơi cong: “Đơn giản như vậy?”
Có tia sáng lóe qua mắt hắn, trên mặt mang theo biểu cảm không chút để ý cười sán lạn.
Ngu Trà sửng sốt, “Không đủ à.”
Lục Dĩ Hoài nói: “Học phí của tôi chỉ có nhiêu đây?”
Ngu Trà nói: “… Anh cũng không thể ra giá trên trời.”
Lục Dĩ Hoài cười khẽ, “Giá trên trời… Tôi còn chưa biết chọn cái gì thì em đã gợi ý cho tôi.”
Ngu Trà biết thứ hắn muốn đương nhiên không thể đơn giản như vậy, nhưng chĩ có thể nói theo: “Vậy anh còn muốn cái gì?”
Trong lời cô vô tình mang theo chút mềm mại.
Đầu ngón tay Lục Dĩ Hoài chà xát với nhau, liếm nhẹ môi, “Tôi nhớ rõ không lâu trước kia cũng như vậy, nhớ không?”
Đương nhiên Ngu Trà không nhớ, nhưng cũng chỉ biết trợn mắt nói dối: “Nhớ.”
Lục Dĩ Hoài vừa nhìn biểu tình của cô đã biết cô không nhớ, mở miệng nói: “Tối nay ——”
“Tối nay tôi muốn ngủ!”
Ngu Trà trực tiếp ngắt lời hắn.
Người bên cạnh cười một tiếng trầm thấp, không chút để ý hỏi: “Ngu Trà, em nghĩ gì vậy.”
Ngu Trà: “…”
Đến giờ cô mới phản ứng lại, mình vẫn luôn bị hắn trêu chọc, cô căn bản không biết, đỏ ửng trên mặt lan xuống tận cổ càng làm khuôn mặt thêm kiều diễm.
Lục Dĩ Hoài nói: “Muốn cắn em.”
“Không được.” Ngu Trà không nghĩ gì đã phản bác.
“Phải không?” Lục Dĩ Hoài không nói nữa, chỉ là đáy mắt trở nên nặng nề, không biết đang nghĩ gì.
Gần giữa trưa, người bên ngoài dần ít lại.
Ngu Minh Nhã ra khỏi sân golf, hôm nay cô ta mang giày cao gót, đi trên đất xém chút nữa đã té xuống, được đỡ lại.
“May mắn.” Lương Vân cười tươi rói, nhìn chằm chằm cô ta nói: “Cô gái đẹp như vậy nếu té xuống sẽ rất khó coi.”
Ngu Minh Nhã cười nói: “Cảm ơn.”
Tuy cô ta thích ánh mắt dõi theo mình của các nam sinh, nhưng trước giờ cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với ai, Lương Vân là người đầu tiên.
Hơn nữa hôm nay ở sân bóng người này cũng đã giúp mình làm cho lòng mê hư vinh của Ngu Minh Nhã càng thêm tự đắc thỏa mãn. Mấu chốt là, nhà họ Lương không tệ.
Ngu Minh Nhã yêu kiều nói: “Lương thiếu, anh đi một mình sao?”
Lương Vân cười nói: “Bọn họ không thú vị, bây giờ tôi chuẩn bị đi ăn, tôi muốn cùng đi với cô.”
“…” Ngu Minh Nhã suy nghĩ một chút liền đồng ý, “Được.”
Hắn dẫn cô ta đến nhà hàng tốt nhất ở đây, sự xa hoa càng làm Ngu Minh Nhã cười tươi hơn, trong lòng càng thêm hứng thú với Lương Vân, cô ta cảm thấy chỉ có những người như vậy mới có tư cách quỳ dưới váy mình.
“… Vậy Ngu Trà kia là em gái của cô, bây giờ không quay về Ngu gia?” Lương Vân kết luận.
Đương nhiên Ngu Minh Nhã sẽ nói theo, “Vâng, con bé đã lớn, trong nhà cũng không quản lý quá chặt nên để mặc nó, chỉ cần nó không gây chuyện thì vẫn ổn.”
Lương Vân nhìn cô ta uy nghĩ gì đó, bỗng nhiên cười.
Ngu Minh Nhã ngồi đối diện bỗng nhiên đỏ mặt, hơi mỉm cười, nhìn hắn ta say mê mình như vậy, trong lòng càng thêm đắc ý đối với sự quyến rũ của mình.
Lương Vân hỏi: “Tối nay quán bar ở đây có hoạt động, đi cùng không?”
Ngu Minh Nhã do dự một chút, “Được.”
Vì muốn bảo vệ hình ảnh của mình nên cô ta rất ít khi đến đó, quán bar không hợp với hình tượng của cô ta, rất dễ ảnh hưởng đến ấn tượng của người khác với mình. Nhưng lần này không ở gần trường, cũng không có người quen, có thể đi.
“Rủ em của cô đi cùng luôn.” Lương Vân lại nói.
Nụ cười của Ngu Minh Nhã nhạt dần, thăm dò hỏi ra: “Chắc Lương thiếu sẽ không có hứng thú với em gái tôi chứ?”
“Không.” Lương Vân cười một cái, “Tôi chỉ có hứng thú với cô.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong mắt lại không có tình cảm gì, lại đặt mắt lên người Ngu Minh Nhã đánh giá.
Ngu Minh Nhã hoàn toàn không biết gì.
Ngu Minh Nhã nhẹ nhàng thở ra, lại nói: “Em gái tôi không nghe lời tôi, nên tôi không thể kêu nó tới, không có cách nào.”
Lương Vân nói: “Không sao.”
Nhìn biểu tình không để tâm của hắn, Ngu Minh Nhã đã biết có lẽ là do người của hắn mời Ngu Trà, bất cứ cách nào, không cần biết tốt xấu, đương nhiên cô ta hi vọng là cách xấu.
Cô ta chính là vui sướng khi người gặp họa, nếu xảy ra chuyện ở quán bar càng tốt, nếu Ngu Trà thích một tên lưu manh thì cô ta nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Cũng không biết đứa em này của cô ta vào quán bar sẽ là dạng gì.
Trên đường ngập tràn mùi thơm của đồ ăn.
Ngu Trà đã ăn hết kem từ lâu, đang định hỏi trưa nay ăn gì thì thấy bóng dáng của Tần Du, hắn đang ở nhà sách, bên cạnh còn có một cô gái, hình như là người tên Trầm Trầm hôm qua.
Hai người họ sao lại nói chuyện với nhau?
Đang nghĩ thì thấy Tần Du kéo Trầm Trầm đi lên tầng hai của nhà sách, cô ấy còn vung tay hắn ra.
Đột nhiên Ngu Trà tò mò giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhìn Lục Dĩ Hoài, “Chúng ta cũng đến nhà sách đi.”
Lục Dĩ Hoài nói: “Tùy em.”
Nhà sách này không chỉ có sách, còn có một ít đĩa nhạc, Ngu Trà vốn muốn tìm Tần Du, kết quả đã mê mẩn chỗ này, lưu luyến ở kệ sách mà quên mất mục đích đến đây.
Không bao lâu, trên tay cô đã có vài quyển sách.
Hai người đã vào tận bên trong của lầu một, ở đây rất ít người, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng bước chân cách đó không xa.
Đang định rời khỏi đây, Ngu Trà thoáng thấy được một quyển sách tâm lý, trên bìa in rất nhiều loại bệnh, trong đó có loại của Lục Dĩ Hoài.
Cô vươn tay ra chạm vào, chuẩn bị lấy ra, nhưng nghĩ đến Lục Dĩ Hoài đang ở gần đây, nhanh chóng dời qua bên cạnh, chột dạ cầm lấy một quyển sách về nhiếp ảnh đối diện.
Ngu Trà đặt sách lên đùi Lục Dĩ Hoài, nhợt nhạt cười: “Tặng cho anh, nhiêu đây chắc là đủ rồi?”
Giọng cô mềm mại như bông.
Tầm mắt Lục Dĩ Hoài xẹt qua vị trí lúc nãy của quyển sách, nhìn thoáng qua quyển sách đang nằm trên kệ kia, đáy mắt đen tối, giống như có cảm xúc không tên sắp bùng nổ.
Hắn kêu: “Ngu Trà.”
Ngu Trà: “Vâng?”
Cổ tay cô bị Lục Dĩ Hoài nắm lấy, lôi kéo qua một bên, nửa người phải dựa vào xe lăn để đứng vững, bị hắn giam cầm.
Nhà sách rất an tĩnh, không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài.
Ngu Trà khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô đụng phải cặp mắt đen nhánh của Lục Dĩ Hoài, không thể di chuyển ánh mắt, đáy mắt hắn có một cảm xúc không biết tên.
Tư thế này làm cô phải nắm lấy tay của Lục Dĩ Hoài, móng tay cô quét qua làn da Lục Dĩ Hoài, không đau nhưng ngứa ngáy.
Ngứa đến tận xương tủy.
“Nếu anh không buông ra ——” Ngu Trà yếu ớt uy hiếp nói: “Tôi sẽ cắn anh.”
Lục Dĩ Hoài khẽ mở môi: “Cắn?”
Hắn thấy được động tác lúc nãy cô đã che dấu, cũng nhìn thấy ánh mắt chần chừ của cô trên cuốn sách tâm lý, không biết vì sao lại nổi lên một cơn cáu kỉnh trong lòng.
Lục Dĩ Hoài rũ mắt xuống, “Cho em cắn.”
“…” Ngu Trà không dám.
Lục Dĩ Hoài kéo cô vào ngực mình, có xe lăn nên hoàn toàn có thể thực hiện được động tác này, “Không dám?”
Không ai đáp lại.
Chóp mũi Lục Dĩ Hoài cọ qua chóp mũi cô, ngửi được một mùi hương tươi mát, không nhịn được nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Em biết tôi đã cắn em.” Giọng khàn khàn cực thấp: “Cho em cắn lại, không tốt sao?”
Hết chương
xanh