“Đồng Miểu, nghỉ hè cậu có muốn tham gia khóa huấn luyện Đông Y không?” Trần Khả Khanh mở thông báo trong Webchat, thuận miệng hỏi.
Đồng Miểu ngẩng đầu từ quyển sách dày, sững sờ hỏi: “Đông Y á?”
Chưa nói đến các cô vẫn còn học năm nhất, chỉ được xem như mới nhập môn kiến thức y học. Hơn nữa Đông Y không phải ngành mũi nhọn của trường nên có rất ít người quan tâm đến nó.
Bắt đầu từ năm nay có vẻ trường coi trọng ngành Đông Y hơn, kêu gọi sinh viên năm nhất thử tiếp xúc.
Trần Khả Khanh giơ điện thoại nói với Đồng Miểu: “Giảng viên bảo tớ hỏi thử chứ không thông báo tập thể, cậu biết đa số giáo sư của tụi mình đều du học về mà, không quá tán thành… Dù sao cũng có vài mâu thuẫn, cậu hiểu mà.”
Đồng Miểu ngây ngô gật đầu, lúc này Trần Khả Khanh mới quay đầu lại.
Nội tâm cậu ấy không muốn Đồng Miểu tham gia, ngày nghỉ quý báu như thế ai mà chả muốn hưởng thụ chứ, đợi lên năm hai sẽ không nhàn như thế nữa đâu.
Tưởng Ngọc Như gỡ mặt nạ trên mặt xuống, soi gương vỗ mặt nói: “Uầy mấy cậu biết đàn chị Lâu Ninh học năm ba không, cũng là học sinh giỏi truyền kỳ đấy. Không những có điểm cao nhất lớp, càng thần kỳ hơn là, chị ấy còn biết dùng châm cứu nữa.”
Đồng Miểu mở to mắt nhìn, hóng cậu ấy nói tiếp.
“Mấy cậu không biết à? Nữ sinh năm ba ai mà không khỏe thì cứ tìm chị ấy châm cứu, đa số đều chữa được, ngay cả giáo sư Đổng cũng bội phục chị ấy.” Tưởng Ngọc Như vừa nói vừa chậc chậc tán thưởng.
Thực tế là lớp nào cũng có sinh viên tài năng trời sinh hợp với nghề này, còn vô cùng xuất sắc khiến người khác đuổi không kịp.
Đồng Miểu không giam gia câu lạc bộ gì, bình thường cũng ít giao tiếp, chưa từng nghe đến đàn chị năm ba.
Nhưng câu chuyện của chị ấy khiến cô thấy rất thú vị.
“Chị ấy có tham gia khóa học hè này không?” Cô hỏi Tưởng Ngọc Như.
Tưởng Ngọc Như lại không biết, cậu ấy hiểu rõ năm hai nhưng mấy đàn chị năm ba đã kéo nhau đi thực tập hết rồi, đâu có gặp được mấy.
Trần Khả Khanh thở dài: “Gì cơ, tớ nghe nói chị ấy có truyền thống học y, hình như ông của chị ấy là người sáng lập Đông Y, trước khi lên đại học đã biết châm cứu rồi.”
Tưởng Ngọc Như cảm thán: “Người ta học y gia truyền, người ngoài ngành như tớ chả hiểu não bị gì mà lại đi học y nữa.”
Cô nàng bĩu môi, lật “Mô học và Phôi học” ra, mặt mày ủ rũ học thuộc lòng.
Đây là kỳ thi cuối cùng, thi tốt thì mọi người cùng vui, thi không tốt thì cô ấy phải nghi ngờ trí thông minh của mình rồi.
“Khả Khanh, cậu đăng ký giúp tớ với nhé.” Đồng Miểu khéo léo quay về hường Trần Khả Khanh ngồi, chân thành nói.
Trần Khả Khanh trừng mắt, xác nhận lần nữa: “Cậu muốn đi thật à, nó giống như lớp học bình thường, còn có bài tập về nhà nữa.”
Tưởng Ngọc Như dừng việc đọc thuộc lòng, sâu xa nói: “Cậu muốn học theo chị Lâu Ninh à…”
“Tớ học chơi thử thôi.” Đồng Miểu cười híp mắt.
Cô không muốn học theo ai, cũng lười ganh đua với người khác, chẳng qua cô cảm thấy biết nhiều thêm một kiến thức sẽ có thêm một cơ hội.
Cho dù là cơ hội đánh bại Đổng Thành, hay là cơ hội giải quyết tai họa ngầm trong đầu mẹ.
Nhưng cô không hề mơ ước xa vời, chỉ là một khóa học hè, cùng lắm giúp cô biết thêm chút kiến thức về Đông Y, muốn dựa vào số kiến thức này thành thần thì chính là không biết tự lượng sức mình rồi.
Hôm đó Tư Trạm lái xe chở cô đến tòa giảng đường số , cô nhảy xuống xe đạp, tặng Tư Trạm một cái hôn tạm biệt.
Lúc đầu hai đứa bàn muốn ra đảo chơi, nào ngờ kỳ nghỉ hè này chẳng có ai rảnh.
Dự án của Tư Trạm kéo dài tới giờ, đoạn trước lại thi cử dồn dập, không thể phân thân, mỗi ngày chỉ ngủ được , tiếng.
“Thế em đi nhé?” Đồng Miểu vẫy tay với Tư Trạm.
Tư Trạm mỉm cười chỉnh lại cổ áo cho cô, vuốt má cô: “Tuy rằng không làm phiền đến thời gian học của sinh viên giỏi là nguyên tắc cơ bản của sinh viên dốt, nhưng anh thật sự muốn nhốt em ở nhà.”
Đồng Miểu mím môi cười, vòng tay lên tỉ tê bên tai Tư Trạm: “Thưa anh, dù có bị nhốt ở nhà anh cũng không làm gì được đâu.”
Tư Trạm nhíu mày, ý tứ nhìn con ngươi đen láy của Đồng Miểu: “Em chắc chưa?”
“Ối!”
Đồng Miểu đã không để ý thấy có người đi qua sau lưng, sợ tới mức vội lùi lại, nghiêm chỉnh đứng thẳng.
“Ôi…Xin lỗi, tôi xin lỗi.” Một cô gái trông chững chạc hốt hoảng nhặt sách rơi dưới đất.
Đồng Miểu lắp bắp: “Không…Không sao ạ.”
Mặt cô đỏ lên, nhưng vẫn ngồi xuống nhặt tài liệu giúp.
Khi cầm sách lên, cô tình cờ nhìn thấy nội dung trên đó: “Sổ tay huấn luyện Đông Y khóa hè.”
Cô lập tức ngẩng đầu dò xét người này, còn trẻ thế mà đã làm giảng viên rồi à?
“Cảm ơn, chị là sinh viên viện y học, em là?”
Đồng Miểu dạ: “Em…Em cũng thế, em đến khóa học hè.”
“Khéo quá, chị là Lâu Ninh, trợ giảng của các em.”
Cô ấy nhẹ cười vươn tay, bắt tay với Đồng Miểu.
“Chào chị…em là Đồng Miểu.” Đồng Miểu rụt rè cười, trong lòng lại bắt đầu sợ hãi.
Đây là Lâu Ninh à, là thiên tài châm cứu trong truyền thuyết đây sao?
Tư Trạm thấy mình đã hết việc rồi thì nhún vai, nói với Đồng Miểu: “Vậy anh đi trước, trưa mời mọi người ăn cơm nhé.”
Đồng Miểu vẫy tay với anh, trên mặt khó giấu được nụ cười ngọt ngào.
“Bạn trai em ngầu quá, cũng là sinh viên ngành y à?” Lâu Ninh cười đứng lên, vuốt nếp nhăn trên váy.
Đồng Miểu vội lắc đầu: “Không phải ạ, anh ấy khoa CNTT.”
Hai người vừa trò chuyện vừa vào lớp.
Lâu Ninh có tính hoạt bát, nói nhiều hơn Đồng Miểu, giới thiệu sơ cho cô về sắp xếp khóa học hè, sau đó than thở: “Rất ít người đăng ký, chả mấy ai thấy hứng thú với Đông Y cả.”
Đồng Miểu yên lặng gật đầu: “Ngành mình đúng như thế thật.”
Lâu Ninh thở dài: “Ngay cả thầy hướng dẫn của chị là giáo sư Đổng cũng không đánh giá tốt với nó.”
Đồng Miểu bất ngờ bị đạp trúng điểm nhạy cảm, buột miệng: “Tất nhiên ông ấy không đánh giá tốt, nếu không bạt mạng ra nước ngoài học sẽ trở thành trò cười mất.”
Lâu Ninh ngẩn người, dè chừng hỏi: “Em biết giáo sư Đổng hử?”
Ánh mắt Đồng Miểu lóe lên, ngẩng đầu cười qua loa với Lâu Ninh.
Lâu Ninh rất biết nhìn mặt đoán ý, hiểu rằng đối phượng có biết nhưng không muốn nói.
Cuộc giao lưu ngắn ngủi kết thúc, Đồng Miểu trở thành người Lâu Ninh để ý nhất trong lớp.
Không chỉ là sự chuyên nghiệp và năng lực tiếp thu tốt của cô, điều khiến Lâu Ninh vui mừng hơn là, Đồng Miểu rất tôn trọng và nghiêm túc với Đông Y.
Khi giảng viên giới thiệu, giảng giải về kiến thức y học, phần lớn sẽ nhắc tới tác phẩm cổ “Hoàng Đế tâm kinh”, các bạn học thì như nghe mây khói Vân Sơn, chỉ có Đồng Miểu đi tra từ điển, tài liệu.
Lâu Ninh trộm khuyên cô: “Thực ra ông chị có nói, mấy cái lý thuyết này nghe chút là được, không cần phải hiểu, mấy thầy cô còn không hiểu được nữa là. Với lại có vài phương thuốc dân gian đều là gia truyền nhiều đời, em muốn tìm lý thuyết cũng không biết phải tìm ở đâu nữa.”
Đồng Miểu hỏi chị ấy một câu hỏi khó: “Thế chị có tin Đông Y có vị thế ngang bằng với Tây Y không?”
Lâu Ninh dừng lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Ông của chị tin, nhưng mà… từ khi thực tập đến nay, chị cảm thấy Đông Y có tính hạn chế.”
Đồng Miểu như có điều suy nghĩ gật đầu: “Vậy chị tốt nghiệp rồi có muốn học tiếp nữa không?”
Lâu Ninh cười: “Có chứ, thầy Đổng đồng ý viết thư đề cử chị với Harvard.”
Quả nhiên thế.
Tầm nhìn của cô vẫn quá nhỏ bé.
Hoặc là tính của cô quá ngoan cố.
Cô vẫn nghĩ rằng, làm sao để không ra nước ngoài mà vẫn có thể đánh bại Đổng Thành, khiến kinh nghiệm của ông ta trở thành chuyện cười.
Nhưng thực tế, Lâu Ninh – người có trình độ cao hơn cô rất nhiều, là một thế gia Đông Y, đều cho rằng vẫn nên tiếp tục học tiếp.
Thế thì Đổng Thành ngoại trừ nhẫn tâm ra thì ông ta vẫn cực kỳ tài giỏi.
Bây giờ học thức địa vị có, vợ con đề huề, thậm chí ông ta còn là thần tượng số một, mục tiêu phấn đấu trong lòng sinh viên ngành Y.
Đồng Miểu liếm đôi môi khô khốc, dọn sách vào cặp, thu lại cảm xúc cười với Lâu Ninh: “Vậy chúc mừng chị, em đi ăn cơm trước đây.”
Thật ra Tư Trạm vẫn chưa tới.
Nhưng cô lại không thể trò chuyện tiếp với Lâu Ninh. Chị ấy là người thông mính, một khi tâm trạng của cô không ổn, Lâu Ninh có thể đoán ra việc cô có quan hệ với Đổng Thành.
Đồng Miểu vội vã ra khỏi lớp, hít một hơi không khí trong lành ở hành lang.
Cô đi xuống cầu thang mua một ly cam ép ở máy bán hoa quả tươi.
Bần thần nhìn năm quả cam bị ép sạch nước vào một cái ly giấy, chỉ còn một ly nước chưa đầy.
Cô khẽ nhấp một hớp, chua đến ê răng.
Cô đau khổ cầm cái ly, uống không nổi.
Mặc dù cô không thích ngọt, nhưng cũng không chịu nổi vị chua, hay là để tí nữa cho Tư Trạm uống vậy.
Cô vừa định ra cửa chính, Đổng Thành lại xuất hiện ở đối diện.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Đồng Miểu lập tức dừng bước.
Cảm giác không hề dễ chịu, cực kỳ không dễ chịu.
Ban đầu cô rất sợ người khác biết được quan hệ giữa cô và Đổng Thành, may là trường lớn nên xác suất chạm mặt của hai người chưa tới một phần trăm, nhưng hết lần này tới lần khác cái xác xuất một phần trăm này lại xảy ra.
Tất nhiên là Đổng Thành đã cố gắng gặp rồi.
“Miểu Miểu, ba…hỏi Lâu Ninh, biết được con ở đây.” Đồng Thành thấy cô bài xích như thế thì dè dặt hơn, ông đẩy kính cười với Đồng Miểu.
“Vâng.” Đồng Miểu siết chặt quai cặp, yên lặng gật đầu.
Xem ra cô nghĩ đơn giản quá rồi, Lâu Ninh đã sớm biết quan hệ của cô và Đổng Thành, chỉ mỗi cô vẫn đang giấu giếm.
Thậm chí ngay từ đầu Lâu Ninh đã là một người chuyển lời của Đổng Thành, bởi vì một lá thư Harvard.
Đồng Miểu hít sâu một hơi, rất muốn tự mắng mình suy bụng ta ra bụng người.
Nhưng hôm nay gặp phải Đổng Thành và một vài hành vi của Lâu Ninh, khiến cô không biết làm sao.
“Ba muốn cho con xem cái này, biết dạo này con bận việc, có thể không có thời gian đến bệnh viện…” Đổng Thành cẩn thận lấy một tệp tài liệu từ trong túi ra đưa cho Đồng Miểu.
Đồng Miểu không nhận.
Đổng Thành chỉ muốn lấy lòng cô thôi.
Nếu nói cô bận thì Đổng Thành thân là giảng viên và chủ nhiệm bệnh viện thì càng bận hơn, nhưng ông vẫn đến đây.
Nhưng Đồng Miểu không muốn thấy vẻ ăn năn của Đổng Thành. Cô và mẹ sống nương tựa vào nhau đã nhiều năm rồi, nếu nhất thời mềm lòng phát bệnh “thánh mẫu” thì cô sẽ tự buồn nôn mình mất.
“Em đi trước đây, bạn trai em còn đang chờ.”
Đồng Miểu cuối đầu xuống lướt qua người Đổng Thành.
Chỉ trách quản lý tòa keo kiệt, nghỉ hè nên chỉ mở một cái cửa, cô muốn ra ngoài buộc phải lướt qua người Đổng Thành, ngửi được mùi thuốc sát trùng quen thuộc trên người ông.
Ai cũng nói ký ức là lạnh lẽo, những điều nhỏ nhặt khi Đổng Thành đối tốt với mình, cô buộc phải quên hết đi.
Nhưng mỗi mùi hương, mỗi thói quen nhỏ thật sự khắc sâu đến tận xương tủy, muốn quên cũng không thể quên được.
Đổng Thành yên lặng nhìn bóng lưng cô, bờ môi run rẩy, cánh tay bất lực rủ xuống.
Tư Trạm tới đúng lúc, Đồng Miểu như gặp được cứu tinh, chạy tới cạnh nắm chặt tay hắn.
Ánh mắt Tư Trạm lóe lên sự kinh ngạc, vuốt ngón tay lạnh buốt của cô.
Ánh mắt hắn hướng về nơi xa, lúc này mới thấy vẻ mặt thất vọng của Đổng Thành.
Ra là thế.
Hắn kéo Đồng Miểu lên chỗ ngồi sau xe đạp, đạp xe về hướng canteen.
Đồng Miểu ôm eo hắn mà suy nghĩ thất thần, dù cô không muốn thừa nhận nhưng mỗi lần Đổng Thành xuất hiện đều khiến cô bị đả kích không nhỏ, nhưng cô vẫn nghiền ngẫm kỹ khoảnh khắc ấy.
“Em còn nhớ chứng ‘sợ hãi của thiên tài’ không?” Tư Trạm đột nhiên hỏi.
Đồng Miểu ngây ngô nhìn gáy Tư Trạm, không hiểu vì sao anh lại nhắc đến nó.
“Còn nhớ để cái lọ thuốc nhỏ kia ở đâu không?”
Lọ thuốc nhỏ nào?
Đồng Miểu nhíu mày suy tư, hình như để ở căn hộ tiểu khu ven sông, ở trong phòng cô hay túi xách nhỉ?
Không nhớ được, dù sao lâu rồi chưa dùng.
“Thật ra bệnh của em không tái phát nữa, mấy kỳ thi lớn nhỏ, thậm chí kỳ thi IELTS học kỳ trước cũng đâu bị gì.” Tư Trạm nói tiếp.
Đồng Miểu giật mình.
Đúng rồi, mấy kỳ thi ở đại học cô đâu có dấu hiệu lo lắng, thậm chí cô quên luôn việc mình từng xem thi cử như kẻ thù.
Không biết khi nào tâm trạng của cô càng ngày càng ổn định, chấp niệm với thành tích cũng dần buông xuống, vì bây giờ cô xác định được mình đã không còn một mình, mẹ cũng không còn một mình, cho dù gặp phải việc gì rồi cũng sẽ qua thôi.
“Tư Trạm, anh muốn nói gì?”
“Khi nào thì em có thể giảm bớt sự để ý tới Đổng Thành đây, dù sao ông ta đã rời khỏi cuộc sống của em hơn năm rồi.” Gió rất lớn, tiếng của hắn được gió thổi tới tai Đồng Miểu, sau đó tan biến.
“Em để ý ông ta hồi nào…” Cô cắn môi dưới.
Tư Trạm như đi guốc trong bụng cô, dù cho cô có biện bạch thế nào.
Nhìn như cô vẫn luôn trốn tránh Đổng Thành, nhưng cô chưa bao giờ thôi so sánh với ông.
Đổng Thành là một chuyên gia lớn, cô muốn tra tài liệu của ông, xem ông dễ dàng nghiên cứu thế nào. Có đôi khi ngay chính cô cũng không biết được, tại sao lại nhấp vào bài luận văn của ông, tại sao lại phân tích lý luận của ông, thậm chí còn nực cười cố soi mấy chỗ phi lý từ luận điểm trong đó.
“Dù sau này có bị y học của em đánh bại thì ông ta cũng sẽ không trả lại cho em năm thiếu thốn đó. Cho nên anh vẫn hy vọng em nghĩ thoáng hơn và hạnh phúc hơn bé con.”
Một tay Tư Trạm giữ lái, một tay vòng ra sau lưng vỗ lên tay Đồng Miểu.
Tim Đồng Miểu mềm nhũn, cô lớn như thế nhưng vẫn khiến Tư Trạm lo lắng, rõ là Tư Trạm vẫn còn nhiều việc phải lo.
Cô dựa vào lưng Tư Trạm, dịu dàng nói: “Có phải em thường mang lại cảm xúc tiêu cực đến cho anh không, sau này em sẽ cố gắng thay đổi.”
Đột nhiên Tư Trạm ngừng xe, Đồng Miểu giật mình vội ôm eo hắn.
“Anh không cho phép em nghĩ thế.” Hắn xoay người lại bẹo má Đồng Miểu: “Để cảm xúc của em tiêu cực là anh làm chưa tốt, không liên quan đến em.”
“Anh thật là…” Đồng Miểu không ngờ hắn lại ôm hết trách nhiệm như thế, nhưng mà lại bá đạo đáng yêu.
Cô không kìm được mà cong mắt hạnh, hắng giọng nỉ non: “Anh đúng là tốt quá đi.”