Theo báo cáo ngày hôm đó, có rất đông du khách cùng tân sinh viên, chen chúc nhau ở mọi lối vào.
Các xe bị chặn lại ở cổng hơn nửa giờ, khó khăn lắm mới có thể đi vào.
Sân trường vốn nổi tiếng với con dốc tình yêu, nhưng lại bị các đoàn tham quan chiếm hết các góc để chụp hình, không thể nhìn thấy được thảm cỏ xanh mướt.
Khoa y và khoa máy tính không cùng một chỗ, nằm ở hai hướng khác nhau trong khuôn viên trường.
Sau khi chuyển vào ký túc xá sẽ báo cáo và nhận tài liệu, hơn - tiếng đồng hồ mới tập hợp lại ở cổng trường.
Tối hôm đó, gia đình họ đi ăn tối tại nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc gần đó.
Người người chi chít, cũng may là bọn họ vẫn chưa đến muộn.
Trường học có quy định, yêu cầu sinh viên phải ở lại trường, cho nên ăn cơm xong, Đồng Mỹ Quân và Tư Khải Sơn lên xe trở về thành phố Lan.
Trong màn đêm u tối, sân trường trống trải hẳn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đồng Mỹ Quân và Tư Khải Sơn đi ngang qua hồ sen, cảm nhận không gian yên tĩnh của trường đại học.
Bởi vì đã từng ghé qua đây, cho nên bọn họ không mấy lạ lẫm, đặc biệt lại càng thấy thích thú.
Mới chớp mắt một cái đã rời khỏi Thịnh Hoa, đi đến môi trường mới, quen biết những người bạn mới. Đồng Miểu vừa đuổi muỗi vừa hỏi: “Lúc nào thì mới ăn một bữa cơm với Trần Đông và Khương Dao nhỉ, tất cả mọi người đều đang ở thủ đô mà.”
Tư Trạm cởi áo khoác ra, khoác lên vai Đồng Miểu: “Chờ chút đi, bây giờ ai cũng bận hết mà, sau còn phải tham gia các câu lạc bộ nữa.”
Đồng Miểu khẽ gật đầu, giữ chặt áo khoác: “Thế anh định tham gia CLB nào?”
Tư Trạm khựng lại, kéo Đồng Miểu lại nói: “Anh không tham gia.”
Đồng Miểu sững sờ.
Đồng Miểu nghĩ rằng vì bản thân là người hướng nội nên mới không tham gia các CLB, thế còn Tư Trạm, sao lại vậy?
Tư Trạm thấy Đồng Miểu đi chậm lại bèn giải thích: “Cả nhóm anh đều đang ở thủ đô, các dự án cần phải được bắt đầu, không còn nhiều thời gian nữa.”
Tư Trạm vừa khoác vai vừa nựng Đồng Miểu: “Hơn nữa, anh sợ việc giao tiếp trong các CLB sẽ làm em ghen đó.”
Đồng Miểu lườm mắt khẽ nói: “Em ghen hồi nào chứ.”
Quả thật không nghĩ đến, Tư Trạm phán đoán như thần, nhưng không phải là đăng ký tham gia CLB mà là đi huấn luyện quân sự.
Nhà trường bố trí các huấn luyện viên tập trung trên thao trường, các tân sinh viên đều tập trung lại, bởi vì năm học đều ở đây nên tất cả họ đều cố gắng tập hợp ngay ngắn.
Tân sinh viên nên chuyện gì cũng tò mò, lại mong muốn kết thêm bạn, nên tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy đến các lớp khác nói chuyện phiếm.
Đồng Miểu không thuộc tuýp người chủ động, bình thường cũng chỉ ngồi yên một góc nghe người khác nói chuyện, hoặc là thả lỏng đầu óc nghỉ ngơi.
Trong lớp không có nhiều người chú ý đến Đồng Miểu.
Tư Trạm thì khác, dù không phải là người hoạt ngôn nhưng lại có thể thu hút mọi ánh nhìn. Nếu không phải vậy thì lúc ở Thịnh Hoa, Tư Trạm đã không trở thành nỗi lo lắng của chủ nhiệm Tôn.
Việc huấn luyện quân sự đã được phân nửa chặng đường, Đồng Miểu lúc này nhận được wechat của Khương Dao.
“Này, cậu xem hot search chưa!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đồng Miểu không chơi Weibo, Đồng Miểu thích đi dạo và mua sắm hơn.
“Hot cái gì cơ?”
Đồng Miểu không để ý, mở chai nước uống rồi mới trả lời tin nhắn Khương Dao.
Khương Dao nhắn liên tục dấu!!!, chắc hẳn rất ngạc nhiên: “Cậu xem nè, trời ơi, Tư Trạm hot lắm!!!”
Đồng Miểu ngẩn ra, Tư Trạm đang ở trong đó sao?
Sự kiện xã hội này đều là các ngôi sao tranh nhau tham gia mà, có liên quan gì đến Tư Trạm chứ?
Đồng Miểu nhấn vào đường link mà Khương Dao gửi, thật ra chỉ là biểu đồ so sánh việc học quân sự giữa sinh viên Thanh Bắc và sinh viên điện ảnh.
Đại khái thì không có gì khác biệt nhiều, nhưng lại khiến cho dư luận nóng hơn bao giờ hết.
Chuyện như vậy không phải mới xảy ra lần đầu, đúng là rất nhàm chán, ai cũng có sở trường riêng mà.
Nhưng có một bình luận đã thu hút rất nhiều người xem.
“Ai biết hack trường mình không? Tìm xem tân sinh viên này là ai với, má ơi đẹp trai!”
Phía dưới có chèn thêm một tấm hình, Đồng Miểu nhận ra đó là Tư Trạm.
Một ngày sau khi đợt huấn luyện kết thúc, Đồng Miểu đi ngang qua nhà vệ sinh thì nhìn thấy Tư Trạm đang đứng ở sân bóng chờ mình.
Ngày hôm đó thời tiết thật đẹp, mặt trời vẫn chưa xuống núi, nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, vừa đẹp vừa bình yên. Tư Trạm đứng chéo chân dựa vào khung thành, cúi đầu nhìn điện thoại, quân phục rộng rãi làm lộ ra cánh tay cơ bắp.
Nhìn từ góc độ này tựa như quay phim vậy, tận dụng ánh nắng mặt trời chiếu qua gò má, hiện ra cái bóng của Tư Trạm trên sân, cả cơ thể như phát sáng.
Ngay cả Đồng Miểu nhìn thấy cũng bất chợt động lòng.
Tấm hình ngày càng có nhiều bình luận, tâng bốc Tư Trạm lên tận trời xanh.
Đồng Miểu dù hãnh diện nhưng với cá tính của mình, Đồng Miểu không để lộ ra ngoài.
Cô chỉ nhẹ nhàng mím môi, kéo mũ che lại, cong cong đôi mắt.
Đồng Miểu rời khỏi Wechat và để lại một icon mặt cười: “Tớ thấy rồi, cũng đẹp đó.”
Vốn nghĩ chuyện này sẽ trôi qua, nhưng lại không ngờ tin tức lại lan nhanh đến thế, Tư Trạm tiếp tục bị đào lên trong lớp, tất cả mọi người chịu khổ ở sân tập nghe được tiếng gió, ai ai cũng biết.
“Hot Search ở khoa máy tính thế nào mày?”
“Nhìn rồi, đẹp trai lắm, lọt vào top hot boy.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nghe nói là từng tham gia thi đấu nên được tuyển vào học đấy mày.”
“Bạn cùng lớp tớ học cùng với Tư Trạm, thấy kể cậu ấy không thích nói chuyện đâu, lạnh lùng lắm, tốt nhất không nên tiếp cận.”
“Chậc, cậu không dám tiếp cận thì vẫn còn người dám tiếp cận.”
Đồng Miểu cùng người bạn cùng phòng vừa đi vừa cười nói, sau đó lại bàn sang bộ phim truyền hình mới.
Đồng Miểu lúc này đang ngồi cạnh các bạn học, điện thoại vẫn hiện lên tin nhắn của Tư Trạm.
Thấy các bạn nói về Tư Trạm, Đồng Miểu xấu hổ, vội cất điện thoại xuống bàn.
Sai khi buổi huấn luyện quân sự hôm đó kết thúc, hai người họ đi ra khỏi sân thể dục.
Tư Trạm vừa đi vừa gọi điện, hình như đang nói về dự án với Từ Phương Hi.
Đồng Miểu lấy chìa khóa xe của Tư Trạm, chạy lại xe hắn.
Vừa định ngồi xuống thì cô khựng lại, phát hiện một tấm thiệp màu hồng chói mắt đặt trên yên xe.
Cái này đã quá rõ ràng rồi, mặc dù Đồng Miểu chưa trải qua nhưng cũng không phải chưa từng nghe qua.
Haizz?
Đồng Miểu nhẹ thở dài, tiện tay cầm tấm bưu thiếp, cũng chẳng để ý những dòng chữ chi chít nắn nót kia.
“Này, nó ở trong xe anh đấy.”
Tư Trạm không để ý, do đang có xung đột với Từ Phương Hi vì dự án thiết kế, đang tranh luận thì Đồng Miểu đưa cho Tư Trạm tấm thiệp.
Nhìn thấy tấm thẻ màu đỏ, Tư Tram giật mình.
Nhưng suy nghĩ lại, không thể nào là Đồng Miểu được.
Cả đời này cũng không thể.
Tư Trạm nhíu mày, vừa nhìn điện thoại, vừa nhìn tấm thiệp.
Đồng Miểu nhìn Tư Trạm chăm chú.
Nếu nói không để ý thì quá đề cao Đồng Miểu rồi, nhưng với tính cách trước giờ luôn mềm mỏng khiến cô không lỡ ném đi.
“Em vừa mới tham gia huấn luyện xong, nên tạm thời chưa làm được. Chốc nữa gọi video nói chuyện đi. ”
Tư Trạm không để ý đến tấm bưu thiếp, còn vừa tranh luận với Từ Phương Hi vừa xem nó như đồ chơi.
Sau khi tạm kết thúc việc tranh luận, Tư Trạm để điện thoại xuống, lúc này nhìn sang thấy Đồng Miểu đang chăm chú nhìn mình.
Hắn giật mình, cúi đầu nhìn tấm bưu thiếp.
Tư Trạm dường như biết thứ mình đang cầm là gì, như sét đánh đưa lại cho Đồng Miểu: “Cái gì vậy?”
Đồng Miểu chớp mắt, thôi nhìn rồi lẩm bẩm: “Còn biết cả xe anh nữa kìa.”
Trong lòng Đồng Miểu hơi phức tạp.
Có thể biết xe nào là của Tư Trạm, hiển nhiên là đi theo Tư Tram rất lâu rồi, chắc chắn biết rõ bên cạnh Tư Trạm có cô.
Cho dù là như vậy, vẫn muốn tặng thiệp sao?
“Khụ, em còn cầm nó làm gì, ném vào thùng rác đi.” Tư Trạm ngây thơ không biết mình đã làm gì, nhưng hiển nhiên tâm trạng của Đồng Miểu bây giờ không được tốt.
Đồng Miểu nghiêm túc nhìn hắn: “Anh có chắc muốn ném đi không? ”
Tư Tram lấy xe đạp, vỗ vỗ yên xe, và muốn dỗ dành Đồng Miểu: “Không đi ném rồi, anh phải đưa bạn gái anh đi ăn cơm đây. ”
“Các bạn nữ trong lớp em đang nói về anh đó, sau này chắc anh sẽ nổi tiếng lắm.”
Nếu như Tư Trạm đã đồng ý, Đồng Miểu không còn tiếc bức thiệp nữa, cô xoay người ném vào thùng rác.
Tư Trạm cười nhẹ rồi dịu dàng vuốt tóc Đồng Miểu: “Chẳng lẽ tụi mình chưa đủ tình cảm hay sao nhỉ, hay là ngày mai anh tới chỗ huấn luyện hôn em nhé? ”
Đồng Miểu bỗng nhiên đỏ mặt, xấu hổ đẩy Tư Trạm: “Anh đừng có mà đùa.”
Tư Trạm thì thầm bên tai Đồng Miểu: “Em biết là anh dám làm mà...”