Trong suốt kỳ nghỉ, Đồng Miểu không học được cái gì mới, cô cùng Khương Dao ở cùng nhau cả ngày, cùng nhau đi mua sắm, thưởng thức các món ăn ngon.
Cô còn gánh vác việc kéo Khương Dao ra khỏi cửa hàng sang trọng, cùng nhau đi tham quan bảo tàng và trả lời những câu hỏi cuối cùng giành được những món quà nhỏ.
Đã lâu lắm rồi cô chưa vui vẻ như vậy, không phải suy nghĩ hay lo lắng bất cứ điều gì. Mỗi ngày thức dậy chỉ cần nghĩ hôm nay sẽ đi chơi gì, sau đó dành thời gian tham gia hết tiệc này đến tiệc khác của trường.
Khương Dao được hoàn toàn giải phóng con người thật của mình, bởi vì cô và thầy Quý không còn là mối quan hệ thầy trò nữa.
Vào ngày thứ hai sau khi điểm thi đại học công bố, Khương Dao túm ngay Đồng Miểu đến trường để “thăm thầy cô.”
Rõ ràng là trường học đã đóng cửa, hầu hết các giáo viên được nghỉ hè rồi, những người còn lại thì tới các lò luyện thi hoặc đi dạy bổ túc ở phía sau trường. Bây giờ tự nhiên Khương Dao kéo cô đến trường học, không biết định làm gì.
Quý Nhược Thừa gần đây đang thu dọn một ít đồ đạc lung tung.
Anh và trường đại học bên kia đã bàn giao công việc, sắp tới sẽ qua đó làm việc.
Hiệu trưởng Quý rất xót vì anh ở trường trung học mệt mỏi quá, cho nên ông không lên tiếng giữ anh ở lại.
Quý Nhược Thừa giấu quá kín tâm tư của mình, khi thường lại không thích tâm sự, nên mọi người không rõ vì nguyên nhân gì mà anh nguyện ý lãng phí thời gian ba năm ở trường trung học, ngay cả hiệu trưởng Quý cũng không rõ chuyện này.
Lão Quý cuối cùng chỉ dặn dò anh, ở đại học phải cố gắng cải thiện mối quan hệ của mình với mọi người, không thể cứ qua loa giống như ở đây được.
Anh sắp xếp hộp đựng bút và kim bấm đã qua sử dụng vào một chiếc hộp nhỏ, rồi chuyển những thứ này đến văn phòng của bố mình là xong, không cần thiết phải mang đi.
Ngay khi đứng lên bắt đầu vận chuyển, người anh đã đổ chút mồ hôi, Quý Thừa cởi cúc tay của áo sơ mi xắn tay áo lên để lộ ra nửa cánh tay.
Nghỉ ngơi một lát, sau đó nâng chiếc hộp lên chuẩn bị ôm đi.
“Quý Nhược Thừa.”
Cửa phòng làm việc mở ra, Khương Dao thò đầu vào cửa, ánh mắt rưng rưng chăm chú nhìn anh, không hề che dấu đi sự vui sướng.
Cô có một nét đáng yêu đặc biệt khi đối diện với Quý Nhược Thừa, hai cúc áo sơ mi mở ra, tay áo xắn lên, mặc kệ là ở chỗ nào thì đều có thể khơi lên sự nhộn nhạo trong lòng cô, đến nỗi không thể giữ nổi bình tĩnh.
Quý Nhược Thừa nhìn lên, trông thấy cô và Đồng Miểu ngoan ngoãn ở phía sau, anh hơi cúi đầu khẽ mỉm cười, đặt chiếc hộp trên tay xuống: “Hai em đến rồi hả.”
Anh không để ý chuyện Khương Dao gọi thẳng tên mình, không biết rằng liệu có phải mấy năm nay đã tập thành thói quen, nếu Khương Dao lễ phép gọi thầy giáo thì anh sẽ cảm thấy mặt trời mọc ở phía Tây.
Đồng Miểu ở đằng sau lễ phép thưa: “Em chào thầy Quý, em và Dao Dao đến trường để chơi trùng hợp đi ngang qua…văn phòng của thầy mới mở cửa vào xem thử.”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt mất tự nhiên chớp chớp, ngón tay kéo nhẹ mép váy của mình.
Không biết có phải trùng hợp hay không, trong lòng ba người đều không hẹn mà ngầm hiểu, những lời nói của Đồng Miểu khiến bầu không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Khương Dao khẽ liếm môi, đầu lưỡi cảm nhận được hương vị ngọt ngào của son dưỡng.
Hôm nay cô rất tỉ mỉ trong việc ăn mặc, xinh đẹp không kém gì mấy Hotgirl nổi tiếng gần đây của làng giải trí, trên đường tới đây cô đã khiến không ít người chú ý.
Nhưng hiển nhiên Quý Nhược Thừa không giống người bình thường, anh chỉ liếc thoáng qua một cái, sau đó vội vã cúi xuống ôm chiếc hộp lên một lần nữa.
“Thầy tới văn phòng hiệu trưởng để bàn giao một ít đồ.”
Khương Dao ngẩn người, cô cứ nghĩ ít nhất thì Quý Nhược Thừa sẽ hỏi cô thi trường đại học thế nào, thế mà chưa nói được hai câu thì anh đã chuẩn bị rời đi rồi.
“Ơ…” Cô trơ mắt nhìn Quý Nhược Thừa trước mặt mình ôm thùng giấy rời đi, khi anh đi qua người cô, cô còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt giống như hương trà trên người anh.
Đồng Miểu mau tay nhanh mắt hiểu ý đẩy Khương Dao ra trước, chớp chớp mắt nói: “Dao Dao, Tư Trạm có việc tìm mình rồi, cậu đi theo thầy Quý trước đi lát sau mình sẽ đi tìm cậu.”
Khương Dao cuối cùng hiểu ý cô, thuận theo lực đẩy của Tống Miếu bước hai bước theo sau Quý Nhược Thừa.
Đồng Miểu thở phào nhẹ nhõm dựa vào tường, còn loáng thoáng nghe thấy Khương Dao buồn bã hỏi: “Sao thầy không hỏi điểm của em? Em thi được hơn điểm đấy, là điểm cao nhất trong những năm gần đây ở trường điện ảnh cơ mà.”
Rõ ràng chờ mong người khác hỏi, cuối cùng lại do chính bản thân nói hết ra, khóe mắt cô cong lên giống như một đứa trẻ mong chờ được khen ngợi vậy.
Cũng may mắn thay, hành lang khiến cho âm thanh như được khuếch đại, một lúc sau, Đồng Miểu nghe được tiếng cười khẽ từ thầy Quý, thầy khá hài lòng đáp lại: “Tôi biết.”
Cô cúi đầu, hít sâu một hơi, cô thấy vui thay Khương Dao.
Cô bảo đi tìm Tư Trạm không phải là giả bộ, mấy ngày này cô và Khương Dao ở bên nhau suốt, hơn nữa sau khi tốt nghiệp, hai người không còn sống ở tiểu khu Tân Hà nhiều nữa, cho nên Tư Trạm luôn giận dỗi muốn ra ngoài chơi.
Tư Trạm thuê một vài văn phòng nhỏ trong một tòa nhà gần đó, có thể coi đây là văn phòng sau khi tốt nghiệp.
Đồng Miểu đi ra phía cổng trường, bắt một chiếc taxi đến gặp Tư Trạm.
Thời tiết vô cùng oi bức đến nỗi những con ve sầu nằm trên cây liễu cũng mệt mỏi không thể kêu to, đường nhựa bị cái nắng nướng lên bốc mùi khét lẹt.
Để tiết kiệm nhiên liệu, xe taxi chỉ mở một cái cửa sổ không sử dụng điều hòa, lúc Đồng Miểu xuống xe, tóc mái ướt đẫm mồ hôi.
Khi đi đến tòa nhà văn phòng, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt trước rồi mặt mày ướt nước đẩy cửa phòng làm việc của Tư Trạm.
“Anh ở đây hả?” Đồng Miểu xoa xoa cái cằm vẫn còn nước, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn xung quanh một vòng.
“Làm sao mà mặt mũi em ướt sũng thế kia.” Tư Trạm theo phản xạ rút hai tờ khăn giấy, cầm lấy cánh tay Đồng Miểu, dịu dàng lau tóc mai và trán của cô.
“Lúc ngồi xe đến đây đổ chút mồ hôi, em có rửa mặt cho nó bớt nóng.”
Cô nheo mắt tránh đi cánh tay của Tư Trạm làm cho má của mình vô tình chạm vào ngón tay của hắn.
Bàn tay của Tư Trạm khô và ấm, mà làn da của cô lại có hơi lành lạnh của hơi nước, sự tương phản khiến động tác của hai người nhất thời dừng lại.
Tư Trạm nở nụ cười đầy thâm hiểm, vươn tay nhéo cằm cô, rồi cúi đầu áp vào trán cô: “Em định quyến rũ anh đấy hả?”
Giọng hắn trầm trầm khàn khàn, hơi thở ấm nóng phả vào mặt Đồng Miểu, ánh mắt thâm tình chuyên chú nhìn cô, không khí lúc này bỗng trở nên bối rối.
Đâu phải chỉ có hai người đâu, dù sao đây cũng là nơi làm việc, da mặt Đồng Miểu mỏng, cô nghiêng đầu đẩy Tư Trạm ra nói: “Anh nói vớ vẩn gì đấy?”
Tự Trạm không dùng lực nên dễ dàng để cho cô trốn thoát, nhưng ngày lập tức, Đồng Miểu chưa kịp phản ứng gì, Tư Trạm đã bắt lấy eo cô, ôm cô vào lòng, chẳng hề tốn sức nhấc bổng cô lên bàn làm việc.
Đồng Miểu chỉ cảm thấy đột nhiên mình bị một sức mạnh nhấc lên, còn chưa kịp định thần lại đã thấy mình ngồi trên bàn làm việc của hắn.
Cô sửng sốt, lo lắng bám chặt vai của Tư Trạm nói: “Anh làm gì vậy?”
Tư Trạm không phải là người sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp gì, tài liệu vương vãi khắp nơi trên bàn làm việc, để chọn một vị trí sạch sẽ cho Đồng Miểu ngồi cũng khó khăn.
Hắn đặt tay bên eo Đồng Miểu, nhìn cô nhỏ giọng nói: “Thi đại học xong rồi, em phải cấp cho anh một cái danh phận đấy.”
Đồng Miểu lúng túng, ấp úng hỏi: “Cái…cái danh phận gì?”
Tư Trạm khựng lại, nghiêm túc hỏi lại: “Em nghĩ xem là danh phận gì?”
Ánh mắt của hắn thật sự quá nóng bỏng, đôi mắt sâu thẳm như mực nhìn chăm chú vẻ bối rối của Đồng Miểu.
Đồng Miểu lập tức trợn tròn mắt, lo lắng cắn chặt môi.
Cái danh phận gì hả, thật ra trong lòng cô hiểu rõ.
Chuyện xấu hay tốt gì của hai người đã được truyền ra hết rồi, mọi cử chỉ âu yếm đều đã làm qua, nhưng Tư Trạm muốn nhân một dịp, không phải che giấu gì gọi cô là bạn gái.
Nhưng cơ hội này, Đồng Miểu không rõ vì sao không thể mở miệng đồng ý.
Thi thoảng cô đến cơ quan cùng mẹ, có mấy cô nói đùa định giới thiệu một vài thanh niên tốt cho cô, lúc ấy cô chỉ biết cười khổ với họ, không biết nên từ chối thế nào cũng không thể nói rằng cô đã có bạn trai, tên anh ấy là Tư Trạm.
Thích là thật, hạnh phúc cũng là thật nhưng trắc trở lại càng thật hơn.
Cho dù trong lòng cô đã nhận định mình yêu hắn, cho dù cả lớp đều cho rằng sau khi tốt nghiệp họ sẽ yêu nhau, cô cũng không sợ, nhưng ở nhà, hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách như trước.
Nhất là hiện tại, hầu như phải luôn luôn cẩn thận ở dưới ánh mắt của cha mẹ.
Đồng Miểu gan bé, lại luôn cẩn trọng trong lời nói và hành động, ngay cả khi Tư Trạm thuận tay đưa cho cô một miếng táo, cô cũng giả vờ như cung kính với khách mà lễ phép cảm ơn.
Nhưng giữa hai người lại có mối quan hệ vô cùng thân mật.
“Tư Trạm…em thích anh, em rất rất thích anh.” Cô từ từ nâng tay khoác vai Tư Trạm, nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng trong sáng, ngây thơ.
Không phải cô không muốn cho anh một đáp án, nhưng mà cho dù cô nói đáp án kia ra, nó vẫn không có ý nghĩa gì thực tế cả.
Bọn họ vẫn phải ngụy trang trước mặt người khác, vẫn phải bí mật âu yếm nhau ở nơi không người, sự ngọt ngào chỉ biết nhầm nháp vào đêm khuya, thầm cầu mong rằng sự ngọt ngào này có thể kéo dài càng lâu càng tốt.
“Nhỏ…, anh ghét…” Ghét cái gì thì hắn vẫn không thể nói hết câu.
Nhưng trong lòng Đồng Miểu hiểu rõ, hắn không thuộc kiểu người dễ xúc động, bốc đồng, lỗ mãng hay cứng đầu một cách liều lĩnh, hắn chỉ từ từ học cách nhẫn nại, đây là phẩm chất mà hắn chưa bao giờ xem thường.
Bữa tối được đặt ở một nhà hàng buffet năm sao, Đồng Mĩ Quân vừa mới được thăng chức giám đốc, Tư Khải Sơn đã đặt ngay chỗ này để chúc mừng.
Vị thịt bò xào rất ngon, rượu nho trắng tinh khiết vừa miệng, nhưng Đồng Miểu lại không có tâm trạng để thưởng thức.
Quan hệ của cô và Tư Trạm ngày càng thân thiết, nhưng khi ở trước mặt chú và mẹ lại càng thêm khó xử.
Những suy nghĩ này, khi ở cạnh Khương Dao, cô mới nói ra hết được.
Tư Khải Sơn hiển nhiên rất vui vẻ, sau khi ăn no được tám phần, ông nâng ly của mình lên tươi cười nhìn Đồng Mĩ Quân.
“Hôm nay có một chuyện mà bố muốn nói với các con, dù là do hơi xúc động thật nhưng không khí hôm nay lại vừa đúng ý.”
Ông vừa dứt lời thì búng tay, ra hiệu bằng ánh mắt cho nhân viên phục vụ.
Đồng Mĩ Quân khó hiểu nhìn ông, ngón tay vô thức giữ chặt dao dĩa.
Người phục vụ mỉm cười mang một chiếc khay nhỏ đến, chính giữa khay có một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng.
“Bố và Mĩ Quân ở bên nhau lâu rồi, nhân dịp hôm nay…”
Con dao trên tay của Đồng Mĩ Quân bất ngờ trượt khỏi tay, đập vào đĩa ăn phát ra tiếng vang trong trẻo, cắt ngang lời nói của Tư Khải Sơn.
Tư Khái Sơn sững sỡ, cười cười vướt ve sườn mặt của Đồng Mĩ Quân: “Sao vậy, cảm động quá à?”
Đồng Mĩ Quân khẽ chớp chớp, mặt bà cười không được tự nhiên: “À…chuyện này quá bất ngờ, làm trò cười trước mặt hai đứa nhỏ rồi, chúng ta có thể về nhà nói sau mà.”
Tư Khải Sơn khẽ cười lấy chiếc nhẫn trên khay, hơi cứng rắn đeo nó vào ngón áp út của Đồng Mĩ Quân: “Chuyện tốt như vậy chúng ta phải chia sẻ với bọn nhỏ chứ em, ngày mai chúng ta sẽ…”
Đồng Mĩ Quân lập tức lên tiếng ngắt lời của ông: “Nhẫn này em nhận, tình cảm của anh em cũng nhận, còn chuyện khác thì hai chúng mình nói vào lúc khác đi.”
Trong lòng bà hiểu rõ, Tư Khải Sơn muốn đăng ký kết hôn với bà, một khi nói ra chuyện như thế này sẽ giống như bát nước đổ đi khó hốt lại.
Tư Khải Sơn nhíu mày, nuốt trở lại những lời đang định nói, ông không có thói quen phản bác lại lời của Đồng Mĩ Quân, nếu bây giờ bà không muốn thảo luận đề tài này vậy về nhà rồi nói.
Nhưng ông vẫn không hiểu, trong lòng Đồng Mĩ Quân đang cố kỵ điều gì.