Trường đại học tổ chức trại đông và trại hè, chủ yếu đề cử những sinh viên ưu tú.
Đồng Miểu cùng Tư Trạm sở dĩ có thể tham gia, cũng là vì không thêm vào được danh sách tham gia của Thịnh Hoa, nên đổi thành đi đề cử.
Khi Tư Trạm đi, cũng là lúc Lương Nhân trở về nước, chính vì vậy cơ hội chăm sóc Tư Trạm được giao lại cho mẹ hắn.
Kết quả là Lương Nhân đã sắp xếp ba trợ lý cho Tư Trạm, cũng thuê một căn phòng ở gần trường cho hắn.
Mặc dù thời gian có hạn, bà vẫn muốn con trai cảm nhận được tình thương của mẹ.
Khi Tư Khải Sơn biết tin thì các trợ lý kia đã bị Tư Trạm đuổi đi rồi.
Do phòng ở chỉ cho thuê vì có giới hạn mua phòng, nếu không Lương Nhân cũng đã quẹt thẻ mà mua một phòng rồi.
Vì để không làm lãng phí tiền của Lương Nhân, lại càng không thể làm tổn thương trái tim của bà, Tư Trạm đành ở lại thủ đô một vài hôm.
Tuy nhiên, trại đông của Đồng Miểu lại khác những lần trước, trại đông là do học sinh tự do đăng ký, trường học quản rất nghiêm, bầu không khí tuyển sinh rất nhiệt huyết. Chương trình học được sắp xếp dày đặc, và học sinh được quy định chỉ được phép ở ký túc xá.
Đồng Mỹ Quân xin nghỉ ở trường học sớm một tuần, định cùng Tư Khải Sơn đưa Đồng Miểu đi trại đông.
Dù sao cũng phải ở hơn hai mươi ngày, hành lý mang theo không ít, Đồng Miểu lại là con gái, cho nên mang nhiều hay ít vẫn đều không đủ.
Tư Trạm vốn cũng muốn đi, thậm chí còn chuẩn bị xong xuôi hành lý, thế nhưng đột xuất lại có một dự án.
Mặc dù không nhiều tiền nhưng đối với một công ty nhỏ như của hắn thì có ý nghĩa rất quan trọng.
Đối phương hẹn gặp vào thứ hai, bọn họ cần lên kế hoạch một chút rồi mới quyết định. Thế nhưng ngày thứ hai hôm đấy lại trùng với ngày mà Đồng Miểu lên đường. Hắn muốn đổi lại lịch hẹn, thế nhưng đối phương cũng có việc xuất ngoại. Với tư cách là bên B bọn hắn không thể ra thêm yêu cầu.
Thật ra Tư Trạm hoàn toàn có thể thuyết trình PowerPoint trước mặt mọi người.
Ở công ty của Tư Khải Sơn, anh đã gặp không ít nhân tài chuyên thuyết trình Power Point, nội dung được điểm nhưng có thể biến thành điểm không nói khoác một chút nào.
Nhưng Đồng Miểu thì sao bây giờ?
Tư Trạm nhìn Trần Đông: “Tao làm Power Point, còn mày lên thuyết trình nhé?”
Trần Đông chẹp miệng, do dự hồi lâu mới thành thật nói: “Tao thuyết trình cũng được, cái trình độ của tao nó đáng sợ ra phết, nhưng mày ra tay nó vẫn hơn mà?”
Công ty bọn hắn chỉ là công ty nhỏ không có tiếng tăm gì, lần đầu có cơ hội như vậy, thế mà người phụ trách lại chối từ không đi, ấn tượng bên kia với họ chắc chắn sẽ không tốt.
Bọn họ sẽ nghĩ bọn hắn chỉ là một đám trẻ con làm trò.
Tư Trạm ngậm kẹo mút trong miệng, hàng lông mi rung rung, không nói gì.
Trần Đông biết, Tư Trạm không nói gì, tức là không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa. Hắn nói không làm, không có nghĩa là không còn ai có thể ngăn.
Trần Đông không có số điện thoại của Đồng Miểu, thế là lén lút gửi cho ai đó một tin nhắn.
Đồng Miểu đang ở trong phòng kiểm tra lại hành lý, cô thấy đủ rồi mới xách vali tới đặt ở góc phòng.
Tiểu Ai từ phòng Tư Trạm hấp tấp chạy tới.
“Em gái tóc quăn ơi, để tiễn em đi học mà ngày mai Tư Trạm không muốn tham gia cuộc họp nữa, đây là lần đầu bọn tớ tự nhận được dự án này, phiền cậu khuyên nhủ chút, cảm ơn. Đến từ Trần Đông.”
Tiểu Ai dứt lời, nó điều chỉnh cái đầu, nhanh như chớp quay đầu.
Nó ngơ ngác hồi lâu, định vị chưa chuẩn lắm nên xém chút đụng vào khung cửa.
Đồng Miểu ngẩn người, bất đắc dĩ thở dài.
Có đôi khi Tư Trạm đối tốt với cô đến mức chính cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Cho nên khi Tư Trạm trở về, trông thấy Đồng Miểu nghiêm túc ngồi ở bàn ăn, hắn theo bản năng ý thức được có việc xảy xa.
Hắn cẩn thận đặt ba lô xuống, quan sát Đồng Miểu một lượt, rồi mới hỏi: “Em nhìn tôi như vậy làm gì?”
Đồng Miểu chớp chớp mắt, lấy cho hắn cốc nước sôi để nguội: “Anh uống đi”.
Tư Trạm không khát, nhưng vẫn là nhấp một hớp nhỏ.
“Mai anh đi họp đi, có chú Tư và mẹ em rồi, anh không cần đi đâu”.
Tư Trạm chau mày: “Mẹ kiếp, là thằng Trần Đông nói với em hả?”
Đồng Miểu nghiêm mặt, trừng mắt, cô chau mày nói: “Anh không phải quan tâm ai nói với em, anh muốn phát triển, sắp có được cơ hội rồi, một lỗi nhỏ cũng không thể xảy ra được.”
Tư Trạm nheo mắt, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đồng Miểu, hắn đột nhiên cười nhạo.
“Em biết bộ dáng của em bây giờ giống gì không?”
Đồng Miểu sững sờ: “Giống gì cơ?”
“Giống vợ tôi”.
Mặt của cô bỗng nhiên đỏ lên, nhịp tim lập tức tăng nhanh.
Mấy cái lời này mà hắn có thể thản nhiên nói ra vậy sao?
Cô nhéo mạnh ngón tay của mình, buộc bản thân phải thoát ra cảm xúc ngượng ngùng này.
“Em không đùa với anh đâu, việc của anh rõ ràng quan trọng hơn! Có nhiều người đưa em đi rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Cô rất sợ bản thân trở thành gánh nặng của Tư Trạm, cũng sợ Tư Trạm vì mù quáng thích cô mà không còn lý trí.
Dù sao nhìn trạng thái hiện tại, Tư Trạm hoàn toàn có khả năng phạm phải sai lầm này.
Cô hy vọng Tư Trạm mãi mãi có thể được kết quả tốt nhất, mãi mãi không phải đi đường vòng quanh co, dù có đi ngược lại với cô cũng không thành vấn đề.
Tư Trạm kéo cái ghế, ngồi đối diện cô, hắn uể oải dựa vào ghế, lấy một quả cà chua bi bỏ vào trong miệng.
“Tôi biết em nhất định không có việc gì, dì chắc chắn sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Đồng Miểu cũng ngồi xuống, tóc dài xõa trên mặt bàn.
“Thế thì ngày mai anh đi đi.”
Tư Trạm đưa tay chạm vào một lọn tóc nhỏ của cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa, sau đó chậm rãi nói: “Tôi thừa nhận hạng mục này đối với bọn tôi có ý nghĩa rất lớn, nhưng cũng chỉ là một hạng mục nhỏ, bọn tôi có đủ năng lực để hoàn thành tốt, em không cần phải lo đâu.”
Đồng Miểu gật đầu, hạng mục mà Tư Trạm làm, cô đâu có hiểu.
“Đương nhiên là anh có thể làm tốt rồi.”
“Mặc dù bọn tôi ở bên B, nhưng trước khi hoàn tất hợp đồng thì đều phải phụ thuộc vào thỏa thuận hai bên, công ty bọn họ nhỏ, chi phí thấp, bọn tôi thì không có lai lịch, thu phí thấp, bởi thế họ mới ngồi cùng một bàn mà thỏa thuận. Nếu như biết rõ bọn tôi có thể đạt được mục tiêu, nhưng bởi vì tôi không có mặt mà lại chọn đối tượng hợp tác đắt giá hơn thì đầu óc bọn họ có vấn đề cả rồi.”
Trông Tư Trạm rất bình tĩnh, hắn buông lõn tóc bị hắn xoa kia của Đồng Miểu.
“Anh đang cãi lý đấy hả?”
Đừng tưởng rằng cô chưa đàm phán qua nên không biết, trước kia kể có biết bao hợp đồng rất tốt, thế mà kết quả có đàm phán thánh công đâu.
Vì bên A là người trả tiền, nên thích gây khó dễ, nếu bây giờ để họ nắm được điểm yếu thì chỉ có hại chứ không có lợi.
Tư Trạm khẽ liếm môi, không phản bác thêm gì.
Hắn nói tiếp: “Anh phải cho bản thân một giới hạn, nếu như trong giai đoạn đầu lập nghiệp, vì một dự án mà anh phải thất hứa với em, anh sợ, sau này bản thân mình sẽ phải đi đường vòng.”
Đồng Miểu như bước hụt một nhịp.
Mặc dù cô hiểu hết mọi chuyện, cũng biết rằng phải đặt lý trí lên trên hết, thế nhưng không thể không cảm động trước những lời này của Tư Trạm.
Cô không biết, có phải chỉ những cô gái chín chắn mới có thể nói lý lẽ với Tư Trạm hay không, nhưng cô biết, bất kỳ cô gái nào cũng thích nghe những lời như thế.
Dù chỉ là một câu.
Bất kể đúng hay sai.
Bất kể có làm thật như vậy hay không.
“Anh…”Cô nhất thời nghẹn lời, trong giọng nói cũng có chút yếu ớt.
Tư Trạm một hơi uống cạn ly nước mà cô đưa tới, thấp giọng nói: “Lòng anh luôn vững vàng, em cứ yên tâm”.
“Tư Trạm.” Đồng Miểu hơi do dự, cô khẽ rủ mắt, nhẹ nhàng nói: “Nếu như có một ngày, em thật sự trở thành bác sĩ, có khả năng em sẽ không thể giữ lời hứa với anh.”
“Anh biết”. Tư Trạm nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, “Sẽ không có giới hạn khi làm bác sĩ, em không cần lúc nào cũng giữ lời hứa với tôi, bởi vì cho dù hai người đều thích nhau, nhưng mức độ lại không giống, anh thích em, so với em thích anh thì nhiều hơn một chút đấy.”
“Không được ở cạnh em, giống như giết anh vậy.”
Đồng Miểu mơ mộng trong giây lát.
Cô thừa nhận Tư Trạm nói đúng, trong chuyện tình cảm của họ, cô có thể che giấu, thậm chí là để cho thời gian xóa nhòa, để cho những sự lựa chọn trong cuộc sống ngày càng chia cắt bọn họ.
Nhưng Tư Trạm không thể.
Mặc dù hắn đã tiến chín mươi chín bước nhưng vẫn có thể đi thêm một trăm bước, chỉ cần cô lùi về sau, hắn lại lập tức đuổi theo.
PS: Từ chương này trở đi mình sẽ đổi xưng hô ạ