"Kéo." Tư Trạm ngậm miếng kim loại màu trắng, nhíu mày chỉnh sửa mô hình.
Trần Đông xoa mái tóc rễ tre của mình, đứng dậy lục tung bàn làm việc, cuối cùng tìm được cây kéo ném cho Tư Trạm.
Tư Trạm chớp mắt, cây kéo vụt qua đầu nện xuống nền gạch ngay trước mạnh hắn.
"Đậu xanh, mày định thịt tao đấy à?" Tư Trạm tức giận chửi thề.
Thế nhưng vẫn cầm lấy cái kéo, cẩn thận cắt mở hộp động cơ vừa đươc mang về từ nước ngoài.
Trần Đông thè lưỡi: "Tại tao sốt ruột, muốn sửa nhanh số liệu thôi mà."
Sau khi giải thích, cậu tập trung vào màn hình máy tính, vừa dụi đôi mắt thâm đen vừa chữa bug.
Giải đấu này kéo dài từ một năm trước, cuối cùng cũng sắp tổ chức, lúc này không thể thả lỏng dù chỉ giây.
Vòng loại ở Trung Quốc sắp bắt đầu, bọn họ đã tạm gác chuyện học hành sang một bên, thậm chí bài tập về nhà hàng ngày còn không thèm đọc, tan học lập tức đến phòng thí nghiệm.
Trần Đông cảm thấy khá may mắn khi có Đồng Miểu tham gia, cuối cùng bọn họ cũng không phải mắt to trừng mắt nhỏ, rồi mỗi ngày đều đi làm phiền thầy Quý.
Trong khoảng thời gian này, Đổng Miểu tự thiết kế một người máy hoàn toàn khác, đặc biệt là phần tay gắp.
Khi nó chạm vào một vật sẽ tự động bắn ra kim thép để tăng ma sát, sau đó rút về phía sau rồi ném ra, ngoài ra phần cánh tay đòn còn được thêm bốn khớp, có thể co duỗi.
Mặc dù nó tạo thêm phần khó khăn cho bên xử lý số liệu nhưng việc định vị lại cực kỳ dễ dàng, ngay cả khi đứng yên, chỉ cần vươn phần tay gắp ra và cầm lấy thì tỷ lệ thành công cũng có thể đạt đến %.
Đổng Miểu – một sinh viên "ruột" của khoa học tự nhiên, học cách phác thảo trong thời gian ngắn, ghi lại chi tiết số liệu của từng bộ phận trên bản vẽ.
Đối với mạch điện, cô đã thay đổi một vài phương án vì nếu phức tạp quá thì rủi ro cũng nhiều, còn nếu quá đơn giản thì lại không chịu tải được các chức năng mới.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm việc này, Quý Nhược Thừa trước kia cũng chưa từng thực hành, chỉ có thể góp ý cho cô.
Nhưng cũng may cô tham gia câu lạc bộ Mensa, không ít các thành viên đã chơi robot thời còn đi học vì thế cô có được không ít tài liệu thực hành từ học.
Bước tiếp theo cô phải dựa vào chính mình, cô dùng ngày để nghiên cứu tất cả các tài liệu, đồng thời mở lớp học nhỉ cho Trần Đông và Tư Trạm.
Cô không còn thời gian cũng như năng lượng để làm bài tập trên lớp.
Cho nên Khương Dao gần đây mỗi khi làm bài tập xong đều chép thêm một bản cho Đổng Miểu.
Cô nàng vừa chép vừa cảm thán: "Không ngờ có ngày tớ chép bài tập cho cậu."
Giờ học nào Đổng Miểu cũng buồn ngủ, dù có cô gắng mở mắt nhưng đầu óc vẫn mơ màng, trống rỗng.
Dù sao cô cũng không làm bài tập về nhà, không cần làm theo những gì giáo viên nói.
Không có bức tường nào không thấm nước, tin tức Đổng Miểu và Tư Trạm cùng nhau tham gia giải đấu robot truyền nhanh đi khắp trường.
Các bạn học bình thường ngoài học trên trường còn đi học thêm cảm thấy chua xót sau khi nghe tin.
Người càng có nhiều giải thưởng thì càng phải tham gia thi đua.
Trong khi bọn học liều sống liều chết nghiền ngẫm kiến thức trong sách giáo khoa, đặc biệt là dồn hết tinh lực cho kỳ thi quốc gia thì Đổng Miểu vẫn được điểm tối đa, dù cho trên lớp cô không nghe giảng.
Công lý ở đâuuuuuuuuuuu?
Vòng loại ở Trung Quốc tổng cộng có ngày, vì gấp gáp nên quyết định Tư Trạm và Đổng Miểu đi còn Trần Đông ở nhà.
Phần thi robot chia thành phần: tự động và thủ công. Ở phần thi thủ công cần người chế tạo điều khiển, đây cũng là quá trình quan trọng nhất của cuộc thi.
Tư Trạm luôn điều khiển Ngân Long, vì thế hắn điều khiển dễ hơn ăn gà.
Còn Đổng Miểu thì khó chịu nếu không được tận mắt thấy kết quả.
Vào đêm trước khi đi, bọn họ gọi Khương Dao và Quý Nhược Thừa liên hoan tại một quán rượu ở gần Thịnh Hoa.
Khương Dao không phải thành viên nhưng tại sao cô ấy vẫn có thế đến? Tất nhiên là do tâm tư của Tư Trạm và Trần Đông.
Quý Nhược Thừa biết nhưng không nói gì, ngồi xuống giữa Tư Trạm và Trần Đông.
Tư Trạm cố ý gọi rượu, rót cho mỗi người một ít, đến lượt Đổng Miểu, hắn chỉ rót giọt nhỏ xíu, thậm chí không đầy đáy cốc.
Khương Dao trừng mắt nhìn Đổng Miểu: "Chậc chậc, Tư Trạm ác ghê, muốn chuốc say tớ à?"
Đổng Miểu cứng nhắc xoa ngón tay, vẫn có chút không dược tự nhiên vì bị trêu đùa.
Nhưng cô không hề cảm thấy xấu hổ hay tức giận, người ta nói nếu khi bị trêu đùa mà cảm thấy mừng thầm thì đó có nghĩa mình thích điều mà người ta trêu mình.
Cô nghĩ.. chắc là thật.
Tư Trạm dừng lại, liếc nhìn Quý Nhược Thừa rồi lại quay về phía Khương Dao cảnh cáo: "Đừng ép tôi tiết lộ chuyện cũ của cậu."
Khương Dao trừng mắt nhìn hắn.
Quý Nhược Thừa bất lực lắc đầu, ho nhẹ: "Chúng ta đã cố gắng rất lâu, đã đi được nửa đường, mấy đứa cũng không dễ dàng, trước tiên để thầy kính mấy đứa."
Một tay anh nâng cốc, cẩn thận xắn tay áo, đặt ở giữa bàn.
Quý Nhược Thừa nâng cốc, mọi người lần lượt nâng cốc, chạm cốc với Quý Nhược Thừa rồi uống cạn.
Đổng Miểu do dự thè đầu lưỡi, liếm giọt rượu nhỏ trong cốc.
Vừa cay vừa lạnh, cảm giác mạnh mẽ, cô nhanh chóng thu lại đầu lưỡi, cau mày chờ cảm giác trong miệng giảm bớt.
Khó uống quá.
Thế nhưng khi cô ngước mắt lên, phát hiện mọi người đều không đổi sắc mặt khi uống, Khương Dao thậm chí còn một hơi uống cạn nửa cốc.
"Thật ra cũng không có gì to tát. Robot của chúng ta đã rất tốt rồi, ăn cơm đi." Tư Trạm ra hiệu riêng, rất tự nhiên cầm khăn giấy đưa tới trước mặt Đổng Miểu.
Trần Đông và Khương Dao nhìn nhau, cúi đầu che đi ánh mắt mơ hồ.
Không ai rõ hơn họ về mối quan hệ của Tư Trạm và Đổng Miểu.
Tuy rằng không hiểu quá rõ nhưng Quý Nhược Thừa đủ tinh mắt để có thể nhận ra.
Anh nhớ lại câu trả lời của Đổng Miểu và Tư Trạm trước đó cùng với phản ứng của các bạn trong lớp, không nhịn được cười.
Tuổi này thực sự vừa đơn giản vừa dễ thương.
Anh gắp một miếng sashimi, chấm chút nước tương đặc biệt, cúi đầu tao nhã đưa vào miệng.
Một chút mù tạt vô tình dây ra khoé miệng, anh đặt đũa xuống định lấy tay lau đi.
"Cho thầy." Khương Dao đã đẩy khăn ăn đến trước mặt anh, chỉ dùng đầu ngón tay cầm mép khăn giống như sợ Quý Nhược Thừa cảm thấy không sạch sẽ.
Quý Nhược Thừa do dự một chút sau đó chậm rãi nói: "Cảm ơn"
Đổng Miểu vừa ăn một miếng sushi nhưng lại cảm thấy lo lắng, bỗng nhiên ăn không ngon miệng, nói: "Tư Trạm, cậu đừng có khinh địch."
Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, gần như bị nhạc nhẹ của quán át mất.
Tư Trạm bí mật nhéo tay cô, không lên tiếng.
Đổng Miểu cũng không cần an ủi, cô chỉ là lần đầu tham gia cuộc thi mà gánh nặng không nằm trên vai cô.
Nó không lo âu, khẩn trương như trước đây, thậm chí còn hơi mới lạ.
Tư Trạm mạnh hơn cô nhiều, hoặc là nói hắn biết nhiều hơn cô nên chỉ cần ứng phó là sẽ ổn định lại.
Tối đó bọn họ ăn uống và tám chuyện đến khuya.
Nhưng đại đa số đều là Trần Đông, Tư Trạm và thầy Quý nói chuyện.
Đổng Miểu và Khương Dao lặng lẽ ăn.
Khương Dao vốn dĩ không phải người ngoan ngoãn ôn hoà như vậy, nhưng sau lần say rượu lần trước, cô luôn xấu hổ khi gặp Quý Nhược Thừa.
Nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ngày hôm say Đổng Miểu và Tư Trạm bắt xe đi tham gia cuộc thi.
Kích thước của Ngân Long không lớn nhưng cũng nặng nên họ tìm người lái xe, cẩn thận chuyển lên xe.
Mặc dù Đổng Miểu không tham gia phương diện tài chính nhưng cô vẫn biết Ngân Long mắc như thế nào.
Tốn nhiều công sức vậy, mong cho Tư Trạm nhất định thành công....