Đột nhiên tiếng chuông cửa lại vang lên, chị Vân vội vàng ra mở cửa, nhìn thấy Đông Quân thì hai mắt sáng lên.
“Cậu đến rồi sao? Cô Mỹ An chưa dậy, vẫn như cũ đúng không? Tôi đi pha cho cậu một ly cà phê, báo buổi sáng cũng chuẩn bị sẵn trên bàn rồi.”
Thanh Bách nhìn thái độ đối xử khác biệt giữa mình với Đông Quân không khỏi có chút khó chịu nhưng cũng không biết phải trách ai.
Mấy tháng qua đều là Đông Quận
chăm sóc cho Mỹ An, người làm tất nhiên thích Đông Quân hơn.
Đông Quân và Thanh Bách gật đầu với nhau.
Đông Quân nhìn chị Vân, có chút lạnh giọng nói:
“Từ ngày mai chị không cần đến làm nữa, tôi sẽ trả cho chị hai tháng lương”
“Sao vậy cậu Đông Quân, tôi đang làm việc rất tốt mà?”
“Mỹ An đã có người chăm sóc rồi” - Đông Quân bình thản đáp.
Thanh Bách ngạc nhiên nhìn Đông Quân, anh thật sự không nghĩ ra tại sao anh ta lại làm vậy.
Còn chị Vân thì giờ có khóc cũng không kịp nữa, lắm chuyện quá thì cũng có ngày tự rước họa vào thân.
Đông Quân chính là không hài lòng thái độ của chị ta.
Hơn nữa, Thanh Bách đến đây rồi, anh cũng muốn tạo cơ hội cho hai người kia.
Anh biết rõ, dù mình có chăm sóc mẹ con cô tốt đến đâu thì cũng không thể bằng được cha ruột của đứa bé.
“Mỹ An mỗi sáng sẽ dậy đi tản bộ một lúc, sau đó ăn sáng nghe nhạc cổ điển, bác sĩ nói nhạc cổ điển tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ” - Đông Quân bước tới ngồi đối diện Thanh Bách, chậm rãi nói ra những thông tin mà anh nên biết.
“Sau khi ăn trưa xong Mỹ An sẽ đi tham dự lớp dành cho những người mẹ ở trung tâm cách đây ba con đường.
Nếu muốn anh cũng có thể tham gia, người ta khuyến khích cả cha lẫn mẹ đi dự.
Chiều cô ấy sẽ đi hóng gió, ngoại ô trồng rất nhiều hoa hoặc không thì sẽ đến nhà tôi chơi cùng bé Đào.
Tối đến cô ấy hay bị chuột rút, anh phải xoa bóp chân cho cô ấy nhiều vào” - Đông Quân căn dặn tỉ mỉ.
Thanh Bách cảm thấy bản thân hít thở không thông, anh không thể phủ nhận tình cảm mà Đông Quân dành cho Mỹ An có thể sánh bằng anh rồi.
“Cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc Mỹ An”.
“Không có gì, tôi với cô ấy là bạn tốt.
Nếu anh đã ở đây thì tôi đi đây, ngày mai khám thai chắc là anh sẽ đi cùng cô ấy.
Thông tin bác sĩ, hồ sơ của cô ấy tôi sẽ gửi cho anh” - Đông Quân mỉm cười đứng dậy.
Thanh Bách cũng đứng lên, đưa tay ra hướng về Đông Quân:
“Mặc dù không mong muốn lắm nhưng con của tôi thật sự phải gọi anh một tiếng cha nuôi.”
Đông Quân cong môi, bắt lấy tay anh một cái.
Thật ra hai người bọn họ rất có duyên, bởi vì đã yêu thương cùng một người phụ nữ.
Đến cuối cùng bọn họ cũng chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng, cũng không có đấu đá tranh giành gì ghê gớm.
Tất cả đều đặc Mỹ An lên hàng đầu, ai cũng đều muốn có được hạnh phúc.
Đông Quân bước ra cửa sau đó hít sâu một hơi ngẩn người ra mấy giây rồi mới rời đi.
Có những người đến lúc ta phải buông tay rồi..