Mỹ An sau đó gọi điện lại cho Thiên Kim mấy lần, căn dặn Thiên Kim thật kỹ không được đến tìm Thanh Bách gây phiền phức, càng không được nói chuyện cô mang thai cho anh.
Thiên Kim miệng thì nói là đồng ý nhưng quay đi đã ngay lập tức muốn chạy đi tìm Thanh Bách.
Tuấn Triết thấy vợ mình cứ hết nhíu mày lại nhăn nhó, mặc dù rất sợ bị vợ giận cá chém thớt mắng cho một trận nhưng cậu vẫn không nhịn được đi qua hỏi thăm.
“Thiên Kim, từ hôm Mỹ An đến thành phố C anh thấy em cứ không vui.
Em thật sự chỉ biết đến bạn thân thôi, chồng cũng mặc kệ à?” - Tuấn Triết bày ra dáng vẻ ủy khuất.
“Em đâu phải không vui vì Mỹ An đi nơi khác, cậu ấy tới nơi yên tĩnh để bình tĩnh lại cũng tốt em chỉ khó chịu chuyện Thanh Bách không quan tâm chút nào.”
“Sao em biết là không quan tâm?” - Tuấn Triết ôm Thiên Kim vào lòng.
“Mỹ An đi cũng sắp một tháng rồi, có phải mới mấy ngày đầu, một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có - “Em nói anh đưa địa chỉ của Mỹ An cho anh ta, anh ta cũng chẳng đi tìm”
“Em cũng phải thông cảm cho Thanh Bách, tăng sự chưa qua ngày, em bảo cậu ấy đây có phải là lúc chạy đi tìm tình yêu không?” - Tuấn Triết rất thông cảm cho anh, cậu là bạn thân của anh tất nhiên cũng hiểu rõ con người anh.
Thanh Bách sẽ không buông tay Mỹ An đâu, ai có thể chứ Thanh Bách là không, Tuấn Triết chắc chắn điều đó.
Chỉ cần Mỹ An không theo người khác, chỉ cần bọn họ còn hướng về nhau thì cũng sẽ trở về mà thôi.
“Không gấp không được” - Thiên Kim ôm đầu.
“Người cũng không chạy mất, tại sao phải gấp.”
“Nhưng đứa bé thì gấp” - Thiên Kim nói xong thì tự động im bặt, cô đã lỡ nói ra rồi.
“Đứa bé? Đứa bé nào?” - Tuấn Triết cũng bị giật mình - “Không lẽ Mỹ An có thai sao?”
Thiên Kim mím môi gật đầu, lần này không giấu được rồi:
“Anh đừng nói cho Thanh Bách biết, em đã hứa với Mỹ An là sẽ giữ kín rồi.”
“Chuyện này sao không nói mà được” - Tuấn Triết lên giọng - “Thanh Bách là cha của đứa nhỏ, hơn nữa đứa con này chính là cầu nối tốt nhất của hai người còn gì”
“Anh cũng nghĩ như em hả?” - Thiên Kim ôm lấy cậu - “Em nhiều lần muốn đi tìm Thanh Bách nói rõ nhưng Mỹ An cứ ngăn cản.”
Tuấn Triết véo nhẹ hai má cô:
“Em cũng thật là, chuyện lớn như này mà giấu anh.
Nếu anh biết em muốn tìm Thanh Bách để báo tin này, anh đã sớm đi cùng em”
Thiên Kim bĩu môi:
“Chuyện hai người họ lúc nào cũng căng thẳng em làm sao dám nói linh tinh, lỡ nói sai gì đó khiến họ không quay về bên nhau, em sẽ ân hận suốt đời”
“Không sao nữa rồi, hai người họ vẫn luôn mong chờ đứa bé này, đứa bé này đến thế gian chính là minh chứng tốt nhất cho việc, ông trời cũng muốn bọn họ về bên.
nhau” - Tuấn Triết cười nói.
Ngoại trừ việc Mỹ An đã rời khỏi thành phố B thì mọi thứ ở đây vẫn cứ như một guồng quay không ngừng.
Bách Niên vẫn tiếp tục hoạt động như chưa có gì xảy ra, Thanh Tùng về tiếp quản tập đoàn Lưu gia, dù cho nó giờ gần như đã tan hoang thì vẫn cần người gây dựng lại.
Mỹ Tâm vẫn tiếp tục phát triển công ty lớn mạnh, cô muốn trước khi Tấn Khang ra tù, đưa Tâm An trở về thời kỳ huy hoàng của nó xưa.
Thanh Nhi cũng tiến vào tập đoàn, phụ giúp Thanh Tùng, dù sao đây cũng là tâm huyết của cha cô..