- Dương Hàn Lâm anh nhà giàu tài năng nhưng anh biết anh thiếu cái gì không? Chính là thiếu nhân phẩm đấy.
Dương Hàn Lâm bị Hà Tử Du xúc phạm thì cơn tức trong lòng như gợn sóng cuộn trào trên biển, anh trừng mắt nói:
- Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa tôi xem.
- Tôi nói anh là đồ không có nhân phẩm. Năm xưa là các người tổn thương Mộc Linh trước năm năm sau lại chính các người khơi gợi lại đau khổ cho cô ấy. Anh không thấy mình rất hèn khi cứ đi làm người khác đau khổ như thế sao?
- Là cô ta bỏ tôi trước.
- Cái gì?
" Chát"Hà Tử Du cho anh một bạt tay tiếng tát vang lên trong không gian yên tĩnh cho thấy người đánh đã mạnh tay thế nào. Dương Hàn Lâm bóp lấy cằm cô nhưng nhanh chóng cô đã hất ra:
- Tôi nói cho anh biết năm trước là mẹ anh đến đây uy hiếp Mộc Linh bắt cậu ấy phải rời xa anh với số tiền mẹ anh cho. Nhưng anh có biết không cậu ấy đã từ chối vì tình yêu của cậu ấy dành cho anh nhưng khổ nỗi mẹ anh quá ác quá thâm độc, bà ta đe dọa nếu không rời đi bà ta sẽ cho người bắt ông bà ngoại Mộc Linh đi. Ngày cậu ấy và anh chia tay ngay ngày hôm đấy cô ấy bị ngất xỉu đưa vào bệnh viện kiểm tra thì biết mang thai Thiên Duệ.
Dương Hàn Lâm nghe xong người trở nên cứng đơ như pho tượng thì ra mọi chuyện là như vậy Mộc Linh cô ấy phải chịu khổ như vậy sao? Anh lặng lẽ rời đi không nói lời nào Hà Tử Du sau khi hả được cơn giận thì đóng cửa vào nhà lúc nãy cô có hơi to tiếng mà may Mộc Linh không bị thức giấc. Khi vào thì đã thấy Thiên Duệ nằm cạnh mẹ mình ngủ. Nhìn hai mẹ con họ Hà Tử Du càng đau lòng thay cho bạn mình.
Còn Dương Hàn Lâm khi nghe tin này xong anh thật sự rất sốc lái xe về nhà muốn nghe mẹ mình giải thích rõ ràng việc này. Chiếc xe lái dần vào trong sân biệt thự, nghe có tiếng xe Kiều Mai đang ngồi nói chuyện với Trần Tuyết Dung liền chạy ra cửa. Dương Hàn Lâm trông thấy Kiều Mai anh như kiềm chế lại tất cả cảm xúc, anh lên tiếng hỏi giọng khàn khàn:
- Em chưa về sao?
- Em đợi anh có chuyện em muốn nói với anh.
- Chuyện gì?
- Mình nói riêng được không anh?
Dương Hàn Lâm nhìn mẹ mình phía sau đang gật đầu ý muốn anh đồng ý, được vậy thì nói chuyện:
- Vậy lên phòng anh.
Kiều Mai mở nhẹ cánh cửa trong phòng anh, bên trong là một màn tối đen như mực, cô đảo mắt nhìn thì thấy anh đang ngồi ngoài hành lang. Cô nhẹ nhàng bước tới:
- Chuyện lúc tối em nói chắc anh cũng chưa nghe thấy?
- Có chuyện gì sao?
- Em muốn chúng ta tổ chức luôn lễ thành hôn vào tháng sau luôn mà không tổ chức lễ đính hôn.
- Tại sao?
- Không vì tại sao cả. Em chỉ muốn chúng ta sớm ở bên nhau hơn thôi. Anh có thật sự có tình cảm với em không?
- Em nói vậy là sao?
- Em chỉ muốn biết anh có yêu em không mà thôi. Nhưng dù anh có trả lời thế nào em vẫn sẽ chấp nhận lấy anh.
Nói xong Kiều Mai bỏ đi để Dương Hàn Lâm chìm trong trầm tư suy nghĩ. Đầu óc anh lúc này thật sự đang rất hỗn loạn, anh đang cảm thấy mình rất vô dụng. Trần Tuyết Dung sau khi tiễn Kiều Mai về thì nhanh chóng chạy lên phòng con trai mình hỏi:
- Hàn Lâm hai đứa nói chuyện gì vậy?
- Mẹ có phải năm xưa mẹ bắt Mộc Linh rời xa con không?
Trần Tuyết Dung miệng cười cứng ngắc:
- Con nói gì vậy? Có phải lúc nãy đưa Tiểu Duệ về con nhỏ đó nói gì với con không? Con đừng tin nó.
- Mẹ không cần biết ai nói với con chỉ cần trả lời con đúng hay không, nếu gạt con thì từ giờ trở đi mẹ đừng mong con gọi mẹ là mẹ nữa.
- Mẹ...............
- Vậy là đúng rồi.
Xong Dương Hàn Lâm không nói gì nữa bỏ vào trong nhà tắm đóng tới "sầm" lại.