- Con không muốn ăn gì hết nếu đã như vậy thì mau chóng cho con gặp lại mẹ con.
Thiên Duệ nói với giọng có chút giận dỗi, nó làm sao lại không biết những người ở đây đang gạt nó huống hồ lúc sáng chính Trần Tuyết Dung là người bắt nó về đây nó còn nhớ lúc đó mặt Mộc Linh còn nước mắt tèm lem cơ mà. Mấy con người ở đây thật là xấu! Xong, nó chạy lên lầu khóa trái cửa lại. Nó nằm lên giường suy nghĩ tìm cách trốn khỏi đây.
Bên dưới nhà mọi người bắt đầu dùng bữa chỉ có Trần Tuyết Dung là than thở:
- Chẳng lẽ cứ để nó như vậy? Hay thôi mọi người cứ ăn cơm đi tôi đi nấu món khác cho thằng bé vậy.
- Mẹ cứ ngồi xuống đi. Thằng bé nói thế thì mẹ nấu ngon thế nào nó cũng không chịu ăn đâu.
- Ý con là sao?
- Mẹ ah ngay từ đầu con cũng muốn thằng bé về với con nhưng không phải theo cách này. Hay là mình để thằng bé về với Mộc Linh sau đó hằng ngày con sẽ qua đó chăm sóc nó để nó dần không bài xích về từ "ba" nữa.
Loading...
- Không được nó là con cháu Dương gia sao làm vậy được.
Lúc này ông cụ Dương mới lên tiếng:
- Hàn Lâm nói cũng phải đó. Chúng ta cứ làm thế đi chứ giờ nó ở đây mà cứ không chịu ăn như vậy không phải là một cách hay ngược lại sẽ làm nó có ác cảm hơn với chúng ta.
- Ba....
Trần Tuyết Dung rất thương đứa cháu này tuy bà không thích mẹ nó nhưng trong người nó chảy dòng máu của con bà, bà không thể bỏ nó.
Sau khi ăn cơm xong Dương Hàn Lâm chạy lên lầu:
- Tiểu Duệ mở cửa cho chú đi.
Bên trong vẫn không có tiếng động gì. Anh lại tiếp tục nói vọng vào:
- Chú sẽ đưa con về với mẹ con.
" Cạch" cánh cửa mở ra thằng bé lúc này hớn hở lạ thường:
- Chú nói thật sao? Vậy nhanh lên.
- Nhưng trước khi đi con phải ăn cơm không nhỡ lúc về mẹ con biết con không ăn gì sẽ rất buồn đấy.
- Uhm.
Cuối cùng Thiên Duệ cũng chịu xuống Trần Tuyết Dung hâm lại đồ ăn cho nó ăn. Bà chu đáo gắp cho cháu từng món một. Ánh đèn xe rọi vào bên trong Kiều Mai bước xuống đi vào bên trong. Sau khi đã suy nghĩ xong cô quyết định đến đây giọng nói nhẹ nhàng, lễ phép chào hỏi:
- Con chào ông. Cháu chào bác trai, cháu chào bác gái.
Trần Tuyết Dung đang gắp thức ăn cho cháu trông thấy cô nụ cười cũng trở nên gượng gạo. Lúc này Dương Hàn Lâm đang xử lí nốt công việc trên lầu rồi đợi Thiên Duệ ăn xong sẽ đưa nó về. Ông cụ Dương cũng có chút khó xử nhưng bên ngoài nét mặt vẫn vậy:
- Cháu mau ngồi xuống đi ông có chuyện muốn nói với cháu. Cháu...
- Ông cháu biết ông muốn nói chuyện gì với cháu mà.
- Haizzz ta nghĩ mà thấy thương con rất nhiều. Ngay từ năm trước lúc đó ta cũng đã muốn con làm dâu Dương gia ấy vậy mà năm ấy Hàn Lâm nó lại cứ đâm đầu vào người phụ nữ khác. năm sau khi đã không còn bất cứ điều gì cản trở nữa thì....
- Ông cháu không trách anh ấy. Cháu yêu anh ấy thật lòng chính vì vậy cháu sẽ không vì chuyện anh ấy có con trai mà hủy hôn. Cháu đã nghĩ rất nhiều rồi cháu sẽ yêu thương thằng bé như con trai của chính mình.
- Cháu....
- Cháu yêu anh ấy nên cháu sẽ yêu thương con anh ấy như con ruột của mình.
- Thật sao?
Trần Tuyết Dung nghe Kiều Mai nói chuyện đã rời khỏi nhà ăn từ lúc nào, bà thật sự rất lo lắng vì chuyện này bây giờ nghe những lời này từ Kiều Mai thật không còn gì hạnh phúc bằng. Kiều Mai lễ phép nói với bà:
- Thưa bác, điều cháu nói đều là thật nhưng cháu cũng muốn...
- Cháu cứ nói.