- Tôi bị điên cũng còn hơn là loại người mất nhân tính như gia đình anh đấy.
Dương Hàn Lâm vừa bị đánh vừa bị sỉ nhục như vậy thì nổi lên trận tức giận nhưng vì đang đứng ở giữa công ty nên anh kêu trợ lí Lục xử lí còn mình thì kéo Hà Tử Du lên trên nói chuyện rõ ràng. Lên đến nơi Hà Tử Du lại càng tức giận hơn:
- Dương Hàn Lâm anh lắm tiền đẹp trai trên đời này có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, giàu có hơn Mộc Linh tại sao anh không chọn lại cứ thích làm khổ Mộc Linh chứ?
- Tôi làm gì cô ta?
- Anh còn dám không biết? Mẹ anh đem người tới nhà Mộc Linh bắt Thiên Duệ đi rồi đó.
Đúng lúc này điện thoại của Hà Tử Du kêu réo lên:
- Alo, David.
- Xin lỗi cô là người nhà của anh David sao?
- Phải có chuyện gì vậy?
- Anh ấy gặp tai nạn trên đường bây giờ đang cấp cứu tại bệnh viện Nhân Ái.
- Được được tôi đến ngay.
Nói rồi Hà Tử Du tức tốc bỏ đi ra đến cửa cô quay lại nói:
- Tôi nói cho anh biết Dương Hàn Lâm nếu anh còn không mau trả Thiên Duệ về với Mộc Linh thì đừng trách tôi.
Ngay sau đó Dương Hàn Lâm cũng lái xe về Dương gia hỏi rõ ngọn ngành mọi thứ. Vừa bước vào nhà đã thấy mọi người ngồi quây quần nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, Trần Tuyết Dung thấy con trai mình về thì vô cùng vui vẻ:
- Hàn Lâm sao hôm nay tan làm sớm vậy? Mau ngồi xuống đây cùng mọi người đi con.
- Mẹ, Tiểu Duệ đâu rồi?
- Nó đang ngủ trên phòng rồi con không cần lo lắng.
- Sao mẹ lại làm vậy?
Nghe câu nói này của anh mọi người đều khựng lại ông cụ Dương đứng lên nói:
- Hàn Lâm nó là cháu chắt nhà Dương gia dĩ nhiên là phải đem nó về rồi. Con cháu nhà Dương gia sao có thể lưu lạc ở bên ngoài được.
Nghe bố chồng mình nói vậy Trần Tuyết Dung cũng đầy theo:
- Ông nội con nói phải đó.
- Nhưng không phải là vào lúc này. năm nay Thiên Duệ sống cùng với mẹ nó đối với chuyện có ba nó chưa từng nghĩ tới. Bây giờ nếu như đùng đùng để nó biết con là ba nó chắc chắn nó sẽ không thể chấp nhận được thậm chí còn ghét con vì đã không bên nó năm qua.
- Con không cần lo mẹ sẽ có cách.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng vỡ đồ lớn khiến mọi người ai nấy đều hết sức ngạc nhiên. Tất cả mọi người cùng chạy ra xem đúng là tiếng bình vỡ nhưng chủ nhân của nó không phải là người của Dương gia mà đó là Kiều Mai. Trần Tuyết Dung là người đầu tiên kịp phản ứng chạy ra:
- Kiều Mai con có sao không có bị thương không?
Kiều Mai không trả lời cứ thế lùi ra sau. Vốn dĩ hôm nay ba cô nói đem bình cổ sang tặng cho ông nội Dương Hàn Lâm vì biết ông cụ rất thích chơi đồ cổ thật không ngờ lại nghe được tin sốc này. Còn hơn một tháng nữa là anh và cô sẽ đính hôn vậy mà giờ đây anh lại có con riêng. Cô vẫn chưa tin hẳn mà hỏi lại giọng lạc hẳn đi:
- Những chuyện con vừa nghe được có phải chỉ là giả thôi phải không?
Trần Tuyết Dung đang định nói bà sẽ giải thích cho cô mọi chuyện nhưng Dương Hàn Lâm lại nhanh hơn một bước:
- Phải.
Kiều Mai nghe được lời khẳng định đó của anh thì bỏ đi không nói gì hết. Phải, ngay lúc này cô cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ lại hết mọi chuyện vừa diễn ra trước mắt mình.
Mộc Linh sau khi ngủ dậy thì đã thấy Hà Tử Du đang nấu cháo trong bếp rồi. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi chợt nhớ ra chuyện lúc sáng đúng lúc này Hà Tử Du đi vào thấy cô đã tỉnh thì chạy lại:
- Mộc Linh cậu bình tĩnh lại đi mau ra kia ngồi, mình có nấu ít cháo cậu ăn cho đỡ đói.
- Không mình phải đi tìm Thiên Duệ về.
- Mộc Linh bây giờ trời tối rồi cậu nghe lời mình ăn chút cháo đi sáng mai mình sẽ dẫn cậu đi tìm Thiên Duệ về. Mình hứa với cậu.
Nghe Hà Tử Du nói vậy Mộc Linh từ từ ngồi xuống cầm muỗng lên ăn cháo:
- Cậu phải hứa với mình là dẫn mình đi đón Thiên Duệ về.
- Được rồi, mình hứa.