Vậy hôm đó Mộc Linh xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi. Cô ngồi vào bàn ăn cầm thìa cháo vừa ăn vừa suy nghĩ: " Mình bị như vậy là do Dương Hàn Lâm cố tình hay là thực sự do công việc quá nhiều. Không thể Dương Hàn Lâm hận cô nhưng sao có thể tàn nhẫn vậy được chắc do công việc quá nhiều thôi". Không hiểu sao cô lại suy nghĩ đến việc Dương Hàn Lâm cố tình làm vậy để cô đứng dưới mưa. Thìa cháo sao lại có cảm giác mặn đắng như vậy chứ? Ăn xong Mộc Linh nói muốn đưa Thiên Duệ đi học nên bắt taxi đưa nó đi vì xe cô cũng hỏng rồi.
Tại tập đoàn Dương Thị
Dương Hàn Lâm đến công ty trong trạng thái không mấy vui vẻ. Hôm qua khi nhùn thấy Mộc Linh ngất giữa trời mưa trong lòng anh có chút đau, cả đêm hôm qua anh trằn trọc lo lắng cho cô" Cô có sao hay không? Có sốt hay không?..." Những suy nghĩ ấy như những con mối gặm mòn lí trí anh vậy.
Tại phòng chủ tịch thư kí Lục bước vào nghiêm chỉnh trên tay cầm theo ly cafe đen:
- Thưa chủ tịch cafe của anh.
Như có cơ hội Dương Hàn Lâm lạnh lùng hỏi nhưng trong thâm tâm vô cùng số sắng:
- Vậy hôm nay bộ phận nhân sự báo cáo có luật sư Genny xin nghỉ phép nghe nói hôm qua cô ấy bị dính nước mưa nên sáng nay có chút không khỏe. Chủ tịch hôm qua anh......
Nhận ra được dòng suy nghĩ nghi hoặc của thư kí Lục, Dương Hàn Lâm vội vàng bào chữa:
- Tháng này công ty làm ăn giảm hơn so với tháng trước không biết tình hình làm việc của nhân viên cứ thế trả lương chẳng phải là lỗ sao?
- Tôi không có ý đó. Xin phép chủ tịch.
Cả ngày hôm nay Dương Hàn Lâm không thể tập trung được vào công việc anh cứ một chút là lại nghĩ đến Mộc Linh. Anh về sớm hơn giờ tan ca phút chạy xe thẳng đến trường mầm non quốc tế Ozan. Anh đã cho người điều tra thì biết được Thiên Duệ đang học ở đây. Anh đến đây cũng chỉ mất phút. Vì anh nói là quen Thiên Duệ còn thằng bé nói cũng quen nên cô giáo đồng ý cho Dương Hàn Lâm đón Thiên Duệ. Không hiểu sai mỗi lần gặp Dương Hàn Lâm Thiên Duệ đều thấy rất quen thuộc, gần gũi. Được anh chở đi chơi nó rất vui:
- Chú đẹp trai chú tốt thật đấy.
Anh không nói gì chỉ cười nhìn Thiên Duệ đang rất vui trên tay cầm một cây kem. Anh đua nó đến công viên nước để chơi. Người quản lí thấy anh đến thì hớn hở chạy đến:
- Dương Tổng xảy ra vấn đề gì hay sao ạ?
- Không có gì tôi đến không phải vì công việc.
Lão quản lí thấy Thiên Duệ hình như cũng hiểu ra đôi điều. Trong lúc chơi với Thiên Duệ anh thấy rất vui, mọi mệt mỏi đều tan biến hết. Chơi được phút sau anh dắt thằng bé lại gần ghé đá hỏi:
- Có vụ không?
- Vui lắm ạ.
- Con muốn ăn gì không chú sẽ đi mua?
- Dạ.
Nó vừa nói vừa chỉ vào quán gà rán cách đó không xa. Dương Hàn Lâm xoa đầu thằng bé rồi dẫn nó đi lại chỗ bán. Đứng xếp hàng phía trước có một gia đình. Gia đình ấy có mẹ, có ba và hai đứa con. Người ba đang rất vui vẻ đút cho con ăn còn mẹ thì đút cho em, nhìn họ rất hạnh phúc. Thiên Duệ lại thoáng có chút buồn, suốt năm năm qua ní không nhắc đến một từ " ba" nào cả không phải vì ghét ba mà do không muốn Mộc Linh phải buồn vì rất nhiều lần nó thấy Mộc Linh khóc trong đêm cứ cầm tấm hình của ba nó mà khóc. Nhưng tấm hình ấy là lúc Dương Hàn Lâm còn trẻ bây giờ trông anh cũng chững chạc hơn nên có chút khác, trẻ con không thể nhận ra được. Lúc này Dương Hàn Lâm cũng nhận ra vấn đề anh nhẹ nhàng bế thằng bé lên an ủi:
- Thiên Duệ tới chúng ta rồi con muốn ăn loại nào.
- Dạ loại nào con cũng thích ạ.
- Vậy chú sẽ mua hết cho con.
Ở một diễn biến khác sau khi dọn dẹp lại nhà xong Mộc Linh tới trường đón Thiên Duệ, nghe cô giáo nói nó được người khác đón về lại là người quen cô vô cùng lo lắng. David hay Hà Tử Du đón đều sẽ gọi điện cho cô trước mà cô giáo lại nói là Thiên Diên quen người ấy vậy là ai được chứ.