Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Chồng Ta Là Quỷ Vương

chương 568: 568: tuyết hoa đào 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thấp cổ bé họng như tôi thì lời khuyên giải này ngay tức khắc tan biến vào trong bầu trời đầy mưa hoa.

Tiểu quỷ sai vốn dĩ nhỏ nhắn, đáng yêu, thì lúc này đã bị cánh hoa chôn vùi đến thắt lưng.

Hắn bất đắc dĩ bò từ trong đống hoa vùi lấp ra ngoài, khuyên nhủ tôi:" Tiểu Nương Nương, đừng khuyên nữa! Các tôn thần không nghe được đâu......"

Tôi chẳng biết nói gì nữa, nhìn thấy Bạch Vô Thường đang bay lơ lửng từ đằng xa qua đây, nên vội vẫy tay nói:" Thất gia, bên này!"

Bạch Vô Thường cười tít mắt bay tới:" Tiểu Nương Nương, mỗi lần Người đến Minh Phủ, làm thế nào mà toàn là rơi xuống nhỉ~~"

" Ta cũng có biết được đâu!" Tôi dở khóc dở cười.

Bạch Vô Thường híp cặp mắt tam bạch tà khí, đuôi mắt nhếch lên cười nói:" Thời điểm Người rơi xuống, hai vị Tinh Quân cứ quấn lấy Đế Quân đại nhân mà giao thủ, nên Ngài ấy hẳn rất là giận dữ......!Vì vậy, chúng ta khuyên không được nữa rồi, chi bằng ở một bên xem kịch hay đi, hì hì hì......"

Xem kịch?

Cây đào to lớn quỷ phủ thần công này thật là đẹp biết bao, đánh nhau ở nơi này, đã khiến hoa đào rơi rụng sạch hết rồi!( Quỷ phủ thần công: ý nói những tác phẩm, kiến trúc hay vật gì đó được tạo nên thật tinh xảo, tuyệt mỹ, công phu không phải bởi sức người)

Đến khi chạc cây trơ trụi thì liệu còn đẹp sao?

Vả lại......!Tôi chưa từng thấy Giang Khởi Vân "đánh nhau".

Khá nhiều lần khi giải quyết công việc, dù đã giáp mặt rút kiếm ra rồi, nhưng mà phần lớn vẫn là anh ấy bấm tay niệm chú, biến hoá pháp tướng, đem theo cây trường kiếm trắng như tuyết, trong suốt như thế cũng thường dùng để trảm hồn đoạn phách thôi.

Mấy khi giống như bây giờ vậy, cuồn cuộn phong nhẫn lưu hoả, tử điện phi sương, đối chọi gay gắt, không thoả hiệp với nhau.( Phong nhẫn lưu hoả, tử điện phi sương ý miêu tả trận đánh rất khốc liệt)

Bên trong rừng đào, ngoài Bạch Vô Thường đang xem kịch, tôi phát hiện ở phía sau xuất hiện càng lúc càng đông các vị thần thuộc các bộ ở Minh Phủ.

" Ôi......!Đau quá!"

" Lại không đánh vào người của ngươi, ngươi kêu đau cái gì?"

" Đây không phải là vì đã xem quá say mê rồi sao? Đế Quân đại nhân của chúng ta thật lợi hại, lấy một địch hai đều thành thạo, tinh thông.

" Ôi, đã đánh tới phía đông rồi! Khu rừng đào đó ở phía đông đã ra quả rồi! Đánh dập nát hoa quả thì làm sao đây?!"

" Lần trước, Thất gia còn tóm một con vượn quỷ đến để giúp đỡ thu hoạch quả đào cho chúng ta ăn......"

" Đúng, Âu Vong Đài chúng tôi đều đã ủ rượu xong rồi, chỉ còn đợi mang đào tới, uống trà nghe tiếng gió ăn đào tiên thôi."

" Ăn cái gì mà ăn chứ, ăn cống phẩm nhân gian còn chưa đủ sao?"

" Kia không có giống, đó chỉ là hương khói......!Chao ôi! Thế nào rồi?"

" Trời ơi! Cháy rồi!"

Tôi vừa nghe đám người hóng hớt Minh Phủ trò chuyện, vừa trố mắt đứng nhìn một đám lửa cháy mạnh ngút trời nổ tung ở đằng xa.

Ngút trời......!Lửa cháy mạnh......

Đám lửa kia hệt như đám mây hình nấm nhỏ, sóng nhiệt cuồng bạo khiến gió âm của Minh Phủ xộc lên luồng hơi nóng thiêu đốt người.

Đừng nói là hoa đào chung quanh đẹp nữa, những chạc cây của cây đào nhỏ, đào lớn đều bị ám đen hết cả rồi!!

Hơn nữa, ngọn lửa lan ra nhanh chóng, từng cụm cây đào nhỏ đã bị đốt cháy.

Vốn khu rừng đào lập thể đẹp như ảo mộng, giờ đây bị thiêu rụi trông không khác gì một đám anh em máu mủ ruột thịt.

Tôi thật sự không thể nhìn thêm nữa, xin Bạch Vô Thường giúp đỡ:" Thất gia, có cách gì khiến bọn họ dừng tay hay không?"

"Ha ha ha......!Không thể nào, không thể nào......!Sao? Dừng tay? Ha ha ha! Tiểu Nương Nương, Người đừng suy nghĩ viển vông nữa, lửa này là lửa trời, xem ra La Hầu Tinh Quân đã hành động thực sự rồi......!Đánh đến nỗi thích thú, ai đi khuyên can đều sẽ thành bia đỡ đạn nhá, nếu không thì Người nhìn xem, bọn họ đã đánh nhau lâu như thế, Tử Vi Đại Đế có xuất hiện không? Ha ha ha......"

Ôi!

Sau này mà có ai lại nói với tôi là thần tiên vô dục vô cầu (không tham vọng, không đòi hỏi gì), yên bình đạm bạc, tiêu sái, tự do tự tại, cả ngày đều ngẩn ngơ trừ lúc ngồi toạ vong......!thì tôi sẽ xí xí xí vào mặt hắn!

Trên Cửu Trùng Thiên cũng hết sức náo nhiệt đi!

Các vị tiên gia nhàm chán này, một chút chuyện cỏn con thôi cũng có thể tụ tập hóng hớt, vây quanh thảo luận một cách hăng hái.

" La Hầu! Có chừng có mực chút đi! Thiêu hủy cây thần, ngươi định làm gì!" Giang Khởi Vân vẫn luôn áp chế lửa giận lúc đánh nhau với bọn họ.

Nhưng khi nhìn thấy một vùng lửa trời lớn chung quanh, thì anh ấy đã gần như không nén được sự nóng nảy.

La Hầu Tinh Quân chính là hình tượng một gã thiếu niên mặc y phục trắng, nét mặt âm trầm lạnh lùng, cười khẩy nói:" Giao thủ còn muốn chú ý đến hoa thơm cỏ lạ? Cây thần lại ra sao, đây là phạm vi cai quản của Ngài, nếu như bực dọc thì cũng là bản thân Ngài bực......!À, nếu như hai vị Quỷ Đế Thần Đồ Uất Luật muốn tìm ta rầy rà, thì hãy bảo bọn họ đến La Hầu Tinh Cung mà tìm nhé!" (Thần Đồ và Uất Luật là tên hai vị thần canh cửa cổ đại)

Ôi......!Vị tôn thần phản nghịch này á, thật đúng là không nói lý mà.

Kế Đô xem như là một vị thanh niên mặt mày sáng láng, dễ nhìn; tuy nhiên ánh mắt của hắn lại phóng đãng, tính nết thì nóng nảy, hấp tấp, đó cũng là loại người không thể chung sống hoà hợp.

Biểu cảm của hắn ta khi giao thủ với Giang Khởi Vân hoàn toàn là sự hứng thú, chỉ vì cái kiểu điên cuồng chiến đấu kia mà đánh nhau.

" Đồ ngu! Không hiểu phép tắc chừng mực, còn mơ mộng hão huyền xây dựng thần phủ ở Tử Vi viên.

Trình độ chỉ như thế, cho phép các ngươi có Tinh Cung của riêng mình đã là cực kỳ khai ân rồi!" Giang Khởi Vân cau mày răn dạy và quở mắng.

" Hừ! Là lão già Tử Vi thiên vị mà thôi! Dựa vào cái gì mà ngươi có thể làm thống soái Minh Phủ, chiếm được thần vị quan trọng như vậy chứ! Hơn nữa, còn dành sẵn pháp môn cho Niết Bàn của chính ngươi ở Tử Vi viên! Hừm! Lão ta còn không thừa nhận bản thân mình thiên vị!"

Ai da......

Xung quanh đều đã bốc cháy rồi, mà La Hầu và Kế Đô Tinh Quân còn xoắn xuýt chủ nhà chút chuyện khế ước đất đai kia?

Giang Khởi Vân lạnh nhạt hừ một tiếng, thu kiếm về phía sau, cầm trong tay và mũi kiếm hướng lên, nhảy vọt ra khỏi phạm vi giao thủ và nhanh tay bấm niệm thần chú, rồi trên bầu không trung xa xăm của Minh Phủ văng vẳng vọng đến một âm thanh như bị bóp nghẹn.

" Làm gì? Cho dù ngươi gọi lão già Tử Vi tới cũng vô dụng thôi!" Kế Đô cười lạnh lùng nói.

Mây trên bầu trời tản ra khiến những đám mây đỏ hiện ra mờ mờ ảo ảo, một cái hố đen giống như vùng xoáy nước xuất hiện.

Một con rất lớn rất to......!cá?

Đó là cá?

Tôi dụi dụi mắt, một con cá từ trên trời cao bay đến?

"Ồ, Đế Quân đại nhân, này là đến thật rồi~~." Bạch Vô Thường cười ha hả nói:" Ngay cả Li Vẫn cũng gọi tới rồi, ha ha ha......!Xin Tiểu Nương Nương đừng lo lắng, cần phải kết thúc rồi, Đế Quân đại nhân đã rất kiềm chế rồi đấy!" ( 螭吻 hay còn gọi là 龙鱼, bắt nguồn từ truyền thuyết 龙生九子 của Trung Quốc cổ đại, là một trong chín đứa con của rồng, hình dáng là sự kết hợp giữa cá và rồng)

" Không kiềm chế không được! Công chúa quỷ cũng rơi xuống đây rồi, hiện giờ tăm tích không rõ, cần nhanh chóng đi trừng trị cô ta mới được___" Tôi nôn nóng giải thích.

Bạch Vô Thường giơ tay lên:" Xuỵt......!Không cần lo lắng về công chúa quỷ, ả ta rơi vào địa phương mà Ngũ Phương Quỷ Đế nắm trong tay, không cùng nơi với Người......!Cô ta đi đạo ác quỷ sẽ bị Xích Quách cắn, ha ha......" ( Xích Quách: tên một con quái vật trong cổ đại chuyên ăn ác)

" Tiểu Nương Nương, kia không phải là cá, là người con rồng thứ chín Li Vẫn cho mưa xuống để dập lửa......!Là Đế Quân đại nhân đã gọi hắn tới."

Lời nói vừa thốt ra, mưa như trút nước rơi xuống, Giang Khởi Vân đã sớm tránh đi, chỉ còn lại hai vị Tinh Quân đã bị nước mưa giội xuống ướt hoàn toàn.

Kế Đô nhảy lên không trung, tức giận mắng:" Cửu Thái Tử! Ngài bị ngứa à? Lại dám giội nước dập tắt thiên hoả (lửa trời) của La Hầu? Ngài không sợ hắn mang thù sao? Tiểu tử đó bụng dạ hẹp hòi lắm!"

Này? Các người không phải một phe ư?

Long tử Li Vẫn giọng ồm ồm nói:" Kẻ hèn này chỉ phụng mệnh Đế Quân đại nhân gọi mà tiến tới, ngoài ra không hề biết tình tiết sự việc."

Hàm ý của lời nói này là: các người đánh nhau, đừng lôi ta vào.

Một tia điềm lành trên bầu trời chiếu xuống, một vị tiên nữ mặc váy lụa màu lung linh xuất hiện bên cạnh Giang Khởi Vân.

Cô ấy cười, mở miệng nói:" Đế Quân, Tinh Chủ đại nhân bảo rằng Minh Phủ thuộc quyền cai trị của Ngài, nếu như đánh hỏng rồi......!thì có thể tự mình xây lại......"

Lão già địa chủ này......!Quá tinh ranh!.

Truyện Chữ Hay