Dịch: Vi Vu
Thành phố núi Vu Vương được xây dựng điêu luyện và tráng lệ, nhưng lại có một nơi thật không tốt
——Nhiều cái cửa mà không có cửa.
Nơi này ở bằng cách đục khoét vách núi, Tòa nhà chính chủ yếu là đá, hầu hết cửa sổ đều được treo bằng rèm tre, thậm chí cả cửa sổ cũng vậy.
Vì vậy, nơi này không thể...!Thân thiết
Giang Khởi Vân không quan tâm đến điều này, anh ấy hạ một cái kết giới bao lấy chúng tôi, liền tiến người lên.
Hôn môi?
Không, không, Đế Quân Đại Nhân lúc này có chút không cao hứng, mím môi với tôi, hỏi:" không phải em đi Nam Cương cứu đệ tử Thẩm Gia sao? Sao lại chạy đến thành phố núi Vu Vương?."
"......!Một lời khó nói hết!" Khoé miệng tôi giật giật.
Giang Khởi Vân hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì từ từ nói đi, em không nói rõ thì đừng nghĩ ngủ!"
Ai da, anh ấy đối với Mộ Vãn Thần khó chịu như vậy, biết tôi ở cung điện của hắn, nên vẻ mặt không vui.
"Ăn dấm không tốt...!A..." Tôi nghiêm túc nói, vừa dứt lời, đã bị anh ấy dùng sức bóc chặt vào eo.
Trán, chóp mũi, môi, ngực, bụng, cái chân dây dưa...!Dán chặt như vậy, hẳn là không khí rất kiều diễm, nhưng ánh mắt anh ấy lại lạnh lùng,đang chờ tôi giải thích.
Trước đây anh ấy sẽ phát giận, nhưng bây giờ không phát giận mà chuyển sang bạo lực lạnh lùng?
"....!Nơi đó có một cái pháp trận, chúng em đoán là truyền tống đến nơi ở của công chúa quỷ....!hơn nữa còn dẫn theo Thẩm Thanh Nhụy bị thương và ba đển tử Thẩm Gia, thật vướng bận, nhưng lại không thể vứt bỏ không đếm xỉa đến, cho nên mới mạo hiểm xuyên qua pháp môn thông đạo....!Cái pháp trận kia hẳn là thuộc hạ của công chúa quỷ và cô ta dùng để liên lạc, cho nên tương đối an toàn!"
Tôi thấp giọng kể lại một lần nữa, nói rõ hơn về các bố cục của công chúa quỷ.
"Cô ấy thực sự biết vẫn còn di tộc hoàng triều đang hoạt động, cho nên mới to gan lớn mật như vậy, rời đi địa bàn mà anh đã vẽ cho cô ấy!"
Giang Khởi Vân lông mi khẽ run lên, ý là anh ấy đang lắng nghe.
"Hơn nữa, cô ấy cảm thấy, thay vì hỏi cách để phân tán và tái nhập vào vòng luân hồi, tốt hơn là nên đánh cược một ván, hoặc là ở lại lưu vực sông Mật Giang, xâm chiếm địa bàn, hoặc là tan thành tro bụi, tóm lại là đánh cược một câu hứa hẹn năm của anh, sẽ không ra tay!"
Giang Khởi Vân ngồi ở trên giường đá, ôm tôi vào lòng, nhàn nhạt nói: " bổn toạ tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng lại....!Động đến em, cũng chính là cơ duyên của em!"
" Cô ta rời đi, đã phá vỡ định ước, Minh Phủ vì lời nói của ta mà không tiện ra tay, nhưng em và Mộ Vãn Thần không giống nhau, chuyện này còn phải xem hai người có năng lực hay không!"
Tôi cảm thấy anh tôi đã đoán được ý nghĩ của anh ấy, đây là anh ấy cố ý lưu lại để tôi tích phúc đức.
Địa vị của tiên gia thường thường là dựa vào tu vi và phúc đức, chẳng hạn, tại sao một đại tôn thần lại có một địa vị cao như vậy trong tiên gia, ngoại trừ một trong chín vị Đại Tôn Thần của Tam Thanh và Sáu Ngự, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, là bọn họ đang phổ độ nghiệp chướng cực khổ của mười phương.
Giang Khởi Vân đã cho tôi một đoá Ngàn Trọng Tuyết Liên, nếu thật sự muốn tôi cứu độ vong hồn cho một đám, thì ngày nào, tháng nào, năm nào mời có thể biến nó thành bạch ngọc?
Nhưng ở nơi này của công chúa quỷ, lệ quỷ, oan hồn có hàng đám, cái thử thách này tuy rằng có khó khăn hơn một chút, nhưng nếu thành công, thì phúc đức tích góp được cũng không ít.
Mặc dù quá trình này có một chút lăn lộn, nhưng cũng là hữu kinh vô hiểm, cơ thể mệt mỏi mà thôi.
Nghĩ về điều đó, Giang Khởi Vân không phải là mặc kệ mà vẫn luôn ở phía sau quan sát xem tôi làm thế nào.
“...!Anh đã qua xem bọn trẻ chưa?” Tôi hỏi.
Lông mày của anh ấy khẽ nhích lên: "Sao đột nhiên nhảy đến vấn đề này?"
" U Nam vẫn bị cảm lạnh, vào ngày tuyết rơi mặc chiếc áo mỏng còn bị người khác quăng quật, mà đứa nhỏ lại kiên cường, ủy khuât đến chẹp miệng, cũng không khóc, thật khiến người ta đau lòng....!" Tôi lẩm bẩm.
Giang Khởi Vân cười nói: " thích trẻ con như vậy, tại sao lại không sinh thêm mấy đứa nữa, nếu ngày đó, em bị liên tục thì bây giờ muốn sinh cũng không được nữa rồi!"
"...!Ta cảm thấy, em rất muốn sinh thêm!"
Anh ấy cười cười, rồi lắc đầu: "Mộ Tiểu Kiều, nếu không có em, ta cũng sẽ không muốn sinh thêm mấy đứa trẻ...!Trẻ con đối với ta mà nói chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi, còn với em, ta chỉ sợ em cô đơn!"
Anh ấy nhìn tôi, nhàn nhạt nói: "Em khác ta.
Em sống trong một thế giới nhỏ bé, có cha mẹ, có anh em, có người thân, có bạn bè.
Nếu một ngày em nhìn họ đi đầu thai, mà lại không quen biết mình, lúc đó em có buồn không?"? "
" Hơn nữa em cũng không có thói quen trăm năm cô đơn, ngàn năm hờ hững, em thích khóc như vậy, đến lúc đó cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ta nên dỗ dành em thế nào? Chi bằng thêm vài đứa trẻ ở bên cạnh em, vì em mà giải sầu, đỡ cho đến lúc đó em buồn bực không vui!"
Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, bất mãn nói: " những lời này của Đế Quân Đại Nhân hẳn là được suy nghĩ lâu rồi, tóm lại anh cảm thấy em là thứ phiền toái đúng không? Cho nên mới để em sinh nhiều một chút, em sẽ vui vẻ, không quấy rầy anh, có phải không?"
Giang Khởi Vân sửng sốt một chút, cau mày nói: " em nói bậy cái gì vậy, ý của ta là như vậy sao?"
"Đó là những gì chính tai em nghe thấy! Cái gì mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, nếu một ngày anh không còn yêu em, thì mấy đứa trẻ kia đối với anh cũng không quan trọng đúng không?"
" Lại muốn cãi nhau với ta phải không?" Giang Khởi Vân lạnh lùng nhìn tôi.
Hừ hừ ……
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, tỏ vẻ tức giận, thật ra là trong lòng đang thầm nghĩ: em không ở nhà, anh cũng không biết đường về, qua nhìn xem U Nam bị cảm như thế nào cũng không có, còn đáng mặt làm ba không.
" Không phải lo lắng cho vật nhỏ kia, hắn chỉ bị phong hàn mà thôi.....!Hơn nữa ta đã phái người ngày đêm bảo vệ, sẽ không có chuyện lần trước phát sinh đâu....!Vẫn còn giận ta sao?" Anh ấy ghé vào tai tôi hỏi.
Giọng điệu này tôi phải tức giận thế nào, có giả vờ cũng giả vờ không nổi.
" Vậy anh có thể cho em một chút nhắc nhở được không? Hả....!Lão công?" Tôi đưa ra một động thái lớn.
Anh ấy đối với danh xưng phu quân chính thức rất vừa lòng, còn cái danh xưng lão công anh ấy coi như là phương thức tán tỉnh làm nũng mà thôi.
" Ngày thường kêu em đọc kinh văn, làm công khoá, em làm hay chạy đi đâu?" Anh ấy nhẹ nhàng hỏi:" Quá Thượng Cứu Khổ Thiên Tôn Diệt Tội kinh, em quên rồi sao?"
Làm sao mà em quên được? Em đã học thuộc lòng rất nhiều lần.
"...!Phong đô đêm hác, quang mang chợt lóe.
Chiếu ra u hồn, tới di hương mi.
Linh phù hỏa liên, trăm hài tự phi.
Nhìn thấy pháp hội, tiên kỳ biết về.
Vạn kiếp……”
Anh ấy đưa tay ôm tôi, hơi lạnh từ khoé môi nhẹ nhàng cọ qua vành tai, âm thanh mát lạnh vang lên, nhẹ nhàng dung nhập với tôi.....!
“Vạn kiếp khó gặp, công duyên như sùng.
Sáng lập bất vị, toàn giả thật phong.
Thang hàng bờ diện, tế huệ vô cùng.
Niệm niệm sinh nhân, Giá cảnh phi không.”
Niệm niệm nhân sinh, giá cảnh phi không.....!Tất cả những chỉ quyết, chú ngữ, kinh văn, phù chú, pháp chú anh ấy dạy tôi đều nhớ đến khắc cốt ghi tâm.
"...!Nghiêm túc, đừng có cười, đến lúc đó nhớ không ra, thất bại trong gang tấc thì đừng có khóc!"
Đã biết ~~ Đã biết...!
》》》
Mộ Vãn Thần có chút trầm mặc, tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp hắn, hắn có chút kiêu ngạo dã man, còn có chút phúc hắc rồi còn đùa cợt với tôi
Có phải hắn cảm giác được sắp phải đối mặt nghiêm túc với nguy cơ sinh tồn?
Dân cư, pháp môn, còn có vấn đề xâm lấn, làm hắn buồn bực, đứng ở trên sân thượng, mặc kệ luồng gió lạnh thổi vào người.
" Mộ Tiểu Kiều, ngươi không ngủ được à?" Mộ Vãn Thần thấy tôi và Giang Khởi Vân cùng xuất hiện, nhịn không được nhíu mày nói:" phu thê hai ngươi thật đúng là không thể chia lìa!"
- ------------------.