Dịch: Vi Vu
“ Anh!” Tôi không nhịn được trừng mắt nhìn anh tôi, nhưng lại muốn bật cười.
Để Thẩm Thanh Nhụy ở nơi này làm áp trại phu nhân? Phỏng chừng cô ấy thà chết chứ không muốn ở lại.
" Làm sao? Cô ta luôn bất mê chấp ngộ, luôn coi mình có đủ tư cách làm Tiểu Tam, cái này là có ý gì, Kiêu ngạo và bướng bỉnh, lại để tâm những chuyện vụn vặn, ở Thẩm Gia cô ấy chính là một quả bom hẹn giờ, còn không phục tùng quản giáo của em, anh thấy cô ấy ở lại chỗ này cũng khá tốt!" Anh tôi cười nói.
Trưởng thôn nheo mắt cười "haha": "Đúng vậy, nếu cô ấy chịu ở lại đây sinh con, chúng ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiền cũng không cần các ngươi bồi thường!"
Một “dân buôn bán” ngay thẳng như vậy có thực sự tốt không? Tôi tiêu cực nhìn anh tôi, kỳ thật anh tôi chỉ đang nói giỡn thôi, không thật sự muốn đem Thẩm Thanh Nhụy bán đi.
“Được rồi, ngươi dẫn chúng ta đi gặp người bị giam giữ, Chúng ta sẽ làm công tác tư tưởng, để cô ấy cam tâm tình nguyện ở lại làm con dâu của ngươi.” Anh tôi trộm nháy mắt với tôi.
Anh tôi đây là muốn gặp mọi người trước, để đảm bảo bọn họ vẫn còn sống sao.
Trưởng thôn dựa điếu cày sang một bên, cười lạnh nói:" có thể...!đến...!Ta sẽ dẫn các ngươi đi xem."
Hắn chống gậy, run rẩy bước ra khỏi ngôi nhà sàn, dẫn chúng tôi đến ngọn núi phía sau.
Nơi này quá nham hiểm, dẫm chân xuống sẽ làm những con sâu bọ ở đây chạy toán loạn, là nơi trời sinh đã được chế tác làm thuốc, và côn trùng.
“ Trong thôn trại của các ngươi có Vu Sư hàng dược không?" Tôi hỏi.
Trưởng thôn liếc mắt nhìn tôi "Có...!nhưng ở đây hơi đặc biệt chút...!Hầu hết các Vu Sư hàng dược ở nơi này đều là những người ngoài nhập cư trái phép đến đây, ở đây ẩn thân, sau đó được dân làng cứu trợ, cho nên đã truyền lại rất nhiều kỹ năng cho người có duyên ở trong thôn, hiện giờ Vu Sư hàng dược ở trong thôn có khoảng người!"
Hắn cười tủm quay đầu lại, nhắc nhở tôi:" một cô gái có âm khí nặng như ngươi, rất dễ dàng chêu chọc những thứ không tốt, ngươi phải cẩn thận.....!"
Tôi một lòng muốn giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt, sau đó mang theo người của Thẩm Gia rời đi, nhưng lại không nghĩ tới, trưởng thôn đưa chúng tôi đến một " nhà tù" sâu trong rừng.
Xa xa tôi ngửi thấy mùi thuốc, ở cánh rừng này tràn ngập hơi thở thối rữa, anh tôi nhíu mày, cắn đồng phù, không vui nói: "Lão đại, không phải những người bị thương, ngươi đều vứt xác ở nơi hoang vu này chứ?"
" Haha...!các ngươi tự mình xem không phải sẽ biết sao....!" Trưởng thôn chỉ tay về phía trước, tôi nhìn thấy một khoảng trống xanh rờn giữa những cái cây...
" Thứ gì đây? Nước? Hay là đầm lầy?" Anh tôi cau mày hỏi.
Tôi bước nhanh hai bước, vòng quanh một gốc cây cổ thụ, thấy trong nước có một cái ao đá nhân tạo, bên trong có màu xanh lá ghê tởm.
Trên đó nổi lên những cành cây khô, xác chết và lá rụng, trông giống như một cái ao đang hư hỏng, rêu phủ đầy, chỉ còn lại một ít nước.
Bên trong có rất nhiều thân cây, mỗi thân cây đều trói một người, cứ như mà ngâm mình trong hồ nước kinh tởm này!
Tôi từ đáy lòng tức giận, đè lại hoả khí nói: "Trưởng thôn, thời đại nào rồi, ngươi dùng loại hình phạt này, không sợ pháp luật sao?"
"Pháp luật? Haha, ở đây pháp luật cũng chẳng quản đến...!Tuy rằng nước trong ao có chút độc hại, nhưng đối với dã thú xung quanh lại có tác dụng bảo vệ, mới không để bọn họ bị gặm đến không còn xương cốt"!.
Trưởng thôn thẳng thắn nói
"Không được! Mau chóng vớt lên cho ta đi!" Tôi giận dữ nói.
"Ha ha...!Chuyện này còn phải chờ ngươi hoàn thành điều kiện..." Trưởng thôn cười gian xảo.
Tôi bước về phía trước vài bước, đi đến đỉnh ao, nhìn phía dưới hét lên:" Thẩm Thanh Nhụy, ngươi còn sống không?"
Hét lên vài tiếng, Thẩm Thanh Nhụy từ từ tỉnh lại, cô ấy mê mang con mắt liếc tôi một cái, ngạc nhiên nói: "Mộ Tiểu Kiều...!ngươi, ngươi sao có thể....!"
Anh tôi nói: "Làm sao? Cảm động rồi đúng không? Chúng ta thật sự đến để cứu ngươi....!nhưng đã dùng ngươi để thương lượng....!lão nhân này thiếu con dâu, ngươi gả đến đây, đảm đương vai trò đó, thế nào?"
“Câm miệng!!” Thẩm Thanh Nhụy tức giận muốn chết
Cô ấy tức giận hét lên: "Mộ Tiểu Kiều! Ngươi chỉ cần phái người khác đến là được, ngươi tự mình đến đây làm gì? Đây là một âm mưu!"
âm mưu?
Vừa dứt lời, trưởng thôn ở sau lưng tôi đột nhiên đẩy vai tôi một cái, một chân tôi dẫm lên thành.
Lão nhân khốn nạn này!
Trong phút chốc, tôi nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, hai đoá hoa sen nhỏ hiện lên dưới chân, cho phép tôi tạm thời ổn định thân hình!
“Lão nhân chết tiệt, ngươi muốn làm gì!” Anh tôi rút dùi cui điện ra, chuẩn bị đánh chết lão nhân hỗn đản kia.
Phía sau khu rừng, xuất hiện một vài người mặc trang phục dân tộc, bọn họ đều dùng vải đen che mặt, trong đó có một thân hình cao lớn, tôi ẩn ẩn có cảm giác quen thuộc --- tôi đã gặp người này ở đâu?
Thẩm Thanh Nhụy ở trong ao kiệt lực quát:" những người này là hàng dược sư, nhiều năm trước đã chạy nạn khỏi Nam Dương, đến chỗ này mai danh ẩn tích, cái gì mà con dâu trúng hàng dược, thỉnh pháp sư của Thẩm Gia đến trừ tà chữa bệnh, đây đều là kế sách của bọn họ!"
" Nữ nhân kia căn bản bị bọn họ hại chết, chỉ gài bẫy người của Thẩm Gia ở chỗ này thì mới thu hút được ngươi đến!"
Thu hút tôi? Thu hút tôi đến để làm gì?
Anh tôi tay cầm dùi cui điện, chỉ vào người đàn ông cao lớn bịt mặt kia, hỏi:" lão tử ta hình như đã từng đánh nhau với ngươi! Mẹ kiếp, Ngươi là ông chủ của cửa hàng tiện lợi kia sao? Cấp cho Chu Hơi Thị, bà nương kia tụ tập quỷ khí, kết quả bị chúng ta thu thập, có thể nha, cái âm mưu lớn như vậy, hẳn là kế hoạch nhiều năm!"
" Khó trách Chu Hơi Thị dám bỏ trốn, vì cô ta biết, còn rất nhiều người hoàng triều vì cô ta mà bán mạng, cho nên mới to gan lớn mật như vậy, đúng không? Chết tiệt! Thời đại nào rồi!"
Tôi đem manh mối trước kia liên kết lại với nhau.
Là một thành viên của hoàng tộc, Chu Hơi Thị đã chống lại sự xâm lược của các chủng tộc ngoại bang và trở thành một anh hùng vào thời điểm đó.
Nhưng quỷ hồn của Chu Hơi Thị bám vào đầu, bị những người sống sót còn lại mang đi.
Thế giới hỗn loạn, sông núi nhuốm máu, số lượng tàn sát quá lớn khiến quỷ của minh phủ bị hỗn loạn vì hoạn lạc, cho nên Giang Khởi Vân đã quy định phạm vi hoạt động của cô ấy, để cô ấy trấn định quỷ hồn tu thành quỷ tiên, hơn nữa còn cho cô ấy một thời gian nhất định.
Con cháu của hoàng triều ở hải ngoại sinh hoạt, nhiều năm trước đã từ biên giới lẻn vào khu vực “ không ai quản lý ” này, hơn nữa còn đi lên phía bắc để đi tìm kiếm nơi chôn cất mà tổ tiên đã để lại.
Mãi cho đến mười năm trước, một số đồ vật chôn cất với pháp chú đặc biệt từ trong mộ chảy ra, mới dần dần chiếm lấy.
Chu Hơi Thị kiêu ngạo là bởi vì cô cảm thấy mình đã chết nhiều năm rồi, vẫn có người và quỷ đi theo, cô ấy cảm thấy mình vẫn còn chút tư bản cho nên mới sốt sắng muốn thành lập một căn cứ.
Ngoài Tam giới, không trong Ngũ hành.
Lưu vực sông Mật Giang là một thế giới song song bị các vị thần lãng quên, cô ấy tính toán đưa những quỷ hồn này đến chiếm đất làm vương, không cam lòng đến Minh Phủ chuộc tội luân hồi.
Mục đích của cô ấy đã được tiết lộ ngay lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt!
“… Công chúa điện hạ của chúng ta, ngài ấy cần thân thể của ngươi.” Người đàn ông đeo mặt nạ cao lớn nói, hắn giơ lên họng súng tối đen trong tay chĩa vào người tôi
- ------------------.