Dịch: Vi Vu
Bởi vì lo lắng, nên tôi đã quên cuộc đánh cược " kiên trì" với Giang Khởi Vân, mấy ngày nay anh ấy không có nửa thời gian dành cho tôi, tối còn phải học chăm sóc hai đứa nhỏ, tôi thật ngạc nhiên với biểu hiện của anh ấy, cũng thật vừa lòng.
Vốn dự định đêm nay có thể yên ổn trò chuyện, tôi cũng muốn kiểm tra xem anh ấy có bị thương hay không, nhưng khi Thiệu Nhất Hàng gọi, tôi lại có chút lo lắng.
Chúng tôi đến đế đô không phải chỉ để gặp mặt đại trưởng lão thôi sao,mục đích đang ở trước trước mắt, khó tránh khỏi có chút kích động không yên.
“...!Bình tĩnh đi, em là thê tử của ta, có gì mà căng thẳng.” Giang Khởi Vân cúi đầu nhìn U Nam đang nắm chặt vạt áo anh ấy ngủ, cười cười nói: “Lúc em kêu tiểu đồng tử chuyển lời, khí thế ở đâu ra vậy?"
" Không giống nhau....!Lúc nói chuyện với anh em không sợ, nhưng khi nói chuyện cùng các nhân vật lợi hại, em sẽ có chút căng thẳng!"
Nghe tôi nói không sợ anh ấy, anh ấy cong môi cười cười, đưa tay nhéo cằm tôi, nói:" không sợ là được rồi......!Biết giả không nói, lời giả không tin, thu liễm mũi nhọn, cùng với trần thế, vạn vật siêu nhiên, đạm bạc không muốn, đây mới là hành vi của người khôn ngoan!"
" Một Đại Tôn Thần đã nói: tức vì tiên sau, đương vì hiền trợ, thứ em nắm trong tay không khác gì Thái Miếu Xã Tắc của nhân gian, nên không phải căng thẳng sợ hãi."
Đây có được xem như lời cổ vũ không? Tôi thấy anh ấy nói nhẹ nhàng bâng quơ, một chút cũng không thấy quan tâm gì cả
Đương nhiên anh ấy có tất cả các tư bản bễ nghễ của nhân gian, cho dù nhân gian có cường đại đến đâu, cuối cùng cũng phải về dưới tay anh ấy
"Chuyện này, ngày mai em và Lâm Ngôn Hoan sẽ đi cùng nhau!"
" Ừm"
"...!Sao anh lại bình tĩnh như vậy?"
“ Em cho rằng ta không bình tĩnh sao?” Anh ấy nhìn tôi cười.
Bởi vì giữa tôi và anh ấy còn có tiểu gia hoả U Nam nằm ở đó, nên không thể ôm nhau ngủ, nhưng anh ấy lại đưa mặt qua hôn lên mi mắt của tôi, làm tôi có cảm giác bình yên tĩnh lặng.
Trời còn chưa sáng, tôi đã đứng ở đầu hẻm chờ Lâm Ngôn Hoan.
Hắn đổi sang một chiếc xe bình thường, từ từ dừng lại trước mặt tôi.
"Đi thôi, Tiểu Kiều."
Ừm, đi thôi.
Lâm Ngôn Hoan làm việc luôn cẩn thận, hắn yêu cầu tôi đúng năm giờ phải đến để tránh tai nạn trên đường, bảy giờ xe đã được lái vào bãi đậu xe ngầm trong khu hành chính.
Nơi này quả thật là một chỗ công sự ngầm, có những còn đường rộng rãi, thang máy đặc biệt, cùng các biện pháp giám sát và an ninh nghiêm ngặt, cho thấy nơi này là nơi những người có địa vị phi thường làm việc.
" Kỳ thật, sau khi chuyện của Tư Đồ Gia qua đi, thông tin về cô và gia đình của cô tôi đã đưa đến đây rồi, cũng trực tiếp một lần giáp mặt đề cử cô, nhưng việc này có quan hệ trọng đại, đại trưởng lão không muốn có một tư đồ gia khác xuất hiện, cho nên muốn đích thân trông thấy cô!"
"Vậy tôi có cần giới thiệu sơ qua về bản thân không? Tôi không biết nên nói cái gì..."
" không quan trọng, họ hỏi gì, cô cứ trả lời cái đấy là được....!nếu câu trả lời không hoàn hảo, tôi sẽ ở bên cạnh giúp cô bổ sung thêm là được!" Lâm Ngôn Hoan chỉnh lại cà vạt
Ngay sau đó chúng tôi được đưa đến một cái sân bên trong, phong cách ở đây thật cổ xưa, cổ kính và đơn giản, khó có thể tưởng tượng ra một nhân vật quan trọng như vậy lại làm việc trong một cái sân mộc mạc.
Lúc nhìn thấy nhân vật quan trọng này tôi có chút căng thẳng, hắn không hăng hái, tinh thần sáng láng như trên TV mà ngược lại, thần sắc có chút mệt mỏi.
Tôi sẽ tạm thời gọi đối phương là " lão tiên sinh", hắn nhìn tôi, rồi nhìn Lâm Ngôn Hoan nói:" tên tiểu tử này, ngươi giới thiệu một tiểu cô nương làm cố vấn đặc biệt, có phải có tâm tư gì không?"
Lâm Ngôn Hoan cười nói: "Đương nhiên là có tâm tư rồi, hấp thu bài học của Tư Đồ Gia, ta tình nguyện cùng một tiểu cô nương không tham gia sâu vào thế giới giao thiệp....!Ít nhất tiểu cô nương dùng tâm kế không bằng ta!"
“Hừ… Mộ Tiểu Kiều, ngồi đi.” Lão tiên sinh gật đầu với tôi
Lâm Ngôn Hoan nhìn tôi khẽ gật đầu, để tôi ngồi xuống.
“Ba của ngươi gần đây mỗi tỉnh thành đều đi nghiên cứu, ngươi hẳn là đã lâu rồi không gặp hắn, đúng không?" Lão tiên sinh hỏi Lâm Ngôn Hoan.
" Đúng vậy, ba ta đều bận đến không có thời gian cho gia đình, chuyện trong nhà cũng mặc kệ!" Lâm Ngôn Hoan cười nói
" có đứa con ưu tú như ngươi, hắn yên tâm thực sự....!ta cảm thấy người đáng tin nhất trong nhà ngươi, không phải là ba ngươi, mà là ngươi....! năm sau, tiểu tử ngươi có hứng thú ngồi ở vị trí này không?"
"Không." Lâm Ngôn Hoan nhàn nhạt nói: "Vị trí này quá mệt mỏi, ta cũng muốn giống như Tiểu Kiều, an phận ở một góc, bảo vệ người nhà!"
Hắn đem đề tài dẫn đến người tôi, lão tiên sinh cũng thuận lý hỏi tôi: "Mộ Tiểu Kiều, chuyện của ngươi ta đều biết hết, bao gồm hai đứa nhỏ....!Đừng căng thẳng, ta chỉ quan tâm một chút thôi...!Còn có một cái rất Vấn đề thực tế, nhiệm kỳ của một cố vấn đặc biệt nói chung là mười năm, trong vòng mười năm, khi quốc gia cần ngươi, ngươi phải tận lực đóng góp trí tuệ và trợ giúp.
Ngươi có thể...!có thể an ổn ở lại mười năm không? "
Tôi hơi sững sờ, ý hắn là gì?
Lão tiên sinh này là sợ tôi lãnh tiền lương xong không làm việc sao?
Hay là sợ tôi đi theo Giang Khởi Vân đến một nơi khác tiêu dao tự tại, bỏ gánh giữa đường, đúng không?
“Chuyện này, tôi có cần phải hứa không?” Tôi nhìn Lâm Ngôn Hoan
Hắn cười nói: “Lão tiên sinh sợ cô gặp áp lực trong công việc, chạy đi sống ẩn dật, đến lúc đó chúng tôi sẽ không biết đi nơi nào tìm cô!"
Tôi nhanh chóng lắc đầu nói: "Không đâu, gia đình, người thân của tôi đều ở nơi đây, tôi còn có thể chạy đến chỗ nào sống ẩn dật? Đừng nói là mười năm, có lẽ đời này tôi sẽ không chạy loạn."
——Bố và anh trai tôi vẫn ở đó, trừ khi bọn họ...!Bọn họ không còn nữa.
Lời này, tôi không nói ra.
Lão tiên sinh nhân hậu hơn tôi nghĩ, hắn hỏi một số vấn đề không nặng không nhẹ, cũng không hỏi han về chuyện " phu quân" của tôi.
" Bối cảnh của Mộ Gia cần được tẩy trắng, cái này không cần ta nhắc nhở, Ngôn Hoan ngươi tự hiểu!" Lão tiên sinh nói.
Lời này nói cho tôi nghe, nhưng lúc này cũng là đề tài đưa ra bàn bạc.
Từ trong sân nhỏ đi ra, Lâm Ngôn Hoan cứ nhìn tôi: "Không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, đúng không?"
"...!Kỳ thực cũng không dễ dàng, tôi cảm thấy lão tiên sinh cái gì cũng biết."
"Không phải tôi đã nói rồi sao, tại thượng vị giả, hiểu biết so với cô tưởng tượng nhiều hơn nhiều.....!đi, tôi đưa cô trở về, một thời gian sau, chờ nhận lệnh là được!"
Tôi chỉ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ về nhà có thể khoe khoang với anh mình
“ Gia chủ đã về rồi ạ.” Vừa bước vào sân, tổng quản Thẩm Gia ngồi ở chính điện vội vàng đứng lên chào hỏi.
Tôi sửng sốt, đệ tử nội môn của Thẩm Gia đến đây?
Nhìn một vòng, không thấy Thẩm Thanh Nhụy đâu, tôi nhíu mày, hỏi: " Sao lại thế? Thẩm Thanh Nhụy hiện giờ còn dám tùy hứng làm bậy sao?"
Tổng Quản Thẩm Gia có chút khó xử, vội vàng giải thích: "Gia chủ, không phải Thẩm Thanh Nhụy cố ý không đến, mà là...!cô ấy không thể đến."
"không thể đến?"
Anh tôi ngồi trên ghế chính hừ lạnh một tiếng:".....!xứng đáng."
Xứng đáng?
" Thẩm Thanh Nhụy đã sảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi.
Anh tôi chế nhạo:" Sảy ra chuyện cái gì, gây hoạ đối với.....!"
- ------------------.