Dich: Vi Vu
“Đổi đi, dù sao các ngươi cũng đều là người thượng lưu trong xã hội, có rất nhiều tiền.” Tôi đối với hắn cười nói.
Hắn bất lực thở dài, lắc đầu nói: "Tiểu Kiều muội muội, ở nhà của ngươi, cũng chú ý tới Phong Thủy như thế này sao?"
"...!Đối với chúng ta mà nói, những thứ này không cần quá để ý, nhưng chúng ta đã quen rồi, tự tay bày biện, cũng sẽ chú ý một chút....!Hơn nữa, có một số đồ vật phong thủy, không nên đặt linh tinh!"
" à, được được, ngươi nói cho ta, bóng đèn này bị làm sao....!" Thiệu Nhất Hàng tỏ vẻ đầu hàng.
"Số lượng, một cái đèn tường, một cái đèn bàn, một cái đèn trần..." Tôi chỉ vào bên trên
Thiệu Nhất Hàng ngẩng đầu, sắc mặt tái xanh, mắng: " chết tiệt....!muốn tà hồ đến vậy sao, nhiều hơn hai con số cũng sẽ phạm vào cấm kỵ?"
Đèn trần là một loại đèn trang trí, ở giữa có nhị hoa, mỗi nhị hoa là một bóng đèn nhỏ hình quả trám.
" Chính xác mà nói, dính chút Nhị, Năm cũng sẽ thúc đẩy sát khí....!Tháo đèn tường, tháo đèn trần, và di chuyển bể cá, tạm thời đừng sử dụng phòng game này, để sang năm là ổn!"
" Được rồi, ta đã cố gắng nói hết những vấn đề mà mình biết cho ngươi nghe rồi, tin hay không, tự ngươi suy xét.....!Nói đến Phong Thủy không tin, cũng không thể không tin, nguyên nhân bên trong, nhân tố bên ngoài, nhân duyên nghiệp chướng, kết hợp lại ở bên nhau.....!Rất dễ sảy ra sai sót!"
Hắn thở dài nói:" ba ta mấy tháng nay không có ở nhà, mấy tháng nay ta lại ở bên ngoài thực hiện dự án viện dưỡng lão đặc biệt đó, chỉ có mẹ ta một mình ở nhà.....!miên man suy nghĩ, cho nên mới để Kỳ Khả Hân lợi dụng...!cũng là trách ta, haizzzz!"
Ngữ khí của hắn, tựa hồ như đối với mẹ rất hiếu thuận, tôi ân cần nhắc nhở:" Thiệu tổng, mẹ ngươi, để ở phòng cách ly là tốt nhất...!"
Hắn nhíu mày: "Tại sao? Có đạo lý nào để mẹ nằm ở bệnh viện là tốt nhất? Bà ấy đã đủ vất vả đáng thương rồi, chờ đến lúc ba ta về hưu, những nữ nhân bên ngoài đó, hẳn là sẽ bị đuổi đi, đến lúc đó, ba và mẹ ta có thể làm bạn đồng hành dưỡng não!"
Tôi lắc đầu, chỉ sợ hy vọng này thật mong manh.
Trong truyền thuyết của làng Hoàng Đạo, tất cả những thôn dân ăn xác chết đều bị trúng vào một tà pháp nguyền rủa, điên cuồng ham mê xác thịt đồng loại, cuối cùng hàm răng và xương cốt đều có đốm đen.
Giang Khởi Vân nói đó là một loại lệ khí hình thành nên chú oán, đến chết cũng không thể hoá giải, thậm chí biến thành quỷ hồn rồi vẫn muốn ăn thịt người chết, đây được gọi là một dạng biến thái song song về tâm sinh lý.
Cái đói đã khiến những ý nghĩ xấu xa của họ trở nên hấp dẫn, trở thành điều đương nhiên, tâm lý đám đông đã làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của bọn họ, làm cho bọn họ năm lần bảy lượt mở miệng ra ăn thịt đồng loại.
Cái này sẽ thành nhập ma.
Vẻ mặt của Thiệu phu nhân lúc ăn mỹ phẩm....!Gần như phát điên.
Giống như một người nghiện ma túy, không thể cai được.
Tôi không muốn đả kích Thiệu Nhất Hàng nên chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở:" cái gọi là bí thuật mỹ dung, sẽ làm cho con người nảy sinh tính ỷ lại, ngươi cũng đã nhìn thấy mẹ ngươi, thần kinh không được bình thường, nếu bà ấy rời khỏi bệnh viện, sẽ bị những người xa lạ kích bác đến dễ dàng phát bệnh, vẫn nên cẩn thận, đừng nghĩ mình tốt với bà ấy, rồi cuối cùng lại hại bà ấy!"
Thiệu Nhất Hàng nhíu mày, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào tôi.
"...!Thật ra ngươi biết rất nhiều chuyện, phải không?"
"Không nhiều, nhưng ta biết một số điều trong vòng tròn của chúng ta...!Ta có lòng tốt khuyên bảo ngươi, ngươi có thể nghe hoặc không nghe, tự ngươi lựa chọn, hy vọng ngươi có lựa chọn đúng!"
Thiệu Nhất Hàng đưa tôi về con hẻm nhỏ, anh tôi đang nhìn theo xe của Lâm Ngôn Thấm rời đi..
Tôi và anh tôi đứng trong hẻm nhỏ, nghiêng đầu nhìn nhau.
"Mộ Vân Phàm, Mộ tiểu gia, đã lâu không gặp anh.
Cuộc sống ở nhà mẹ vợ tương lai chắc hẳn là rất dễ dàng? Lần này trải nghiệm một phen được ở rể, sao, vui chứ?"
Tôi nhướng mày nhìn anh tôi
Người phương nam chúng tôi hầu như không dùng khăn quàng cổ cho mùa đông, nhưng đây lại là trời giá lạnh phương bắc.
Gió thổi như một con dao, thổi vào cổ áo khoác của tôi
Anh tôi quàng một chiếc khăn lớn quanh cổ, không cần hỏi cũng biết đó là Lâm Ngôn Thấm cho anh ấy --- anh tôi làm sao dám mua một chiếc khăn quàng cổ xa xỉ như vậy được?
Anh tôi vừa nhíu mày, vừa kéo chiếc khăn quàng cổ ra.
" ai da, ca ca mới đi có vài ngày,mà tiểu mỹ nhân của nhà chúng ta đã ghen rồi....!" Anh tôi cười hì hì, ôm lâý bả vai của tôi.
Liên kết huyết mạch, giống như chiếc khăn quàng cổ này vậy, gió lạnh và tuyết có thể giữ lại một chút độ ấm cho cơ thể.
“Hôm nay em phải nấu cơm cho anh.
Mấy ngày nay toàn ăn đồ Tây do Thấm nha đầu làm, anh đã bị đói đến gầy rồi đây này!” Anh tôi đáng thương nói.
Tôi cười: "Được rồi, dù sao anh cũng đã bị tống cổ, chỉ cần có đậu hũ là được."
"Anh muốn ăn thịt viên và đậu phụ nhồi."
"Hừ."
"...!Tiểu Kiều, sao em lại thất thần như vậy? Giống như đang suy tư gì đó....!cãi nhau với chồng sao?" Anh tôi ghé sát vào mặt tôi, rồi nhìn chằm chằm.
Ha ha...!tôi đột nhiên cười lên hai tiếng.
Đêm nay, lúc Giang Khởi Vân đến....!Haha
" Tiểu Kiều, em bị đụng đầu vào đâu hả? Tại sao lại kỳ quái như vậy?" Anh tôi ngạc nhiên nhìn tôi.
" Đêm nay anh sẽ biết!"
Chúng tôi quàng khăn vào cổ, cùng nhau quay về, lúc đến sân, anh tôi chợt khựng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi ngược lại.
Anh tôi cong môi cười, khuôn mặt tuấn tú mang theo sự trưởng thành của nam nhân.
"Tiểu Kiều, cho dù chúng ta có người yêu thì vẫn có những con đường chỉ có anh em chúng ta mới có thể cùng nhau đi!"
"...!Trên đời này chỉ có em cùng huyết mạch với anh"
Tôi hơi choáng váng.
Những lời này, tôi đã nói với mình từ lâu.
“Được rồi ~ không cần lừa tình, cũng không cần lấy lòng em...!Lâm tiểu thư tốt như vậy, về sau cô ấy được gả về đây, em cô chồng là em đây, sẽ không bắt nạt cô ấy, đúng không?" Tôi cười nói.
" hừ hừ.....!ai nói với em như thế!" Anh tôi cười.
Làm dịu cái bụng của anh tôi sau khi được ăn đồ Tây vài ngày, tôi đi tắm rửa thay quần áo, trải ga giường gấp chăn, dâng hương thanh tịnh!
Hừ hừ, hừ, hừ, bình tĩnh chờ Giang Khởi Vân đến!
Ban đầu, giờ Tý anh ấy mới đến đây, nhưng càng về sau anh ất càng đến sớm, dù sao tôi cũng không muốn phục vụ mọi người, anh ấy đến đây, đều tắm rửa thay quần áo xong rồi mới đến, thường thì sau chín giờ anh ấy sẽ xuất hiện.
Lúc Anh ấy đến,, nhíu mày cười nói: "Mộ Tiểu Kiều, em muốn làm gì?"
"Tối hôm qua anh đã đồng ý rồi Dù em đưa ra bất kỳ điều kiện gì, anh cũng phải thực hiện" Tôi nghiêm túc nhìn anh ấy
Anh ấy cười cười: " hà tất gì phải lao lực như vậy, ở bên gối không phải càng có hiệu nghiệm hơn sao? Còn muốn đánh cược với ta.....!Em thật dại dột!"
"Tóm lại anh đã đồng ý rồi!"
“Được rồi, nói.” Anh ấy thong thả ung dung ngồi xổm lên giường, mặt mày mang theo nụ cười nhàn nhạt nói:" ta muốn xem, em muốn làm gì!"
“Anh đợi đấy!” Tôi háo hức mở cửa chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc tôi ôm một quả bí đao nhỏ được bọc kín mít chạy về, nhìn Giang Khởi Vân cười nói:" Đêm nay cho hai tiểu tổ tông ăn sữa, thay tã, và rủ ngủ, phiền anh tự tay làm nha, Đế, Quân, Đại, Nhân,.....!"
- ------------------.