Hắn muốn làm gì? Con người Bạch Vô Thường quá khó để nghiền ngẫm, vừa chính vừa tà, làm người khác không thể đoán ra tâm tư của hắn.
Tôi cố gắng cử động các ngón tay của mình, trêи cổ tay lại truyền đến một cổ lạnh lẽo — là Bạch vô thường, hắn cầm cổ tay của tôi.
Làm gì? Hắn muốn kéo tôi, đem tôi ném vào một cái giếng sao?
Tôi sắp phát khóc, nhưng đôi mắt lại không mở ra được, đây có phải là bị hắn thi pháp không?
“Hì hì … Tiểu Nương Nương … Đừng sợ nha, đây cũng là giúp người …..” thanh âm của hắn truyền vào trong tâm trí của tôi.
Tôi cảm giác lòng bàn tay của mình hơi lạnh, đoá Ngàn Trọng Tuyết kia bị hắn triệu hoán ra, ngoại trừ đế của đoá sen lưu ly to bằng đồng xu là màu trắng ngọc bích ra, thì những thứ còn lại vẫn rất tinh xảo và rõ ràng
” tiểu nương nương, đi thôi, bên trong ly ảo cảnh rất đáng sợ …..
Hehe …..
mặc nhiều quần áo chút nha …..”
Quần áo? Quần áo là cái quái gì?!
Tôi ra sức vùng vẫy, cả người giống như từ trêи cao rơi xuống.
Cảm giác rơi xuống này làm toàn thân tôi sợ hãi, cuối cùng cũng tỉnh dậy——
Trước mặt ….
Căn phòng vẫn như vậy
Không có Bạch Vô Thường, cũng không có Tiểu Nghiệt, bên ngoài bình phong, trêи bàn Bát Tiên, không có công văn chất đầy như núi chờ đóng dấu.
Người đâu?
“Có… có ai ở đây không?” Tôi vừa hỏi, vừa nhìn ra bên ngoài thăm dò
Bên ngoài có người, đều mấy thị nữ giống như người giấy đang cúi đầu, mềm mại kính cẩn, khom lưng hành lễ với tôi.
” tiểu nương nương, xin hỏi có gì phân phó ạ?” Một thị nữ đứng đầu hỏi.
” ….
Ta ….
Ta không có gì phân phó, Thất Gia và tiểu linh miêu của ta đâu?” Tôi cảnh giác hỏi.
” thất gia đã về Minh Vương Thiên Tử Điện, còn tiểu linh miêu của người đang chơi đùa ở bụi hoa bên ngoài, ….
Trước tiên người uống chén trà ổn định tinh thần đi, sao lại hoảng hốt như vậy …..” Thị nữ nhẹ giọng nói
” Ừm …..
Được…..” Tôi nghi ngờ nhìn bọn họ, một thị nữ đứng cuối cùng lập tức xoay người đi ra ngoài pha trà, lúc cô ấy vừa bước vào, bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên ngã xuống
Đầu của cô ấy–
Một khúc xương trắng xuyên qua đầu cô ấy, rơi khỏi cơ thể …
“ Ai da… sao lại bất cẩn như thế…” Thị Nữ đứng đầu vội vàng lao ra đỡ cô ấy dậy, hai người còn lại ôm đầu cô ấy, đem cái xương cốt màu trắng kia cắm lại cổ cô ấy.
Trái tim tôi kinh hoàng — quả nhiên họ là người giấy
Đây là thật sao? Tôi biết có một số thợ thủ công cao siêu, có thể làm ra người giấy sinh động như thật, lại được Tiên Gia Minh Phủ điểm hoá, liền trở thành một thân thể tươi sống.
Tôi lùi lại vài bước, phía sau lưng đập vào bức bình phong.
Thị nữ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn tôi cười nói:” tiểu nương nương, đừng sợ …..
Chúng ta ….
Đều như vậy”
Cô ấy vừa nói, vừa rút đầu mình ra
” Ah …… Tiểu Nghiệt,”.
Tôi chạy vào bên trong, chuyện này không thích hợp, nơi này nhất định không phải là Âm Cảnh Thiên Cung.
Bạch Vô Thường nhất định đã thi pháp với tôi, hẳn là muốn doạ tôi sợ?
” Tiểu Nghiệt, Tiểu Nghiệt?” Tôi mở cửa sổ ra, bên ngoài cửa sổ là một mảnh lớn hoa mạn châu sa, Tiểu Nghiệt đang ở giữa bụi hoa làm cái gì.
” Tiểu Nghiệt, ở đây không đúng lắm, chúng ta mau đi thôi!” Tôi trèo lên chiếc giường long phượng cạnh cửa sổ.
Tiểu Nghiệt sốt ruột nói:” sao người lại nhiều chuyện như vậy! Ta còn phải tìm cái ăn”
“Ngươi ăn cái quái gì vậy! Ngươi không phải đã……-” Ngươi đã được liệt vào Thanh Hoa Trường Nhạc giới, còn có thể ăn cái gì nữa? Huống chi ở Minh Phủ này có cái gì có thể ăn?
Tiểu Nghiệt ngậm một mảnh trắng trắng ngẩng đầu lên, tôi nhìn nhìn, đó là một cánh tay, đang đeo một chiếc vòng của nữ nhân ….
Tôi ngây người, Tiểu Nghiệt ném cánh tay lên giuờng Long Phượng, lắc đầu nói:” thi thể chôn dưới hoa, ăn thật ngon …”
Không đúng, tiểu nghiệt không ăn cái này.
Đây không phải là Âm Cảnh Thiên Cung mà trước đây tôi đã từng ngủ.
Tôi cất bước chạy ra bên ngoài, bên ngoài rèm hạt, một đám thị nữa rút đầu xuống xông đến, một đám trụi lủi cái cổ giống như chém đầu, đưa tay kéo lấy tay tôi …..
” Tiểu nương nương …..
Người không thể chạy loạn, nơi này rất nguy hiểm …..
Người cứ ở trong này, trong này rất an toàn, cần gì cứ kêu chúng ta là được”.
Trời ơi, các ngươi một đám thị nữ không đầu ở bên cạnh, còn nói nơi này an toàn? Nếu tố chất tâm lý của tôi kém, bị doạ đến hoảng sợ thì phải làm sao.
Lần trước ở quê, đã bị người giấy Dì Trương doạ cho ngất xỉu, lúc đó là thời kỳ sau của mang thai, nên thân thể gánh nặng hơn rất nhiều, hiện giờ cũng không có nhiều cấm kỵ như vậy
Tôi trực tiếp đẩy hai thị nữ sang một bên, vội vàng nhéo ngũ hành hoả quyết,:” cút ngay, nếu không ta sẽ thiêu chết các ngươi”.
Những thị nữ này cũng bị doạ sợ rồi, vội vàng ôm đầu xếp thành hàng đi ra ngoài.
Tôi nhìn bọn họ đi rồi, mới quay đầu lại nhìn căn phòng, Tiểu Nghiệt vẫn đang gặm nhấm cánh tay kia.
Chiếc vòng tay ấy có chút quen thuộc …
Nó ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: “Thi thể này được chôn ở trong vườn hoa, có phải là thê tử của đế quân đại nhân không? Hừ …..
Nhiều năm như vậy, ngài ấy không chỉ có một mình người là thê tử, đúng không? Nói không chừng người chết được chôn ở dưới hoa viên để làm phân bón ấy chứ? Khó trách một mảnh hoa mạn châu sa này lại tươi tốt đến vậy.”
Nó vừa gặm nhấm vừa nhìn vào tôi, ánh mắt kia …..
tưa hồ như muốn hỏi tôi, khi nào sẽ trở thành phân bón cho hoa.
“Đây hẳn là ảo cảnh?” Tôi lùi lại, lẩm bẩm nói.
Tôi như cho chính mình thêm can đảm, ánh mắt lãnh đạm của Tiểu Nghiệt làm ngực tôi phập phồng.
Nó, …..
Nếu nó muốn, nhất định có thể lao vào cắn tôi.
Tôi mở cửa chạy, ngoài cửa là sân, tôi vừa bước tới cửa, khung cảnh bên ngoài lập tức trở nên đen tối.
Không thể nhìn thấy cái gì, không thể nhìn thấy cái gì.
Ngũ hành hoả quyết nhéo không được, ánh lửa chợt loé liền bị dập tắt, niệm bảo cáo cũng không thể truyền đạt, căn bản không có tiểu quỷ sai và thất bát gia đến giúp tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu …..
đừng lo lắng, Mộ tiểu kiều, ngươi chưa chết, đừng hoảng sợ
Cho dù có chết cũng không sợ, vãng sinh bất diệt huyết chú vẫn còn khắc ở ngực của tôi, cho nên không cần quá lo lắng sẽ quên mất anh ấy.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, bạch vô thường siết chặt cổ tay tôi, làm trong tay tôi hiện lên đoá ngàn trọng tuyết
Tôi giơ tay lên trong lòng mặc niệm chú ngữ, một đoá sen nho nhỏ hiện ra, một ánh sáng mỏng manh chiếu sáng một vùng nhỏ trước mặt tôi.
Là một nơi đầy tuyết.
Không có gió, nhưng lại có bông tuyết không ngừng rơi xuống.
An tĩnh, tịch liêu
Ngoài ra, còn có một mảnh trống trải, gần như ….
Hư vô.
Nơi này hẳn là trong ảo cảnh? Vậy tôi nên chạy hướng nào? Bốn phương tám hướng đều trống trải, biển báo cũng không có.
Bạch Vô Thường đưa tôi đến nơi này là có mục đích gì?
Tôi bước lên một bước, chỉ một bước, lập tức cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, tên này, kêu tôi mặc nhiều áo, vậy ngươi cũng phải cho ta quần áo chứ! Thật lạnh.
Dưới ánh sáng của Ngàn Trọng Tuyết, tuyết xung quanh dường như nổi lên ánh sáng, cách đó không xa, xuất hiện một bóng người…..
Dịch: Vi Vu
——————————.