Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Chồng Ta Là Quỷ Vương

chương 491: chương 491

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thanh vân là một ngôi đền có hơn năm lịch sử, nơi này có những đồ vật được hoàng gia ban tặng, toàn bộ đạo quán này tuy rằng nhỏ, nhưng một viên gạch, một viên ngói, một cánh cửa đều nói lên địa vị lừng lẫy của nơi này.

Bởi vì nơi này có nhân tài kiệt xuất của Phương Bắc, lão đạo trưởng, Cô Hồng Chân Nhân cũng là một nhà lãnh đạo của tôn giáo, trước khi Tư Đồ Gia lên nắm giữ chức cố vấn, thì Cô Hồng Chân Nhân thống lĩnh một chữ ” đạo” này.

Hiện nay vị lão đạo trưởng được tôn sùng này, đã tròn một trăm tuổi, ở trong vòng tròn của chúng tôi, ngài ấy đã trở thành một lão thần tiên.

” Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, lão thần tiên, chúng ta chỉ là vãn bối thôi ……”

Anh tôi vừa mở miệng, lão đạo trưởng đang ngồi xếp bằng trêи giường khẽ cười một cái:” chớ gọi hai chữ thần tiên, sẽ làm hai tổn tu vi của bần đạo ….”

Vậy nên gọi là gì? Lão đạo trưởng? Cô Hồng Chân Nhân?

” Cứ gọi bần đạo là Cô Hồng Tử, không phải khó xử, xưng hô chỉ là một cái danh hiệu mà thôi”.

Ngài ấy tinh thần thoái mái cười nói.

Tôi chỉ xem qua một cái liền biết lão đạo trưởng này là người tu hành chân chính, trong mắt không có một tia vẩn đục

Trong nhân tướng học, lông mày là bản chất, mắt là trái tim, muốn xem nhân tâm thì lấy mặt mũi làm chủ tử.

Đạo thuật dung mạo muôn vàn, sơn y bặc mệnh đều thuộc về huyền học, người tu đạo ít nhiều gì cũng có thể hiểu được một chút

Vị đạo trưởng này, ánh mắt trong sáng, sâu sa, không có một phần sắc thái phức tạp nặng nề.

Trong Áo Tang Thương Pháp, có nói trêи trời có mặt trăng và mặt trời, hai con mắt của con người được coi là thiên địa vạn vật, trăm hình thái của chúng sinh, mắt thiện thì tâm tốt, mắt ác thì tâm hung.

Người có ánh mắt mờ mịt là người ngu xuẩn, ánh mắt tối tăm là người có số mệnh suy tàn, lão đạo trưởng này tuổi tác cao như vậy, còn là người có tai nghe mắt thấy rõ ràng, ánh mắt sáng lạn, chỉ cần điểm nay đã làm cho chúng tôi bất giác kính phục

” vậy thì …..

Gọi là Cô Hồng tiền bối, được không?” Anh tôi sờ sờ cái mũi cười nói:” chúng ta mới đến, còn chưa kịp cúi đầu bái núi, mong tiền bối thứ lỗi.”

Cô Hồng đạo trưởng, trông ngài ấy so với tuổi thật của mình phải trẻ hơn ít nhất tuổi, Thanh Vân đạo quán bây giờ vẫn là tự ngài ấy một mình quản lý, bên người ngài ấy có hai đệ tử thân cận, một người là Càn Tạo, một người là Khôn Dao, nhìn dáng vẻ giống như đều tuổi trở lên,

Tu vi của hai người này hiển nhiên là không đủ, vừa vào cửa, ánh mắt của bọn họ đã lộ ra vẻ không vui.

Lúc này, vị Khôn Dao kia mở miệng ra nói:” các ngươi cũng biết bản thân mình không có cúi đầu bái núi sao? Nghe nói các ngươi là người của Mộ Gia và Thẩm Gia ở phương nam rất có danh tiếng, cư nhiên còn có thể đánh bại Tư Đồ Gia? Hiện giờ còn ngàn dặm xa xôi vào kinh thành ….

Chẳng nhẽ lời đồn là có thật? Các ngươi muốn thay thế Tư Đồ Gia?”

Anh tôi cười nói:” vị đạo hữu này, chúng ta đến đây để bái kiến Cô Hồng tiền bối, không phải tới đây để cùng ngươi nói chuyện phiếm, trong vòng tròn, tin đồn bay đầy trời, nếu ngươi thích nghe, chờ lát nữa ta sẽ cùng ngươi tán gẫu? Dù sao tán gẫu cũng là một phương thức để tu hành, có thể mài dũa tâm trí, không nên hơi một tí là hâm mộ, ghen tị, sẽ phạm vào giới luật.”

“Ngươi–” Khôn Dao cau mày vừa định đáp trả, lại bị Càn Tạo bên cạnh trừng mắt một cái, đành phải im lặng âm thầm chịu đựng.

Tôi sợ Cô Hồng lão đạo trưởng hiểu lầm, cho nên kéo kéo tay anh tôi, ý bảo anh tôi bớt chút nóng nảy.

Cô Hồng Tử nhìn chúng tôi cười cười, tựa hồ như cảm thấy rất thú vị.

” À ….

Lão tiền bối, chúng ta muốn đến cúi đầu bái núi, nhân tiện mượn Thanh Hoa Đại điện dùng một chút …… ta cần phải niệm bảo cáo, khả năng cần chút thời gian, nhanh thì một hai ngày, còn lâu thì bốn, năm ngày, trong lúc này, yêu cần bế quan đại điện ….

Không biết có thuận tiện hay không?” Tôi thành khẩn nhìn về phía Cô Hồng lão đạp trưởng.

Ngài ấy suy tư gì đó rồi nhìn tôi nói:” tiểu bằng hữu Mộ Gia, hay là ngươi đã quy y Thanh Hoa Đại Đế rồi sao?”

Tôi gật đầu nói: ” nói là quy y nhưng thật ra đó là lòng từ bi của Thanh Hoa Đại đế, ta có một số thỉnh cầu ….

Cho nên cần phong bế đại điện để cầu nguyện”.

Cô Hồng lão đạo trưởng gật đầu nói:” đã là đồng đạo, bần tăng tự nhiên nguyện ý mở cửa ….

các ngươi đi sắp xếp việc này, phong bế đại điện ngày”.

Ngài ấy nói với hai đệ tử bên cạnh mình.

Càn Tạo vẻ mặt kính cẩn nghe theo, còn Khôn Dao kia có chút không phục..

Tôi biết vì sao cô ấy không phục —- nhất định là cô ấy nghĩ chúng tôi đang ôm đùi của Lâm Gia để nhanh chóng trèo lên.

Cho nên vừa mới ra khỏi sân, cô ấy đã quay đầu lại nói:” hai vị, nếu đã đến địa bàn của chúng ta, nên theo quy củ mà bái kiến Tam Thanh Sáu Ngự, sau đó mới đến lai lịch của tổ sư gia bốn phái?”

Anh tôi gật đầu và nói: “Đây là điều đương nhiên.

Chúng ta đến đây lần đầu, ắt hẳn là nên bái kiến chủ nhân gia, nhưng em gái của ta có chuyện gấp, cần chạy đua với thời gian, hai vị, nếu là tiền bối và chủ nhân thì nên lượng thứ, ta đi hành lễ là được rồi, còn bây giờ để em gái ta đi làm chuyện quan trọng trước đã”

Khôn Đạo cười nói:” không hổ là đại gia chủ của Thẩm Gia, chúng ta đã ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nghe nói ở phương nam, thẩm gia có cái tên cá biệt chính là thẩm gia bá đạo?”

” Còn nữa, uy danh của tiểu gia Mộ Gia như sấm dền bên tai chúng ta, nghe nói trong vòng tròn bây giờ không có mấy người dám tranh cao thấp với Mộ Gia, không phải vì Mộ Gia có tiểu gia thông minh lanh lợi, mà bởi vì Mộ Gia có một vị phu quân khó lường ….”

” chúng ta nói trắng ra vậy: nghe nói hai người đến dưới chân thiên tử, là vì đến thay thế Tư Đồ Gia trở thành nhà cố vấn đặc biệt? Vị trí này, ngoại trừ sư phụ ta ra, còn có ai có thể đảm nhiệm nữa chứ!”

” nhưng sư phụ ta không màng danh lợi, hai người tự trong lòng mình ước lượng, có thể làm cố vấn đặc biệt,hoặc thay thế Tư Đồ Gia trở thành ủy viên đời kế tiếp của tôn giáo, đây là chuyện của các ngươi! Nhưng đừng ở Thanh Vân đạo quán của chúng ta, vênh mặt hất hàm sai khiến, các ngươi không có lớn mặt như vậy đâu, biết chưa? Cư nhiên đến cửa mượn nơi để sử dụng …..

Hừ hừ, chẳng qua do sư phụ ta từ bi thôi, nếu là ta, đã đuổi các ngươi ra ngoài từ lâu rồi’.

Cô ấy tức giận nói.

” sư muội, bớt nói vài câu đi”.

Càn Tạo thấp giọng nói, sau đó quay sang nhìn tôi:” đạo hữu, trước tiên bần đạo đưa ngươi đến đại điện, để lệnh huynh trưởng đi hoàn thành nốt lễ tiết, không cần câu lệ về hình thức như vậy”

Tôi cười nói:” đa tạ đạo trưởng.”

Sớm đã biết bọn rắn độc ở đế đô không vừa mắt với chúng tôi, nhưng người thẳnh thắn nói trắng ra thì cô ấy là người thứ nhất.

Tâm tư thấp thỏm, tôi đóng cửa đại điện lại, bức tượng của thiên tôn được đặt trang nghiêm, tôi vội vàng quỳ xuống đệm hương bồ, niệm Tịnh Tâm chú.

Niệm đi niệm lại, cho đến khi tâm tình của tôi bình tĩnh trở lại

” Chí tâm quy mệnh lễ…”

Mỗi một bảo cáo đều cần một tâm thái thành kính để niệm tụng.

Ánh sáng trắng dần dần hắt lên từ đài sen, không thể phân biệt được cảnh tượng giữa ảo và thật, làm tôi nổi lên một cảm giác quen thuộc.

Đã bao lâu rồi không thấy được?

Kể từ khi Giang Khởi Vân đem Ngàn Trọng Tuyết giao cho tôi, tôi thường xuyên nhớ lại lần đầu tiên.

Khi đó, anh ấy không thường xuyên xuất hiện, tôi mơ hồ hy vọng anh ấy sẽ đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, nhíu mày, lạnh lùng thấu xương gọi một tiếng: “Mộ Tiểu Kiều.”

Chẳng sợ bắt đầu không thoải mái, trong lòng vẫn vậy, vẫn chờ mong sự dịu dàng của anh ấy

Đây là đặc tính yếu đuối của nữ nhân sao?

Cho dù có đau đớn, cũng sẽ nhịn không được mà run rẩy vài lần.

Tôi cũng sẽ nhịn không được mà muốn trượng phu của mình, đối với mình càng ngày càng dịu dàng,ôn nhu

Yêu, hận, vui, buồn, tham, sân, si, ɖu͙ƈ đều ở trong lòng bàn tay của anh ấy

Dịch: Vi Vu

——————————.

Truyện Chữ Hay