Lâm ngôn hoan lắc đầu, nhắc nhở tôi nói:” Tiểu Kiều, tôi đã dạy cô —- nói chuyện phải chú ý, đặc biệt là đối với những nhân vật cấp cao”.
“ Tôi… Tôi nên phải chú ý cái gì?” Tôi bất lực nhìn hắn
Tôi nên chú ý như thế nào? Tôi chỉ biết rằng mình đang phải cố gắng hết sức, chân thành truyền đạt những điều chưa tốt cho đối phương, để đối phương biết vấn đề ở chỗ nào mà khắc phục.
Tôi có lòng tốt, nhưng lâm ngôn hoan luôn không thích cái “lòng tốt” đó của tôi.
” Tôi đã nói với cô rồi, có rất nhiều người tin vào phong thủy Huyền học, thần thánh ma quỷ, nhưng lại không thể nói mình tín, cũng không thể hiện mình tin “.
Hắn thở dài nói:” điểm xuất phát của cô chính là lòng tốt và thiện ý, Nhưng cô cũng không thể nói thẳng ra điều đó, cô phải học cách truyền đạt lại nó một cách khéo léo hơn, có một số người thông minh, cô chỉ cần nói mở đầu người ta sẽ đoán được kết cục”
” Được rồi…….
Về sau tôi sẽ chú ý”.
” Ừm, cố gắng nhiều hơn nữa, không phải nhân gian có câu, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ sao?” Lâm ngôn hoan cười nói:” cô hẳn là lên học tập anh trai của cô đi”.
Tôi gật đầu, Lâm ngôn hoan nói tiếp:” sau khi trung tâm thương mại này hoàn thành, trong vòng năm, liên tục xảy ra tai nạn, Năm nào cũng có gợn sóng nho nhỏ, nên còn được gọi là thi tràng, nhưng nơi này không nóng không lạnh, miễn cưỡng vẫn có thể kinh doanh, đặc biệt là giá thuê rẻ hơn nhiều so với các khu vực lân cận, cho nên rất nhiều thương gia mở cửa hàng ở đây.”
” Gia đình chúng tôi hiện đang cố gắng quét sạch những tai họa ngầm của chính trị, cô cô tôi sợ những người có dụng tâm kín đáo sẽ lợi dụng chuyện năm xưa để làm ầm ĩ, cô cô không dám tìm pháp sư bản địa, sợ bị lộ tin tức ra ngoài, sẽ vô cùng náo loạn, vừa hay hai người trở thành người được chọn …… Bất kể có thành hay bại, đối với cô ấy sẽ không có nhiều ảnh hưởng, nhiều lắm thì bán rẻ đi”.
Tôi thở dài cười khổ:” người nhà anh thật thông minh …..
Ngay cả Lâm ngôn thấm cũng bị cô cô anh dỗ dành đến quay vòng tròn, còn tưởng rằng có thể nhận được sự ủng hộ của cô cô anh nữa đó…..”
Lâm ngôn Hoan cười cười:” cũng bình thường, trình độ tính kế của cô ấy không có ác ý, tôi cũng không tiện phê bình …..
Tôi nghĩ đây cũng là một cơ hội cho cô đó”.
Tôi gật đầu:” ừm, không có chuyện này, Tôi cũng không biết tiểu thần Minh phủ ở nơi đây vênh váo đến vậy đâu, vị Thành Hoàng Gia, Phúc Linh Minh Vương này, tôi cũng phải bớt chút thời gian đến địa bàn của hắn cúi chào hắn, xem hắn có cái thái độ gì”.
” Những chuyện này tôi không giúp được …..
Nhưng nếu cô muốn điều tra trung tâm thương mại này, Tôi có thể cung cấp cho cô sự tiện lợi”.
Lâm ngôn hoan vui vẻ cười nói.
” Tiện lợi gì?”
“Tôi có thể khiến trung tâm thương mại này đóng cửa vô thời hạn.” Hắn khẽ cười.
“Anh … Sao có thể?”
” Đương nhiên là có thể, cái này không khó, cuộc kiểm tra phòng cháy chữa cháy tiếp theo không được xét duyệt, áp dụng lệnh cưỡng chế chỉnh đốn là được …..” Ánh mắt của hắn mang theo một tia chế nhạo nhẹ.
Nhưng tôi lại cảm thấy hắn che giấu Phúc Hắc đến thâm hậu:”…..
kịch bản thuần thục như vậy? Có phải anh đã trải qua rất nhiều lần rồi không?”
Đầu bếp đẩy món ăn ra, hắn ngừng câu chuyện, không trả lời vấn đề này nữa, cười nói:” ăn cơm …… Tôi gọi một số món ăn đặc biệt, cô nếm thử xem”.
Đồ ăn ở đây rất ngon, có thể khiến Lâm ngôn hoan cảm thấy ngon miệng, hẳn là ngon đến nỗi không thể dễ dàng nếm thử được
Nhưng trong lòng tôi có quá nhiều thứ, không có tâm tư để ăn uống thỏa thích.
Hắn cũng nhìn ra, hỏi:” có phải trong nhà có chuyện không?”
” Không có, còn rất tốt, Ngày mai nhà tôi cũng muốn đến đây …..
Tôi không thể rời xa con mình, mới có mấy ngày không gặp lòng tôi như lửa đốt”.
” Ở tuổi của cô, đã gánh vác quá nhiều thứ mà bản thân không nên gánh vác, nếu cần sự giúp đỡ, cứ đến tìm tôi”.
Hắn nhẹ nhàng nói.
“Tôi… mỗi lần đến gặp anh, tôi đều cảm thấy xấu hổ.” Tôi không nhịn được đặt đũa xuống.
Hắn tinh nghịch nhìn tôi, hỏi, “Xấu hổ cái gì?”
“Tôi luôn cảm thấy … Tôi luôn cảm thấy, tôi không nên nhận sự giúp đỡ của anh, bởi vì tôi không thể đáp trả lại anh, mà anh …” Lòng tốt này tôi có điểm không nói lên lời.
nói không chừng Hắn đối với người khác cũng có lòng tốt như vậy, tôi nói thẳng thắn như vậy, giống như dát vàng trêи mặt mình vậy.
Tôi không muốn nợ ân tình của người khác, cho nên tôi luôn cố gắng hết sức giúp đỡ hắn để trả ơn, nhưng mỗi lần có chuyện tôi toàn phải đến cầu hắn giúp đỡ —- sự tình thế gian, có đôi khi tôi thực sự bất lực.
“Tiểu Kiều, chỉ là cô không hiểu câu, một tấc lại muốn tiến thêm một thước thôi, Tôi hy vọng cô có thể làm phiền tôi nhiều hơn ” Hắn híp mắt cười cười
” Tôi hiểu sự bối rối của cô, cô là một cô gái tốt, tâm tư của cô cũng dành cho người khác rồi, cho nên tôi không muốn làm cô khó xử, Nếu không……” Hắn cười
Lòng tôi khẩn trương, Nếu không thì sao?
“… Mau ăn đi, đừng lãng phí công sức đầu bếp cẩn thận chế biến món ăn.”
” Anh, anh nói hết lời nói của mình đi đã, Nếu không thì sao?” Tôi lo lắng nhìn hắn.
Ăn uống một ngụm trà, cười nói:” Nếu không thì sao? Nếu không …..
Tôi sẽ không từ thủ đoạn chiếm đoạt cô …..
Cô đừng xem thường ý nghĩ của lão Nam Nhân”.
Mặt tôi nóng lên một chút, lâm ngôn Hoan, hắn ….
khi một mình ở với tôi, hắn sẽ bộc lộ ra một số cảm xúc hiếm có, hơn nữa Hắn cũng không kiêng dè làm rõ một số tâm tư, cái này khiến tôi khó có thể chống đỡ được.
tôi không có kinh nghiệm để được người khác tỏ tình hay theo đuổi, Tôi cũng không biết làm thế nào để đối phó với cảnh tượng này, Tôi cũng không biết thế nào là khéo léo từ chối
” Được rồi …..
Đừng căng thẳng như vậy, tôi biết cô da mặt rất mỏng, hơn nữa cũng rất thuần khiết, không nghĩ tới giao thiệp với nam nhân khác, cũng không biết từ chối Lão Nam Nhân”.
Hắn cười cười, rót trà cho tôi
” Tại sao anh luôn nhận mình là Lão Nam Nhân? Anh không già chút nào!” Tôi nhỏ giọng nói:” anh vẫn còn trẻ và đầy hứa hẹn, Cho dù anh có hơn tuổi, cũng sẽ có vô số nữ nhân lao vào anh, đuổi như đuổi vịt cũng không hết”
Hắn giơ tay, đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng nói:” Tâm già, Nếu không vì sao tôi từ thủ đoạn để tranh lấy cô? Tôi biết cô yêu hắn, cho nên mới đánh mất Ý niệm này của mình …..
Ép buộc người khác, cũng sẽ không đạt được ý mình muốn…… Cái này tôi hiểu”.
” Thôi, mau ăn đi, lát nữa tôi còn phải đi gặp mặt hai người, ăn bữa trưa xong tôi đưa cô trở về, thuận tiện nhìn xem nơi cô đang ở ra sao”.
Hắn giúp tôi, Tôi chỉ biết hít một hơi thật sâu rồi vội vàng ăn cơm.
Nam nhân này thật tốt … đáng tiếc kể từ ngày tôi sinh ra, chiếc nhẫn huyết ngọc li long đã Chú định tôi cả đời cô độc.
Lúc tôi về đến nhà, Tôi thấy Lão tác mở ra một nửa cánh cửa gỗ, hắn còn đang cãi nhau với một người.
Người nào tới cửa làm ầm ĩ vậy?
Tôi bước nhanh về phía trước, nghe thấy một giọng nữ quen thuộc đang mắng lão tác:” đừng ba hoa với lão nương, ta biết mộ tiểu Kiều đang ở đây, kêu cô ấy ra ngoài gặp ta”
Lão tác không chịu thua trả lời:” ai da, tiểu nha đầu mà tự xưng là lão Nương? Ở con hẻm này các bà thím đều gọi ta là anh trai, người chạy đến trước mặt lão tử ta xưng là lão Nương? Đúng là không hiểu phép tắc, miệng rộng hút người nha”
Tôi nhìn kỹ hơn, nữ nhân kia có mái tóc ngắn màu đỏ, chiếc váy phong cách Hồng Mộng mơ ……
Là Hề Linh Chu?
Dịch: vi vu.