- Em không lấy xe đi hôm nay à? - Matt ngước mắt lên khỏi máy tính khi Julie đi ngang qua phòng khách. Anh đang ngồi trên chiếc ghế dài, người mặc chiếc áo thun đỏ trống không bất ngờ, bàn chân gác trên bàn nước.
- Không, em sẽ đi tới trạm xe điện ngầm. Trời đẹp mà. - Nó nói với cảm giác chậm chạp, nặng nề và bình thường giả tạo.
- Tháng Năm và tháng Sáu thường là đẹp trời, nhưng em cứ chờ đến hè. Trời mù, nóng và ẩm lắm.
Julie ngồi xuống một trong mấy cái ghế có lưng dựa cứng và kiểm nhanh túi xách đi học của mình để bảo đảm có mọi thứ cần cho ngày học cuối. Sau khi thi xong buổi sáng nay và nộp một bài luận cuối kỳ, nó sẽ kết thúc năm học. Đa phần người khác ở địa vị của nó sẽ cảm thấy phấn khởi. Thay vào đó, một cảm giác băn khoăn mơ hồ ngự trị trong nó, cũng giống như trong suốt vài tuần vừa qua.
Nó lật các trang giấy in bài luận của mình. Mặc dù nó là người viết ra, chữ nghĩa trong đó có vẻ không quen thuộc. Những con chữ ríu vào nhau và chăng ngang tờ giấy tạo thành những mớ lộn xộn. Nó để bài luận tuột khỏi tay và rơi xuống sàn nhà.
- Julie, em ổn chứ? - Matt hỏi.
- Em ổn. - Nó đáp.
- Hôm nay em có vẻ lơ đãng.
- Em đã nói là em ổn.
Julie nhét bài luận trở vào trong túi xách và bước đến cửa sổ phía trước. Nó mở ô kính cũ kỹ nặng nề và không nhúc nhích khi bị một cơn gió nhẹ thổi tấm rèm mỏng vào người. Hôm nay trời quang, mọi thứ có một mùi tươi mới, không tì vết mà tiết cuối xuân mang đến. Mùi hương quý báu đó có lẽ sẽ chỉ kéo dài cho đến khi bị xóa bỏ bởi sức nóng và mùi hôi tháng Bảy.
Julie quay lại nhìn Matt trong khi anh tiếp tục làm việc.
- Anh Matty?
- Ừ?
- Anh nhìn em cái coi.
- Gì vậy?
- Nhìn em coi.
Matt ngẩng đầu lên. Có cảm giác như hàng mấy năm trời nay anh không nhìn thẳng vào nó, và tia lấp lánh nó thường thấy trong đôi mắt xám của anh đã biến mất. Đã nhiều tuần nay không còn những màn trêu ghẹo giữa hai đứa, không còn những câu đùa về áo thun của anh, không còn những lần vất vả giải thích cho nó hiểu về phương pháp tiệm cận trong môn Giải tích. Julie dò xét khuôn mặt của Matt, cố gắng nắm bắt anh. Cố gắng hiểu. Anh nghiêng đầu, nét mặt nghiêm nghị trong khi để yên cho nó ngẫm nghĩ mà không quay đi.
Trông anh có vẻ mệt mỏi và dễ tổn thương.
Chắc anh có lí do để trở nên như vậy.
Không ai trong hai đứa nói gì. Julie có thể cảm thấy sự trao đổi giữa hai đứa, sự thay đổi trong động thái. Sự lúng túng. Nó biết anh cũng cảm thấy như vậy.
Cuối cùng Julie cúi xuống cái túi. Nó quay gót bước qua cửa trước ra khoảng không ngập nắng.
Dana bắt chéo chân và xé một mẩu bánh sừng bò sô cô la.
- Ăn một chút không? - Dana đề nghị.
Julie lắc đầu. Bụng dạ nó không ổn, chỗ cà phê của tiệm Au Bon Pain không chịu ở yên trong đó. Nó và Dana rất may khi giành được một cái bàn nhỏ tại một quán cà phê ngoài trời đông nghẹt ở quảng trường Harvard. Dường như tất cả mọi người, ngoại trừ Julie đều có cảm giác lâng lâng sau khi hết năm học.
- Julie, có chuyện gì không ổn sao? - Dana hỏi. - Một chuyện gì đó đang xảy ra với cậu. Cậu không muốn dọn đến ở chung với mình à? Nếu không muốn thì cũng không sao. Mình lau tau sơn lại phòng ngủ cho cậu không có nghĩa là cậu phải cảm thấy có lỗi nếu thay đổi ý định. - Cô bạn mỉm cười. - Nghiêm túc đấy. Không sao đâu.
- Không, hoàn toàn không phải chuyện đó. Mình đang nóng lòng muốn dọn tới mà. Nội trong một tuần thôi.
- Có chuyện không ổn. Cậu không ở trong tâm trạng vui vẻ.
- Không. - Julie đồng tình. - Mình không vui.
- Kể mình nghe đi.
Julie nhìn những người chơi cờ vua bên cạnh hai đứa. Một sinh viên và một người đàn ông tóc bạc đang tập trung vào những quân cờ trắng đen trên bàn cờ xi măng. Vua, hậu, xe, tượng, mã. Vua, hậu, xe, tượng, mã.
Con tốt.
Julie nhìn quân cờ chăm chú. Con tốt.
- Mình phải về nhà đóng gói thêm đồ.
- Nếu cậu đã nói thế. Này, - Dana dịu giọng, - cậu sẽ gọi cho mình nếu cần, được không? Mình sẽ có mặt khi cậu đã sẵn sàng để nói chuyện.
Julie nhìn cô bạn và gật đầu.
- Mình sẽ gọi. - Nó cầm túi xách lên để ra về, nhưng khựng lại. - Nếu mình cần dọn đến sớm hơn vài ngày thì có dược không?
- Có chuyện gì vậy? - Dana chồm người về phía trước. - Có phải vì anh Matt không?
- Được hay không?
- Tất nhiên là được. - Dana ngả người ra sau trở lại. - Bất cứ chuyện gì cậu cần. Cậu biết mà.
- Cám ơn. Mình sẽ gọi cho cậu sau.
Julie kéo cặp kính mát xuống mắt rồi len lỏi qua lề đường đông đúc. Nó đi ngang qua tiệm Dunkin’ Donuts/Baskin Robbins ở góc đường và mỉm cười. Đó chính là bối cảnh của câu thoại "Mày thấy sao, đồ kém?" trong phim Good Will Hunting. Đó cũng là nơi nó và Matt đã ghé qua vào cái ngày anh đưa nó đi kiếm nhà. Nó băng qua trạm xe điện ngầm và đại lộ Massachusetts, rồi biến vào trong mê cung của The Coop, cửa hàng của đại học Harvard. Việc đi lang thang vô định có vẻ như khiến nó cảm thấy khá hơn. Julie để tự bản thân băng qua cửa hàng và rời khỏi cửa hậu ra một con phố ngang. Các cửa hàng quần áo bày những giá treo đầy váy ra vỉa hè, Julie lật xem những chiếc váy mùa hè mà nó không có ý định mua. Ở bên kia đường là một cửa tiệm bán đồ thủ công địa phương. Nó tạm thời thoát ra khỏi trạng thái lơ mơ và tự hỏi liệu có thể tìm được một thứ gì đó nho nhỏ cho Celeste.
Vì rất nhiều lí do, việc dọn đi sẽ thật khó khăn. Không thể vờ như không khó khăn được. Sự trống trải chế ngự nó một cách mạnh mẽ không thương xót.
Julie quét mắt qua các kệ hàng rồi tiến đến tủ trưng bày nữ trang. Nó cố gắng tập trung. Một món quà nhỏ cho Celeste sẽ là một việc hay ho đối với cả hai chị em. Một vật kỷ niệm cho năm vừa qua khi hai chị em sống chung dưới một mái nhà. Mắt nó lướt qua những chuỗi hạt đeo cổ và vòng tay bằng vàng, chẳng có cái nào thích hợp. Nó bước tới phía cuối của tủ trưng bày.
Một thứ gì đó bằng bạc đập vào mắt nó. Lẽ ra nó nên ngạc nhiên khi nhìn thấy vật đó, nhưng không. Cứ như thể nó đang mong đợi vật đó ở đây.
Một nhân viên bán hàng nữ xuất hiện.
- Chị có muốn xem gì không?
Julie không rời mắt khỏi chiếc tủ bày hàng, nó chỉ tay.
- Vâng, cái này. Ngay ở đây.
Người phụ nữ mở khóa cánh cửa trượt của tủ bày hàng và đưa món đồ cho Julie.
Julie nhìn xuống tay mình và xem xét cái kẹp tóc bằng bạc. Chiếc kẹp của Celeste. Chiếc kẹp mà Finn đã gửi về từ một nơi rất xa. Nó lật tới lật lui chiếc kẹp vài lần. Chiếc kẹp này có một viên đá màu vàng thay cho màu lam ngọc, ngoài ra thì hoàn toàn giống.
- Mọi thứ... - Nó cất tiếng. Có thật nó muốn hỏi câu này không? Có, nó phải hỏi. - Mọi thứ ở đây đều được làm bởi nghệ nhân người địa phương, đúng không ạ?
- Hoàn toàn đúng.
- Không có món nào nhập khẩu à?
- Không. Chúng tôi ở đây chỉ ủng hộ duy nhất cho các nghệ nhân New England. Mỗi món chúng tôi chỉ có một số lượng rất hạn chế. Không có hai cái nào hoàn toàn giống nhau. Cái kẹp đó được làm bởi một phụ nữ ở Martha's Vineyard. Nó rất đẹp, đúng không? Chúng tôi đã bán một số tác phẩm của cô ấy.
- Chắc chắn là như thế rồi. Nó thật dễ thương. - Julie đặt chiếc kẹp xuống. Bàn tay nó run lên, và nó quay gót đi nhanh ra khỏi cửa tiệm.
Chuyến đi bộ về nhà dường như vừa dài vô tận, lại vừa không đủ dài. Âm lượng trong máy iPod của nó được để ở mức lớn, và nó cố không suy nghĩ, chỉ thả hồn vào âm nhạc trong khi chậm rãi đi bộ về nhà. Đúng hơn là nơi sẽ chỉ là nhà của nó trong một khoảng thời gian ngắn nữa thôi. Những lời nói của tiến sĩ Cooley cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó. Có thể em đang bỏ lỡ một điều gì đó hiển nhiên. Đừng sa đà trong việc phân tích những gì em nhìn thấy. Nó đã bỏ lỡ mọi thứ. Tất cả đều ở đó, nhưng nó đã không thể nhìn thấy bức tranh toàn cảnh. Có lẽ nó đã biết điều đó từ nhiều tháng nay, nhưng chỉ là nó không muốn chấp nhận những gì đã được hét vào mặt mình. Sự chối bỏ đã làm nó mù quáng và ngu ngốc. Có lẽ là như thế.
Hôm nay ngôi nhà của gia đình Watkins trông thật xa lạ đối với Julie. Khóa cửa ra vào gây rắc rối như thường lệ, cầu thang dẫn lên tầng hai vẫn kêu cọt kẹt như mọi khi, nhưng chẳng có gì cho cảm giác ổn thỏa. Matt đang ở trường, càng hay. Julie mở máy tính lên và kéo ghế ngồi vào bàn, đánh máy.
Anh Finn,
Em thật điên cuồng vì anh. Anh biết mà, đúng không? Chuyện giữa hai chúng ta trong năm qua là mọi thứ em từng biết mình muốn có. Anh khiến em can đảm và thích phiêu lưu. Anh làm em cười. Anh quyến rũ, ngọt ngào, lôi cuốn, và anh đã cho em vào tròng.
Em đã yêu anh. Em không thể không yêu, và không thể dừng chuyện đó. Nhưng giờ em phải chấm dứt.
Cả hai chúng ta đều biết tốt nhất là không giả vờ lâu hơn nữa.
Cả hai chúng ta đều biết chuyện này đã chấm hết.
Em đã có một cảm giác mạnh mẽ rằng em hiểu anh, hiểu việc ở cùng anh là như thế nào. Vì em hiểu. Có lẽ một phần trong em đã hiểu ra ngay từ đầu. Em không biết mình đã nhận ra nó từ khi nào, nhưng phải có một thời điểm mà em hiểu ra. Có lẽ em đã không muốn nhìn thứ ở ngay trước mắt, vì em muốn hơn hết thảy rằng mối liên hệ của chúng ta là có thật. Bây giờ thì em đã rõ, và sự thật đau đớn hơn em tưởng. Chắc anh nghĩ em ngu dã man vì đã bị lừa bởi cái trò này. Đúng vậy. Thật vậy. Em đã liều mạng, em đã nhảy, và anh để em rơi một mình. Em đã muốn tiếp đất cùng với anh, Finn ạ. Với anh.
Em sẽ nhớ chàng trai đã gửi cho em những tấm hình, bảo vệ em khỏi lũ ma xó, và trò chuyện với em trong suốt vụ mắc kẹt thang máy. Em sẽ nhớ những câu chuyện về bảo vệ động vật hoang dã, huấn luyện bóng đá ở Ghana, và lặn biển ở những nơi xa xôi. Em sẽ nhớ cái cách anh làm em cười, an ủi em, chữa lành vết thương cho em. Em sẽ nhớ tất cả những cái đó. Nhưng chủ yếu em sẽ nhớ anh. Theo cách mà chúng ta cùng cảm thấy.
Nhưng em nghĩ em đã bắt đầu nhớ anh từ vài tuần vừa qua. Em có thể nói rằng em đã dần dần mất anh. Bây giờ thì mọi thứ sắp sửa tồi tệ hơn rất nhiều.
Em cần viết cho anh chỉ một lần này nữa thôi trước khi tất cả chuyện này sụp đổ.
Julie
Nó tắt máy tính và cúi xuống ngăn kéo dưới cùng của tủ áo. Chiếc áo thun đã cũ và được giặt sạch. Nó chạm vào lớp vải bằng những đầu ngón tay của mình. Nó cảm thấy tê dại. Chỉ còn một thứ nữa mà nó cần phải kiểm tra. Để cho chắc. Chỉ như vậy nó mới thực sự tin.
Julie rời phòng mình và bước vào phòng của cô chú. Nó đứng ở giữa phòng và chậm rãi quay người, tìm thứ có thể cung cấp bằng chứng cho mình. Thứ đó không có ở đây. Nhưng miếng gỗ khắc chữ đang nằm trên kệ, theo đúng chiều. Mom. Julie nghĩ đến cậu bé đã làm thứ đó cho mẹ mình, và sự ngơ ngác, đãng trí của cô Erin.
Căn nhà im lặng một cách lạ lùng. Trống rỗng. Bị cô lập, Julie nghĩ bụng trong khi đi vào phòng khách. Nó bắt đầu từ một góc phòng, quan sát kỹ lưỡng mọi cuốn sách trên chiếc kệ cao. Thật chậm rãi, nó di chuyển sang bên, đảm bảo mình không bỏ sót thứ mà nó biết phải nằm ở đây. Khi tiến đến kệ cuối, nó nhìn thấy thứ đó. Cuốn album hình nằm ở kệ trên cùng, sát bên dưới trần nhà. Nó đẩy một chiếc ghế vào gần kệ sách và vươn người lôi xuống cuốn album bọc da màu sẫm nằm dưới một cuốn atlas. Những cuốn sách khác nằm cùng ngăn kệ trên cao này đều bụi bặm, nhưng bìa cuốn album sạch bong.
Nó ngồi trên chiếc ghế dài một lúc, chỉ cầm cuốn album và chần chờ.
Cuối cùng nó mở cuốn album, rón rén lật từng trang và nhìn những tấm hình. Nó biết những tấm hình này. Nó đã trông thấy một số trước đây. Thật khó mà không mỉm cười với những tấm hình của anh Finn. Khuôn mặt điển trai của anh, cái cách bộ trang phục ôm khít thân hình săn chắc và nụ cười ranh mãnh. Nó chạm vào một tấm hình. Nó sẽ nhớ cái ý nghĩ được đôi cánh tay ấy ôm quanh người, phiên bản của những tấm hình trên tay nó hơi khác với những tấm nó đã từng nhìn rất nhiều lần trong năm vừa qua, nhưng nó vẫn nhận ra chúng.
Dù rất đau đớn khi lật từng trang cuốn album, nó thầm cảm ơn vì cô chú không phải kiểu người chỉ lưu hình trong máy. Không phải như nó.
Và không phải như Matt.
Quá khó khăn để xem tiếp, Julie đóng cuốn album lại.
Một giờ trôi qua, có lẽ là hơn thế. Julie không chắc lắm. Anh sẽ về sớm thôi. Anh sẽ kiểm tra email và về nhà.
Cuối cùng, cửa ra vào bật mở.
- Julie.
Nó nhìn thẳng vào Matt và chờ đợi. Anh chần chừ trước khi lên tiếng trở lại.
- Em đã biết, đúng không? - Đó không thực sự là một câu hỏi.
- Phải, em đã biết.
Matt gục đầu.
- Anh không biết làm thế nào chuyện này đã đi quá tầm kiểm soát như thế. Anh không bao giờ có ý...
- Em muốn nghe anh nói ra.
- Julie...
- Nói đi, Matt. - Julie cao giọng. – Em muốn anh nói ra.
- Anh đã cố tìm cách nói cho em trong nhiều tháng qua. - Lúc này anh nhìn vào nó, sự sợ sệt và buồn bã làm mặt anh tối sầm. - Anh đã thử vào dịp Giáng sinh. Sau đó là dịp năm mới. Nhưng anh đã lún quá sâu. Anh đã nghĩ sẽ dễ dàng hơn sau khi em dọn đi.
- Đồ tồi. - Julie đứng dậy và ném mạnh cuốn album vào anh. - Đồ tồi! Đừng quanh co nữa. Nói đi, Matt! - Nó hét lên. - Hãy nói phứt ra cái sự thật chết tiệt đi!
Anh đứng lặng im một lúc, cố trì hoãn. Mắt anh long lanh khi anh lên tiếng:
- Finn đã qua đời.
Nó gật đầu, lúc này đã bình thản hơn vì anh khẳng định chuyện nó đã biết.
- Anh trai anh đã qua đời. Đó là lí do Celeste có Finn Phẳng.
- Phải.
- Anh đã đóng giả Finn. Mọi thứ anh ấy viết cho em đều từ tay anh. Anh đã ghép hình ảnh cũ của anh ấy vào những tấm hình khác.
- Phải.
Julie nhắm mắt lại. Nó đã xâu chuỗi được những chuyện này, nhưng lời khẳng định vẫn khiến nó đau đớn.
- Em có muốn biết anh ấy đã qua đời như thế nào không?
Julie gật đầu.
- Hai năm về trước, vào mùa đông. Trong một tai nạn xe hơi. Mẹ anh là người cầm lái. Chiếc xe đã trượt ra khỏi đường tại Memorial Drive, ngay phía ngoài quảng trường Harvard. Mẹ anh đâm xe vào một cái cây. Chiếc xe bẹp dúm sau cú đâm, và anh Finn bị văng ra qua kính chắn gió. Anh ấy chết ngay lập tức. - Matt nuốt nước bọt thành tiếng, trấn tĩnh lại trước khi nói tiếp. - Túi khí bên mẹ anh bung ra nên mẹ không bị thương tổn nhiều. Đó là lí do không ai lái xe hơi ngoại trừ anh. Và bọn anh không đi qua con sông. - Matt đút hai tay vào túi, đợi Julie nói gì đó. Nhưng nó im lặng. Anh cúi xuống nhặt cuốn album hình dưới sàn và lật vài trang trước khi thảy nó lên ghế. - Em có biết điều gì thật sự không công bằng không? Như thể chuyện này bản thân nó còn chưa đủ kinh khủng và tàn nhẫn?
- Điều gì?
- Em có biết Celeste từng chơi piano không? Con bé đã chơi rất hay. Nó từng đi học đàn. Tại một tòa nhà cổ tuyệt đẹp ở gần đấy, từ Memorial Drive rẽ vào.
Julie không thể hình dung anh đang định đi tới đâu với tình tiết này.
- Em đoán xem ai đang đi về nhà sau buổi học đàn đúng lúc nhìn thấy vụ tai nạn?
- Ôi trời, Matt... - Julie gần như không nói nổi.
- Phải. Thời điểm quá chính xác, cực kỳ chính xác. Celeste đã tình cờ nhìn thấy xe cứu hỏa và cứu thương. Con bé đã tình cờ nhìn thấy khói bốc ra từ chiếc xe của gia đình, và hơn hết thảy, con bé đã tình cờ nhìn thấy thi thể bất động, máu me, dập nát của anh trai mình. - Lúc này Matt nói rất nhanh, câu chữ tuôn ra từ miệng anh như thể việc phải ngừng quá lâu đã làm anh càng không phòng bị như đã từng. - Khói ư? Đó là lí dò tại sao mẹ anh không thích đốt lò sưởi trong nhà. Hoặc dùng diêm quẹt. Bọn anh không thể đánh diêm khi mẹ ở trong phòng vì mùi diêm sinh khiến mẹ nhớ lại. Túi khí trong xe hình như có cái mùi tương tự. Trớ trêu ở chỗ Celeste lại thích đốt lò sưởi trong nhà. Lửa khiến con bé cảm thấy gần gũi hơn với Finn.
Julie đứng lên và Matt bước ra xa, quay lưng về phía nó. Anh tựa vai vào khung cửa sổ, mắt nhìn đăm đăm bên ngoài.
- Vậy là cái gia đình hoàn hảo với cậu con trai hoàn hảo đã tan vỡ. Chứng trầm cảm của mẹ anh trở nên không thể kiểm soát được, mẹ đã phải nhập viện điều trị trong sáu tháng. Bố anh mất hút vào trong những nghiên cứu đại dương khốn kiếp, và Celeste rơi vào tình trạng gần như căng trương lực. Anh đã làm những gì có thể cho con bé. Anh đánh thức Celeste dậy mỗi sáng, giúp con bé thay quần áo, cho con bé ăn. Anh yêu thương con bé. Nhưng như thế chưa đủ. Đừng hiểu lầm anh. Celeste chưa bao giờ là một đứa trẻ bình thường. Vốn dĩ con bé luôn kỳ quặc, nhưng cái chết của Finn đã hủy hoại nó. - Tất cả những vách ngăn của Matt đã đổ sụp. Mọi bí mật và cảm xúc mà anh đã rất nỗ lực bảo vệ trong năm vừa qua đang tuôn ra ngoài. Julie gần như không nhận ra con người đang ở trước mặt mình. - Thế rồi, con bé thông minh nghĩ ra Finn Phẳng. Thật không thể tin nổi. Celeste đã lên mạng và đặt hàng một bản sao của anh trai mình. Và cái hình cắt ngu ngốc đó đã mang con bé trở lại. Khi mẹ về nhà sau đợt điều trị nội trú, anh đã cố gắng nhờ mẹ và bố làm gì đó cho Celeste. Tìm kiếm sự trợ giúp cho con bé. - Matt lắc đầu. - Nhưng họ cũng yêu thích Finn Phẳng chẳng kém gì Celeste. Có lẽ một phần trong anh cũng vậy. Bởi lẽ nó làm anh ấy sống lại cho bọn anh, theo một cách thức bệnh hoạn và điên rồ. Đến một thời điểm, Celeste khăng khăng cho rằng Finn Phẳng phải có Facebook, thế là anh đã làm điều đó cho con bé. Cái biệt danh Finn Chúa tể có lẽ bắt nguồn từ sự ghen tỵ của anh. Anh ta hoàn hảo phát khiếp. Mọi người đều tôn thờ anh ta.
- Vậy còn anh, Matt? Chuyện gì đã xảy ra với anh?
- Anh à? Chẳng có gì. Anh không thể đau buồn vì anh còn phải quán xuyến tất cả những gì bố mẹ anh không thể làm. Nhưng anh không trách cứ họ điều đó. Không hề có cách phản ứng đúng đắn. Mẹ anh đặc biệt không thích khi anh làm bất kỳ điều gì khiến mẹ nhớ tới Finn. Anh ấy ghét Toán và Vật lí. Thật ra anh ấy ghét đi học. Anh ấy không phải là một sinh viên kém. Chỉ có điều trường lớp không phải là nơi làm anh ấy để tâm đến. Vậy nên anh đã và đang làm điều ngược lại. Anh cố học thật giỏi, theo cái cách mà anh ấy sẽ không thể làm được.
- Celeste đã dựng lên chuyện anh ấy đi du lịch phải không? - Julie hỏi.
- Phải. Thực sự thì đó là một chuyện mà lẽ ra anh Finn cũng sẽ làm. Anh ấy cũng tuyệt vời như những gì con bé nói. Những câu chuyện tự chế đó đã giúp con bé, và Finn Phẳng cho nó thứ gì đó hữu hình để bám víu vào. Nhưng trong khi cái hình cắt hai chiều đó duy trì cuộc sống cho Celeste, anh ta cũng đồng thời làm hỏng tất cả gia đình anh. Khi bọn anh ở bên cạnh Celeste, bọn anh phải hành động như thể Finn còn sống, như thể bộ não của anh ấy chưa hề bị dập nát trên vỉa hè.
Julie ngập ngừng.
- Em không biết phải nói gì.
- Không hề có một cáo phó nào trên báo. Mẹ anh yêu cầu điều đó vì mẹ sẽ cảm thấy buộc phải in tên thật của anh ấy, Anatol Finneus Watkins, và mẹ không muốn làm điều đó với anh ấy. Finn ghét tên thật của mình và chỉ thích cái tên Finn ngắn gọn. Một tang lễ nhỏ và riêng tư đã được tổ chức.
- Không ai đến nhà. Anh biết em đã nhận ra điều đó. Làm sao không nhận ra cho được? Cho dù bố mẹ anh có làm gì để duy trì câu chuyện ngụy tạo là con trai họ đang đi xa và một ngày kia sẽ về nhà... những người khác sẽ phá hỏng câu chuyện đó. Bố mẹ anh không nói về cái chết của Finn, bạn bè của gia đình và các đồng nghiệp cũng biết không được nhắc tới anh ấy. Bố mẹ anh vờ như làm điều đó vì Celeste, nhưng họ cũng làm vì chính bản thân mình nữa. - Matt quay người lại và bật ra một tiếng cười buồn bã. - Thật điền rồ. Anh biết điều đó. Hoàn toàn điên rồ.
- Tại sao mẹ anh lại để em đến đây ngày đầu tiên ấy? Tại sao mẹ anh bảo em ở lại?
- Mẹ anh cảm thấy không thể phụ lòng mẹ em, anh đoán vậy. Anh không biết nữa. Có lẽ mẹ anh chỉ... anh không chắc. Tìm kiếm một lối thoát cho chuyện này. Tìm cách để được cảm thông. Mẹ anh có thể tin tưởng em, vì sự gắn bó giữa mẹ anh và mẹ em. Em biết cảm giác giữa em và Dana rồi đấy? Dẫu hai đứa em có không nói chuyện với nhau cả hai chục năm, em vẫn sẽ có mặt vì Dana, khi cô ấy cần em, đúng không?
Julie gật đầu.
- Chắc chắn rồi.
- Anh không cố ý lừa dối em. Anh đã không nghĩ em sẽ ở đây lâu đến thế. Không ai ở lại với cuộc sống của bọn anh nữa. Bọn anh hoàn toàn cô độc. Vậy nên khi em email cho Finn, anh đã hồi âm. Em là người dễ nói chuyện, và anh cần cảm thấy gần gũi ai đó. Gần gũi em.
- Lẽ ra anh nên cho em biết. Sau khi anh biết em ở lại đây, lẽ ra anh nên nói cho em biết.
- Anh biết. Mẹ anh và anh đã tranh cãi về điều đó. Anh không muốn em sống ở đây, vì mẹ anh không muốn em biết sự thật trong khi anh lại nghĩ em nên biết. Nhưng mẹ anh đã nhìn thấy điều mà tất cả bọn anh sẽ thấy. Em quá giỏi xoay xở với Celeste. Với tất cả bọn anh. Em là nguồn sống mà bọn anh đang cần vô cùng. Anh đã không chấm dứt chuyện giữa em và anh, tức là giữa em và Finn ấy, vì đó là lần đầu tiên anh cảm thấy một điều gì đó sau một khoảng thời gian rất lâu. Lần đầu tiên anh lại là chính mình sau nhiều năm trời, không ràng buộc, không định kiến. Em đã trả lại tự do cho anh.
Julie băng qua phòng cho đến khi đứng trước mặt Matt. Tim nó đau nhói vì anh. Nó bước lại gần hơn và lấy tay ôm lấy khuôn mặt anh, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình.
- Em rất tiếc.
Matt không nói gì, và Julie có thể cảm thấy anh đang run rẩy. Trời ơi, trông anh thật kiệt quệ.
- Sao em không hét vào mặt anh? Chắc em đang giận anh lắm.
- Em buồn tới mức không thể làm như thế. Em không thể giận anh, làm sao giận được chứ? Anh trai anh đã chết, em không thể làm điều đó.
Matt đặt tay mình lên cánh tay Julie.
- Anh không bao giờ muốn chuyện này trở thành phức tạp đến thế. Anh không hề dự tính như vậy. - Giọng anh run lên.
Julie dịu dàng chạm vào má anh, rồi lướt ngón tay trên môi anh.
- Chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc tốt đẹp. Anh đã nhận ra điều đó, đúng không?
- Nó có thể chứ.
- Không. Nó quá lầm lạc rồi.
- Anh biết.
- Và anh rất suy sụp. - Julie gạt một giọt nước mắt trên má anh.
- Anh biết.
- Và anh làm em đau đớn.
- Anh biết. Anh không bao giờ, không bao giờ muốn làm tổn thương em. Em phải tin điều đó.
- Em hiểu mà. Thật đó. - Julie cố gắng nói. - Nhưng chuyện giữa anh Finn và em là có thật. Và anh đã phá hủy nó.
- Không phải giữa em và Finn. Mà là giữa em và anh.
- Không.
- Đây. - Matt vừa nói vừa chỉ vào hai người, - là thật. Em và anh là thật.
- Không. Chúng ta chẳng là gì cả, anh à. Không phải sau những chuyện như thế này.
- Đừng nói vậy. Julie, làm ơn đừng nói vậy. Anh yêu em. Và em cũng đã yêu anh.
Julie vuốt tóc vương trên khuôn mặt Matt và bước đến gần hơn. Không có gì nó có thể làm để cứu vãn được chuyện này. Nó có thể gắn bản lề cho Finn Phẳng, nhưng không có bản lề nào hàn gắn được sự đau đớn và thất vọng. Dù sao thì bây giờ nó cũng đã quá tan nát để có thể chắp nhận anh từ đây. Tim nó đã vỡ vụn. Nó nhớ anh Finn. Nó nhớ anh Matt mà nó từng biết. Trông anh hoàn toàn kiệt quệ và đau khổ tột cùng. Nó xoa mái tóc của anh trong khi nâng niu khuôn mặt anh trong đôi bàn tay mình. Nếu có cách nào xóa bỏ sự đau đớn của anh thì nó sẽ làm. Anh cũng sẽ làm như vậy cho nó, nó biết như thế.
Julie hướng khuôn miệng lên và hôn anh thật sâu. Lần này là hoàn toàn tự nguyện. Nó biết mình đang làm gì. Đôi môi Matt chuyển động cùng với đôi môi của nó, cảm xúc của anh như có thể chạm vào, nỗi đau của anh thật quá lớn lao. Julie để mặc cho bản thân chìm vào khoảnh khắc này. Như vậy dễ dàng hơn là suy nghĩ và cố hiểu chuyện đã xảy ra. Những gì anh đã viết cho nó với tư cách của anh Finn cứ lặp đi lặp lại: Bây giờ em có thể nhìn lại và thấy đáng lẽ mình đã nhận ra, nhưng em lại tập trung vào sự kiện thay vì cảm giác. Matt đã cố chuẩn bị tinh thần cho nó.
Nhưng bây giờ nó không biết chàng trai này là ai, chàng trai bị tổn thương và lầm lạc đang hôn nó như thể anh sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa. Như thể nó là mọi thứ anh muốn. Giờ đây nước mắt đã tuôn tràn trên má nó. Julie hôn anh mãnh liệt hơn, hôn không dứt và không muốn chuyện này kết thúc, mặc dù biết nó phải kết thúc. Nó để mình chìm trong cảm giác của anh thêm một vài phút nữa, vì miệng anh, môi anh, lưỡi anh, nụ hôn của anh thật... Khoảnh khắc này che lấp toàn bộ thế giới thực và cuốn nó ra khỏi sự đau khổ. Đôi bàn tay anh rong chơi trên lưng và cánh tay nó, cố gắng trong tuyệt vọng để cho nó thấy anh muốn nó tới mức nào. Nó nuốt một tiếng nức nở và rời khỏi miệng anh, hôn lên má, lên cổ anh, vùi mặt vào lớp vải áo của anh. Bàn tay nó di chuyển xuống dưới ngực anh, rồi vòng quanh thắt lưng anh, ôm siết lại. Nó chỉ muốn giữ lấy anh, cho dù đây là lần cuối cùng. Đôi cánh tay anh vòng qua cơ thể nó, anh bám víu vào nó. Trong năm vừa qua, có những ngày anh đã làm nó cảm thấy an toàn và được che chở, khi anh ôm nó. Việc để cho anh ôm nó đã từng rất là thoải mái và dễ dàng. Dễ dàng tới nỗi nó đã chẳng bao giờ thắc mắc. Nhưng những lần đó không còn giá trị gì nữa, vì mọi thứ diễn ra trước ngày hôm nay đều là dối trá.
Anh thì thầm vào tai nó, giọng khàn đi.
- Julie, hãy nói với anh là em cũng yêu anh. Anh biết em yêu anh. Anh có thể cảm thấy điều đó.
- Không, anh Matty. - Nó vừa khóc vừa nói. - Em đã yêu anh Finn. Em đã yêu người con trai đó, người con trai không có thật, tuyệt vời, ảo diệu đó. Người đó không phải là anh. Anh ấy là một ai khác, người chưa từng tồn tại. Và... có lẽ một phần trong em cũng đã yêu một phiên bản nào đó của anh, nhưng cái đó cũng không có thật. Giờ thì em đã mất cả hai. Anh đã làm tan vỡ trái tim em hai lần.
- Anh xin em đấy. Anh hoàn toàn thành thật trong mọi điều đã viết cho em. Mọi điều. - Matt van nài nó và ôm siết nó mạnh hơn. - Anh đã từng đi nhảy dù và nhảy bungee. Anh Finn và anh cùng thực hiện những chuyện đó. Sau khi anh Finn chết, anh không thể liều lĩnh như vậy nữa. Như thế không công bằng đối với bố mẹ anh. Và Celeste nữa. Anh đã từng khác. Cuộc sống của anh đã từng có nhiều thứ hơn là quán xuyến, ứng phó và duy trì mọi việc. Anh đã từng có nhiều hơn thế. Và em đã bắt đầu đem chúng trở lại. Chúng ta có một điều gì đó, Julie à. Em biết mà.
- Chúng ta chẳng có gì hết. - Julie quệt mắt vào áo anh. Nó đau đớn muốn chết khi nói ra điều này với anh. Nó biết hơn ai hết hiện giờ anh Matt đang yếu đuối như thế nào và đã dành bao nhiêu phần trong con người mình cho nó. - Xin anh đừng làm chuyện này khó khăn hơn. Xin anh đừng khiến em làm đau lòng anh thêm. Nhưng, anh Matt... những chuyện đã xảy ra không hề là sự thật.
- Anh cần em. - Matt van nài. - Em là tất cả của anh.
- Và anh là tất cả những gì em không muốn. - Julie đẩy Matt ra, không để anh ôm mình nữa, rồi lắc đầu. - Nếu yêu em, anh đã không thể làm chuyện này, đã không thể vô tình đến thế với em được. Anh biết thế nào là đau đớn, mất mát và tổn thương hơn bất cứ ai kia mà. - Nó căm ghét từng lời mình đang nói ra. - Nhưng anh lại gây cho em tất cả những thứ đó. Em biết nó không như nhau. Những gì anh đã trải qua tồi tệ hơn. Em rất tiếc cho anh, Matt ạ. Cho cả gia đình anh. Tất cả mọi người đã trải qua những tháng ngày địa ngục. Và anh là người can đảm hơn hết thảy mọi người. Nhưng giờ đây em cũng đã bị tổn thương. Và em không thể yêu anh.