Môi Súng (Thần Thương)

chương 60

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit & Beta: Direct Kill

Hình Minh vốn định trở về phòng trọ của mình, nhưng Lão Lâm khuyên cậu, nói chú Ngu nhất định là muốn cậu ở nhà chờ. Hình Minh hơi đắn đo suy nghĩ, “Ừ” một tiếng. Cậu quay đầu, đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe.

Lão Lâm đang nghe FM, kênh radio này cũng là của đài Minh Châu, một năm trước tại lễ mừng thành lập kênh mới, Hình Minh đã nhìn thấy một số người phát thanh viên của kênh radio này, kỳ thực bề ngoài có chút xấu xí, chỉ có thể nghe thanh, không thể thấy người, nhưng cũng có một vài người là do kém may mắn không leo lên được nơi cao hơn mới ở đây. Khi chụp ảnh kỷ niệm, nhóm phát thanh viên radio phải đứng xếp hạng ở cuối cùng hoặc hàng trên đầu, mấy người thấp quá còn phải liều mạng nhón chân mới có thể xuất hiện ở trong khung hình, “chúng tinh củng nguyệt” Trang Lôi đứng ở chính giữa, người chồng mới cưới là Lâm Tư Tuyền đứng ở sau lưng nàng. Một đôi vợ chồng, làm lu mờ tất cả mọi người xung quanh.

Ai nấy đều cố gắng cười. Có mấy người đường làm quan rộng mở, mừng tít mắt, có mấy người lại miễn cưỡng vui cười, ngóng trông cơ hội nhỏ nhoi lọt vào mắt xanh của lãnh đạo, để có thể cho hàng vạn khán giả trên đất nước nhìn thấy mình.

Hình Minh không ở trong đám người đó.

Lúc ấy cậu còn đang là một người từ bỏ sự nghiệp dẫn chương trình giải trí để trở thành một phóng viên, chỉ có tư cách ngồi ở dưới đài. Trong lồng ngực đốt một ngọn lửa không cam lòng, một bên âm thầm cổ vũ bản thân, sang năm, sang năm hàng nghìn hàng vạn khán giả sẽ phải chú ý đến mình; một bên nhắc nhở chính mình, thời điểm nhàm chán chỉ cần vỗ tay, thế là được rồi.

Lão Lâm ngồi ở ghế tài xế nói, là vàng thì ắt sẽ phát sáng, lời này chính là gạt người. Nghề này của các cậu, chỉ có giọng nói hay thôi thì chưa đủ, còn phải có con mắt tinh tường. Điểm này, cậu và biên tập viên Lâm so với bọn họ may mắn hơn nhiều.

Hình Minh trong lòng không phục, hừ một tiếng, vẫn quay mặt ra bên ngoài ngắm nhìn cảnh vật. Vùng này là nơi có nhiều trẻ em vô lang thang và dân ngụ cư sinh sống. Dân ngụ cư là những người mà Hình Minh không thể hiểu được. Lưu dạt đến phía Bắc cũng được, trôi ngang cũng được, trong số họ có thể yên ổn được một chỗ là điều không dễ dàng gì, đa số người ngụ cư đã quên ước nguyện ban đầu của mình, mất phương hướng.

Bất Dạ Thành có chỗ tốt của Bất Dạ Thành, ban đêm, hai bên ven đường đèn điện sáng trưng, hắt lên người đi đường, một đám người giấu trong lòng giấc mộng mà đến nơi đây gào khóc, uống say đến nỗi đi đứng không vững.

Giấc mộng? Là xuân thu đại mộng thì đúng hơn.

Hình Minh đứng trước cửa sổ thủy tinh trong phòng ngủ, trên cửa sổ phản chiếu một khuôn mặt trẻ tuổi vô cùng mất hứng. Mặc cho mọi người ai khóc ai cười, xấu mặt mất mặt, tấm “Gương” này đều thờ ơ lạnh nhạt. Cậu ghét bỏ nó không chỉ mới một hai ngày.

Lâm Tư Tuyền có phải là cũng nghĩ như vậy?

Đang mải suy nghĩ, phía sau truyền đếm âm thanh mở cửa.

“Em vừa mới rời đi, đám người truyền thông đã chen chúc đến.” Ngu Trọng Dạ mở miệng, là thanh âm của một người phát ra, nhưng hoa mỹ đến không có hơi ấm, băng lãnh đến không có tình người, “Sự tình của tiểu Lâm không có một chút quan hệ gì tới em. Đừng đem mình kéo vào, cũng đừng tự tìm sự khó chịu.”

Hình Minh quay mặt sang, lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt.

Ngu Trọng Dạ đến gần Hình Minh. Ánh mắt của hắn từ từ buông lỏng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, hắn đem nút áo sơmi từng cái từng cái một cởi ra, bên môi hiện ra nụ cười ám muội mà mơ hồ, được rồi. Bảo bối, lại đây.

Nhưng Hình Minh cứ đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, hai người đối diện với nhau thật lâu, bỗng cậu nhìn đối phương nở nụ cười, cậu nói, hôm nay tôi đã dẫn một cô gái đến đài, tôi muốn trở về cuộc sống bình thường.

“Em thử làm thế xem.” Ngu Trọng Dạ hoàn toàn thờ ơ không động lòng. Trên mặt của hắn lộ rõ vẻ mệt nhọc, khóe miệng khinh thường cong cong, hời hợt hỏi, “Có phải là bác sĩ Lý? Cô ta bây giờ đang làm việc trong bệnh viện nhỉ?!.”

Hình Minh đột nhiên hiểu. Tôn Ngộ Không nhắm mắt một cái có thể cưỡi mây bay mười vạn tám ngàn dặm, đến cuối cùng vẫn không bay ra khỏi lòng bàn tay của phật Như Lai. Lý Mộng Viên ở lại trong bệnh viện, Trang Lôi ngồi chắc ở vị trí của mình nhiều năm, cuối cùng, cậu và Lâm Tư Tuyền ở trong mắt người đàn ông này cũng chẳng hề có sự khác biệt, đều là dùng sắc hầu người, đều là món đồ chơi mặc cho người ta bài bố. Vạn tuế gia được hầu hạ thỏa mãn sẽ ban thưởng cho ngươi, ngay cả những người bên cạnh cũng có thể nhận được lợi ích.

Đơn giản mà nói thì có mới nới cũ là bản tính trời cho con người, chỉ có cậu ảo tưởng một mình mình độc chiếm thánh sủng mà thôi.

Hình Minh cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy buồn nôn.

“Tôi không phải thử, tôi bỏ cuộc.” Lời vừa ra khỏi miệng, mới cảm giác tảng đá trong lồng ngực rơi xuống đất, vô cùng khoan khoái thích ý. Thì ra cá chết lưới rách cũng không khó như trong tưởng tượng. Hình Minh nhìn chằm chằm đôi mắt Ngu Trọng Dạ, không lộ ra ngoài nhiều cảm xúc, chỉ là trên mặt mang theo nụ cười mà lặp lại, “Đúng, tôi bỏ cuộc.”

Ngu Trọng Dạ hơi híp đôi mắt. Nhìn qua vẫn không hề bị lay động.

“Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thích phụ nữ. Tôi qua lại với thầy chỉ là muốn lưu lại đài Minh Châu. Nếu như không phải là vì cha tôi, vì sư phụ tôi, thầy nghĩ tôi sẽ nguyện ý ngủ cùng thầy, ” Hình Minh nhún vai, vừa cười vừa nói, “Loại quan hệ buồn nôn như thế này tôi một ngày cũng không chịu được —— “

Ngu Trọng Dạ đột nhiên duỗi tay nắm chặt cuống họng Hình Minh, cánh tay dùng sức vô cùng mạnh, động tác nhanh đến mức không kịp nháy mắt. Hắn đè ép lên động mạch trên cổ, dùng ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm: “Đem những lời vừa nói thu hồi lại.”

Đài trưởng Ngu thật sự tức giận. Hình Minh căn bản là không có cách nào thở dốc, xương cổ vang lên những tiếng kèn kẹt như muốn gãy ra, lỗ tai ong ong chấn động. Phảng phất một giây sau cả người cậu sẽ bị bóp nát.

Bản năng sinh tồn khiến cậu liều mạng mà phản kích, cánh tay khua khoắng loạn xa tìm kiếm, bàn tay chạm vào một vật cứng nào đó như bình hoa, không chút do dự túm lấy đập lên đâu đối phương.

Ngu Trọng Dạ đúng lúc buông tay ra, nghiêng người tránh đi. Hình Minh phản ứng, liền đem lọ hoa đập về phía cửa sổ sát đất.

Truyện Chữ Hay