Edit & Beta: Direct Kill
Đài Minh Châu như hai cây đài thảo đang lên, nhân viên trong đài đều là những người thích hóng chuyện. Động tĩnh không nhỏ, khiến cho những đồng nghiệp đang tăng ca đều nháo nhác chạy ra xem trò vui, như không khí trong túi bóng bị buộc kín tràn ra ngoài.
Đáng tiếc không đến kịp, bọn họ chưa kịp nghe đầu đuôi câu chuyện, chỉ kịp nhìn thấy Hình Minh vung tay đánh Lạc Ưu.
Lạc Ưu sinh ra đã ngậm lấy thìa vàng, trong trường học được thầy cô giáo quý mến nâng đỡ, khi làm việc luôn có thói quen lãnh đạo, dường như chưa bao giờ nghĩ tới thật sự có người dám đánh mình, nhất thời do dự không tránh, liền bị một đấm trúng mặt. Hình Minh vóc dáng cao hơn hắn một chút, cú đấm này cũng không khách khí, Lạc Ưu lảo đảo lui về phía sau một bước, lùi vào trong thang máy.
Hình Minh không ham chiến, quay đầu bước đi, cậu không thấy Lạc Ưu buồn nôn, thậm chí cũng không thấy Ngu Trọng Dạ buồn nôn. Cậu buồn nôn chính mình.
Cậu hiểu sai ý, biểu đạt tình cảm cũng sai, vốn là một sự giao dịch anh mua tôi bán, nên…
“Này, Hình Minh.”
Chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy sau lưng Lạc Ưu gọi cậu, Hình Minh quay đầu lại.
Lạc Ưu đứng ở cửa thang máy, lấy đồng hồ trên cổ tay xuống, nở nụ cười với Hình Minh. Khóe miệng bị rách, hai má cũng bị bầm tím, mà cười lên vẫn cứ dễ nhìn như thế, hắn ngay trước mặt Hình Minh vung tay ra ngoài, chiếc đồng hồ vẽ ra một đường sáng vòng cung, theo động tác tay của hắn bay ra ngoài cửa sổ.
Tầng thứ hai mươi, phía dưới là hồ nhân tạo.
Hình Minh lập tức ngây ngẩn cả người, sự sững sờ này người bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ, không chỉ có thể nhìn thấy, còn có thể nghe thấy. Dường như trong nháy mắt xương cốt toàn thân đều như bị đóng băng lại, đụng vào liền nát. Kèn kẹt, một đống phế tích.
“Sếp, phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu.” Nguyễn Ninh không dám đụng vào cậu, chỉ run run mà nhắc nhở một tiếng, cậu ta sợ Hình Minh sẽ không quan tâm chuyện gì nữa mà lao vào cùng Lạc Ưu liều mạng, cũng sợ sếp mình nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai mươi—— nhìn qua giống như cậu có dự định này vậy.
Dường như tất cả mọi người chung quanh đều ôm tâm tình xem kịch vui chờ mong, hai đại nhân vật này bây giờ mà vật ra đánh nhau, thì có biết bao nhiêu náo nhiệt.
Nhưng Hình Minh không làm những người kia toại nguyện, chỉ sững sờ, không động thủ lần thứ hai.
Mãi đến tận khi Lạc Ưu quay người đi, cậu vẫn sững sờ đứng ở chỗ cũ. Linh hồn dường như bay ra khỏi người nửa phút, giờ mới hồi lại, cố gắng mỉm cười gượng gạo nhưng càng giống như sợ hãi hơn, hướng tới một chiếc thang máy khác, trở lại đại sảnh quay chương trình.
Điều làm cho người lo lắng nhất là phong độ của cậu trên chương trình. Nhưng hôm nay ‘Tầm nhìn Đông Phương’ lại làm cho người ta kinh hỉ. Hình Minh tốc độ nói thả chậm, thái độ ôn hòa, cậu trên chương trình hiếm thấy bày ra thái độ lắng nghe chứ không phải tư thái tra hỏi như mọi khi. Những vị khách quý được mời đến vốn ban đầu có chút lo lắng, bây giờ dỡ xuống cảm giác phòng bị càng nói chuyện càng hăng say, ngay cả những nhân viên công tác ở đó đều không hẹn cùng cho là, đây là tập phát sóng thoải mái nhất của chương trình kể từ khi ra mắt.
Tô Thanh Hoa ngồi ở dưới đài quan sát cảm thấy vui mừng, đệ tử của y đã trưởng thành thật rồi, không còn là tên nhóc dũng khí hơn người, nhưng không vừa ý thứ gì thì sẽ toạc móng heo nói ra nữa.
Hình Minh cảm thấy bản thân mình hôm nay phát huy rất tốt, cậu hoàn toàn quên mất Ngu Trọng Dạ, cũng quên mất Hình Hoành, phủi đi cái gọi là tình tình ái ái, thị thị phi phi, cậu rạng ngời rực rỡ.
Chỉ là trước khi chương trình kết thúc mấy phút, sắc mặt Hình Minh đột nhiên trở nên trắng bệch, cậu phất tay ra dấu với đạo diễn, ý là đối phương nhanh chóng chèn quảng cáo vào.
Trường quay sau khi cậu phất tay với đạo diễn, tối tăm đến quỷ quái, yên tĩnh đến lạ thường.
Cậu cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.
Tim rất khó chịu. Nếu như làm một phép so sánh, thì loại khó chịu này, giống như trong trái tim cậu có trộn hàng ngàn mảnh vỡ của thủy tinh, chúng đang chạy toán loạn bên trong, như muốn đem toàn bộ lồng ngực cậu đục thủng.
Hình Minh một tay ôm ngực, một tay vịn lấy chiếc bàn trước mặt, cật lực chống đỡ chính mình không ngã xuống đất, nhưng lại không khống chế được, từng chút từng chút quỳ xuống.
Hiện trường trở nên rối loạn, may mà đạo diễn đã đúng lúc đổi ống kính, trước màn ảnh khán giả chỉ nhìn thấy quảng cáo, sau đó sẽ trực tiếp thấy phụ đề chương trình. Nhân viên công tác vội lên đài dìu cậu, lại bị Hình Minh đẩy ra xa. Cậu giãy dụa mò trong túi thuốc viên, còn chưa kịp tìm thấy, cả người đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Việc xảy ra ngay tại đài Minh Châu như thế, lời đồn nhất định sẽ có. Một người uốn lưỡi năm phút đồng hồ, truyền miệng chi thuật, câu chuyện vốn được giấu kín đều thành câu chuyện cười mọi người đều biết.
Truyền đến tai Ngu Trọng Dạ, chuyện cười này liền bị ngắt đầu bỏ đuôi, chỉ còn dư lại đoạn nghe lên là sởn tóc gáy.
Nói chuyện Hình Minh, nói cậu và Lạc Ưu vì một chiếc đồng hồ cũ mà ra tay đánh nhau, trước khi phát sóng trực tiếp kết thúc bỗng nhiên ngất xỉu ngã xuống đất, đợi đến lúc đưa lên xe cứu thương, thì tim đã ngừng đập.
Một chuyện khác chính là về Lâm Tư Tuyền, nói hắn ngày đó chạy vào giúp đỡ kịp thời là do tự biên tự diễn, giữa đã nổi lên một vài lời đồn, may mà trước mắt không có người nào đủ lá gan để truyền ra bên ngoài.
Biên tập Lâm luôn trầm ổn nhạy bén có lẽ sẽ che mắt được tất cả mọi người, chỉ có điều không thể che mắt được Lạc Ưu. Ngẫm lại cũng đúng, binh giả quỷ đạo, hai phe đối chọi, một bên bỗng nhiên đắc thế, một bên khác dù cho bịa đặt, cũng cần phải tìm ra sơ hở của đối phương.
Huống hồ, hắn cũng chưa chắc có thể giấu diếm được Ngu Trọng Dạ. Mười năm, quá thân cận quá quen thuộc, mỗi tiếng nói hành động đều thể hiện tâm tư, múa rìu qua mắt thợ.
Ngu Trọng Dạ biết lời đồn này là do ai thổi lên, lão Trần có thể cũng biết, nhưng hai người ngầm hiểu ý, đều không nói toạc ra.
Lạc Ưu là người đầu tiên nhận sai, không vì cái gì khác, chỉ vì chiếc đồng hồ này. Hắn nói đó là đồng hồ của đài trưởng Ngu, ý tứ của hắn rất thành khẩn, rất đơn thuần, cũng rất dễ hiểu: đài trưởng Ngu là người thầy mà hắn kính phục, là trưởng bối mà hắn ngưỡng mộ, hắn như những đôi nam nữ si tình muốn trao đổi tín vật, trao đi một chiếc đồng hồ đẹp đẽ, lẽ thường cũng nên nhận cái khác trở về, mãi đến tận khi ở cửa thang máy không hiểu sao bị ăn một đấm, lúc đó mới phản ứng đây có thể là đồng hồ của Hình Minh.
Lạc Ưu không đề cập tới tình hình bình chọn bây giờ đã đảo lộn rất nhiều, gương mặt thành khẩn tha thiết, không một chút nào sợ như thế không phù hợp thân phận lời nói của hắn.
Bởi vì quá thành khẩn, quá thanh thuần, Ngu Trọng Dạ đương nhiên không thể trách hắn.
Hắn vỗ nhẹ vai Lạc Ưu, cam kết sự cố của chương trình ‘Thời sự Trung Quốc’ có thật hay dàn dựng, trong đài nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Gần như cùng lúc đó, trải qua hai ngày cấp cứu Hình Minh rốt cục cũng thoát khỏi nguy hiểm, từ phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện chuyển qua phòng dành cho cán bộ cao cấp.
Hơn chín giờ tối, có gió không mây, bầu trời lúc này tựa như một tấm bảng màu. Một chiếc Bentley màu đen phóng như bay trên đường, đi tới bệnh viện Phổ Nhân.
“Chỉ trách miệng tôi quá lắm chuyện, là tôi gây ra họa.” Dọc theo đường đi, Lão Lâm luôn miệng kiểm điểm, “Buổi tối đó chú cùng mấy vị lãnh đạo uống nhiều rồi, tôi vốn muốn gọi cho biên tập viên Hình tới xem một chút, nhưng cậu ta lại không nhận điện thoại, sau vẫn là Lạc thiếu tới đưa chú trở về. Lúc đó nhận chiếc đồng hồ của cậu ta tôi đã đề cập đến vấn đề này, không nghĩ tới cậu ta thật sự dám lấy và vất đồng hồ của chú đi như vậy.”
“Thôi.” Ngu Trọng Dạ thần sắc rất nhạt, nhìn qua tựa không để ý, “Đều là trẻ con, tranh đoạt háo thắng cũng khó tránh khỏi.”
“Buổi tối đó tôi thực sự bị dọa, tôi còn tưởng rằng bệnh dạ dày của chú lại bị tái phát.”
“Dù sao cũng có tuổi rồi.” Ngu Trọng Dạ khẽ lắc đầu, “Kể ra cũng kỳ quái, cùng người mình thích uống rượu, ngàn chén không say, cùng người không thích uống, một chén gục.”
Trung Quốc có văn hóa trên bàn rượu thế này “Cùng quân cùng tận một chén rượu”, một chén kém duyên, hai chén tình mỏng, khi nào mọi người đều gục trên bàn rượu, mới xem như là bạn thân tri kỷ. Ngu Trọng Dạ đối với cải cách gần đây của đài Minh Châu đã đắc tội với không ít các đài địa phương, vốn là tới cửa thỉnh tội, há có thể giả vờ giả vịt, không vào chỗ chết.
“Lần cuối cùng chú uống rượu, là lúc đi cùng biên tập viên Hình và Tô lão sư, lần trước nữa…” Lão Lâm dừng lại, cố nhớ, nói tiếp, “Vậy coi như là mấy năm trước.”
“Văn nhân ghiền rượu. Sự tình thành là tốt rồi.”
“Những chuyện bên ngoài đều đã giải quyết xong, chuyện trong đài gần đây… là sự kiện kia?”
“Gọi lão Trần đến, loại chuyện này, hắn có thể giải quyết được.” Thành phố đã bước vào mùa xuân, Bentley chạy qua con đường trồng toàn cây ngô đồng, đèn đường cùng bóng cây đan xen vào nhau, mặt Ngu Trọng Dạ cũng tranh tối tranh sáng, “Bất kể là ai, tình cờ xảy ra sự cố có thể tha thứ, nhưng cố tình dàn dựng thì tuyệt đối không cho phép.”,
“Có thể biên tập viên Lâm sẽ đến cầu tôi giúp đỡ, chú Ngu, lúc ấy tôi nên nói thế nào đây?”
“Lão nói cho hắn biết, chủ động nghỉ việc, Trang Lôi còn đang dưới trướng của tôi, chỉ cần cô ta nguyện ý, vị trí của cô ta sẽ giữ vững ở đài Minh Châu. Nếu như cậu ta không đồng ý, sự tình sẽ vỡ lở, vợ chồng bọn họ hai người không một ai được ở lại đài.”
Trước mặt mấy trăm triệu khán giả mồm mép bịp người, may mà không gây ra sự cố gì, nghe ra lần này đài trưởng Ngu thực sự tức giận, Lão Lâm không dám nhiều hơn nữa vì Lâm Tư Tuyền nói chuyện, chỉ thở dài nói: “Biên tập viên Lâm cả đời chưa tranh đấu với ai bao giờ, cũng có lúc bí quá hóa liều, làm ra loại chuyện như vậy.”
“Tiểu Lâm không có lá gan này, người nghĩ kế không phải cậu ta.” Ngu Trọng Dạ nhắm mắt lại, nhìn như không muốn nói chuyện nữa, chỉ nghe qua hắn nhỏ giọng mắng một tiếng, tên nhóc con.
Cũng không biết mắng là ai.
Bentley chạy vào tầng dưới đỗ xe, có thang máy thẳng lên phòng bệnh dành cho cán bộ cấp cao.
Cơ sở vật chất đầy đủ tiện nghi, trong ngoài cũng không khác gì khách sạn cao cấp là mấy, nếu không có đài trưởng đài Minh Châu nói một câu, người như Hình Minh căn bản không thể tiến vào nơi như thế này.
Ngu Trọng Dạ đẩy cửa ra, Hình Minh đang nằm trên giường bệnh, máy thở vừa mới rút ra chưa được bao lâu, một gương mặt tái nhợt bình tĩnh, ngủ đến tường an vững vàng.
Ngu Trọng Dạ đến gần Hình Minh, ngồi ở bên giường của cậu, rũ mắt xuống nhìn cậu. Cũng không biết tại sao, nhìn qua cậu đặc biệt mệt mỏi như muốn dính cả người vào gối, khiến người không đành lòng đánh thức cậu.
Tên nhóc con.
Ngu Trọng Dạ duỗi tay sờ tóc Hình Minh, không nghĩ tới người ngủ trên giường giấc ngủ quá nông, mới chỉ chạm nhẹ vào một cái, đã tỉnh rồi.